Chương 295: Khách Sạn Yến Thỉnh
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1798 chữ
- 2019-09-05 02:22:39
Lúc này đã gần giữa trưa, Quân Ý Khách sạn đã có nhiều thay đổi, bên ngoài đã được sửa chữa, bên trong khách sạn lại càng tràn ngập sinh cơ, hai gã điếm tiểu nhị không ngừng vội vàng đi đi lại lại trong lầu, chưởng quỹ ở một bên không ngừng chỉ huy. Bên trong Khách sạn cũng có mấy khách nhân ngồi, trong đó có một người danh xưng là Kim Cương Tửu Quái, chính là Lâm Thanh Vân, còn có một người đó chính là đã từng xuất hiện tại tửu lâu là quái dị lão giả, mặt khác còn có ba gã đại hán đang ngồi ở chỗ đó, chắc là người trong giang hồ đi ngang qua.
Những người này chỉ lẳng lặng ngồi ở một chỗ uống rượu và dùng thức ăn, cũng không ai nói câu nào, không có ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Ngô Lai ở bên trong phòng vận hành chân khí hơn mười vòng liền, lấy lại sức lực đã tiêu hao sau khi điên cuồng cùng Lương Mị, chẳng những công lực khôi phục hoàn toàn, hơn nữa chân khí càng mênh mông dư thừa, thần thái có vẻ tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng xuất hiện sự thoải mái rung động lòng người.
"Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên ra khỏi phòng thôi."
Trong lúc Ngô Lai mới vừa đứng lên thì ở ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của Lí Lương.
Nghe vậy, Ngô Lai liền gật đầu nói: "Ta biết rồi." Nói xong, liền đi ra ngoài cửa.
Khi Ngô Lai mở cửa thì nhìn thấy hai bên cửa Lí Lương cùng Giang Chánh đang cung kính đứng thẳng. Lúc này hai người còn chưa khôi phục hoàn toàn, có vẻ tinh thần còn mỏi mệt, uể oải .Bất quá, Giang Chánh vẫn còn giữ vẻ mặt lạnh như băng.
Nhìn thoáng qua, Ngô Lai nói: "Chúng ta đi xuống chứ!" Nói xong liền hướng dưới lầu đi xuống.
Lí Lương cùng Giang Chánh ở bên cạnh đang nhìn nhau cũng theo đi xuống.
"Thiếu gia, ngân lượng của ta theo lời người nói đã đến địa điểm rồi, hơn nữa đã từ trong tay quan phủ mua được đất bốn phía xung quanh Tạp viện, không biết bao giờ có thể bắt đầu xây dựng."
Vừa mới đi được mấy bước, Lí Lương đột nhiên nói.
Nghe vậy, Ngô Lai vừa quay đầu lại nhìn Lí Lương, cười nói: "Làm việc rất nhanh đấy. Còn lúc nào bắt đầu xây dựng thì tự ngươi đi xem xét và thực hiện đi, ăn cơm xong có thể bắt đầu. Nếu như bạc không đủ, ngươi nói lại với ta. Tóm lại chỉ có một điều, ngươi tận lực trong hai tháng đem Tạp viện kiến tạo thành một nơi huy hoàng."
"Dạ, thiếu gia!" Lí Lương vội vàng đáp.
Ngô Lai ba người cũng không nói chuyện nữa mà hướng dưới lầu đi xuống.
Bịch! Bịch! Bich!
Lúc này, những tiếng bước chân xuống lầu vang lên, kinh động đến mấy người đang ngồi ở dưới sảnh của Quân Ý Khách sạn. Mấy người không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Ngô Lai, Lí Lương cùng Giang Chánh ba người, sắc mặt mấy người không khỏi biến thành quái dị nhưng không giống nhau.
Kim Cương Tửu Quái Lâm Thanh Vân ánh mắt có chút quái dị nhìn Ngô Lai ba người, quái dị lão nhân lạnh như băng chỉ thản nhiên nhìn ba người một cái, rồi lại uống rượu của mình, dường như hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều không quan hệ với lão. Ba gã đại hán chỉ tò mò liếc mắt nhìn Ngô Lai ba người một cái, rồi tự mình uống rượu.
"Lâm tiền bối, chúng ta lại gặp nhau."
Vừa mới đi xuống lầu tới bên cạnh Lâm Thanh Vân, Ngô Lai liền hành lễ nói.
Lâm Thanh Vân thản nhiên liếc mắt quét nhìn ba người một cái, gật đầu, lại rót rượu uống, không thèm để ý tới ba người.
Thấy vậy, Ngô Lai chỉ mỉm cười, hướng sang Lí Lương và Giang Chánh bên cạnh nói: "Chúng ta ngồi ở đây đi!" Nói xong liền ngồi ở một bàn gần Lâm Thanh Vân. Lí Lương cùng Giang Chánh nhìn nhau, cũng ngồi ở hai bên tả hữu của Ngô Lai.
Trong lúc Ngô Lai ba người mới vừa ngồi xuống, thì hai gã điếm tiểu nhị đã bưng rượu và thức ăn tới bàn bọn họ.
"Ba vị khách quan, xin mời thưởng thức!"
Rượu và thức ăn vừa hạ xuống, một gã điếm tiểu nhị liền nói, sau đó cùng gã điếm tiểu nhị kia nhanh chóng lui về phía sau. Tốc độ lui về phía sau làm cho người ta có chút kinh ngạc.
"Thiếu gia, hai gã điếm tiểu nhị này không đơn giản."
Khi hai gã điếm tiểu nhị mới vừa nhanh chóng rút đi, Giang Chánh đột nhiên thấp giọng lạnh lùng nói.
Ngô Lai cùng Lí Lương nghe vậy, đồng thời kinh ngạc nhìn Giang Chánh. Ngô Lai kinh ngạc chính là vì hai gã điếm tiểu nhị nhanh như vậy đã bị Giang Chánh nhìn ra sự khác thường, Lí Lương kinh ngạc vì ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra sự khác thường của điếm tiểu nhị ,nhưng Giang Chánh lại chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị một cái là phát hiện ra điếm tiểu nhị không đơn giản, không khỏi quay đầu nhìn Giang Chánh đang liếc mắt nhìn về phía hai gã điếm tiểu nhị kia.
Nhìn thấy ánh mắt của Lí Lương, Giang Chánh vội vàng nói: "Các ngươi nhìn xem hai mắt của hai gã điếm tiểu nhị kia, bước đi cùng tư thế và tiếng bước chân, cùng với tốc độ vừa rồi mang rượu và thức ăn đều không phải là một người điếm tiểu nhị bình thường, có lẽ có mục đích."
Nghe vậy, đang nhìn hai gã điếm tiểu nhị kia, Lí Lương không tự chủ được gật đầu nói: "không sai, hai gã điếm tiểu nhị có lẽ là người có võ công, hơn nữa võ công cũng không phải tầm thường."
"Không phải không tồi." Giang Chánh nói: "Mà là phi thường lợi hại, ít nhất đã đạt tới cảnh giới nhất lưu cao thủ, chỉ là bọn hắn ẩn dấu rất kỹ, chúng ta nhìn không ra. Nếu như không phải là bọn họ để lộ một chút sơ hở rất nhỏ, thì chúng ta căn bản không phát hiện được bọn họ."
Ngô Lai bên cạnh gật đầu không nói gì, còn vẻ mặt Lí Lương đang nghi hoặc nhìn hai gã điếm tiểu nhị đang vội vàng.
"Thiếu gia, xem ra cái khách sạn này không đơn giản, chúng ta có cần phải điều tra bọn họ không?"
Chỉ trong chốc lát, Lí Lương đột nhiên hướng Ngô Lai hỏi.
Ngô Lai lắc đầu nói: "Không cần…"
"Mấy vị khách quan, mấy ngày nay không chiếu cố mấy vị được chu toàn, cho nên hôm nay bổn điếm ở đây có lời xin lỗi các vị. Hôm nay rượu và thức ăn miễn phí, xin mời mọi người tận tình hưởng dụng, có cái gì không hài lòng, cứ việc nói ra."
Ngô Lai chưa kịp nói hết, đã bị chưởng quỹ cắt ngang. Chưởng quỹ nói xong liền đứng nhìn mấy người bên trong khách sạn.
Nghe vậy, mấy người đều ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn chưởng quỹ một cái, không nói gì, chỉ lo uống rượu của mình Bọn người Ngô Lai cũng ngưng nói chuyện.
Thấy vậy, chưởng quỹ lại nói: "Nếu mọi người không có ý kiến gì, thì xin mời tận tình hưởng dụng đi, bổn điếm cũng không ở đây quấy rầy mấy vị khách quan nữa." Nói xong liền đi về hướng quầy.
Ngô Lai ba người cùng những người khác không ai nói gì, chỉ tập trung vào ăn đồ ăn ở bàn mình. Không khí như vậy có vẻ có chút quái dị.
Bên trong khách sạn, Hàn Lâm lẳng lặng nằm ở trên giường, bên cạnh là Chu lão đang ngồi lẳng lặng nhìn Hàn Lâm trên giường, hai người cứ như vậy lặng lẽ bên nhau.
"Thiếu chủ, người đã dậy!"
Đột nhiên, Hàn Lâm mở hai mắt, Chu lão thấy vậy vội vàng nói, trong mắt thể hiện sự vui mừng lẫn sợ hãi chợt lóe lên, hai mắt chăm chú nhìn Hàn Lâm trên giường.
"Ta đang ở đâu đây?" Hàn Lâm liếc mắt nhìn Chu lão một cái, nghi hoặc vỗ vỗ vào đầu của mình đang có chút quay cuồng.
Chu lão nói: "Đây là khách sạn. Thiếu chủ đã hôn mê hơn nửa ngày, sau khi Thiếu chủ hôn mê thuộc hạ liền đem Thiếu chủ về khách sạn này."
"Hừ! Ta nhớ ra rồi." Hàn Lâm gật đầu nói: "Ta lúc đó đang suy nghĩ biện pháp phá giải Diệt Thần trận, tinh thần có chút hoảng hốt, bị Đông Phương cô nương làm cho hôn mê, chuyện sau đó ta cũng không biết."
"Được rồi, Đông Phương cô nương các nàng thế nào? Không có việc gì chứ?"
Suy nghĩ một chút, Hàn Lâm lại hỏi, trên mặt khó tránh khỏi toát ra một tia lo lắng.
Nghe vậy, Chu lão vội vàng nói: "Thiếu chủ xin yên tâm, Đông Phương tiểu thư các nàng không có việc gì, bây giờ có lẽ là đã về tới chỗ ở."
Hàn Lâm gật đầu, không nói nữa, chìm vào trầm tư.
"Thiếu chủ, người đã một ngày không có ăn gì, ta đi gọi điếm tiểu nhị chuẩn bị cho người một chút thức ăn nhé."
Trầm mặc chốc lát, Chu lão đột nhiên nói.
Hàn Lâm gật đầu. Một ngày không có ăn gì, quả thật hắn có cảm giác hơi đói.
"Chu lão, chờ một chút."
Trong lúc Chu lão đi ra trước cửa, chuẩn bị đi ra ngoài phân phó cho điếm tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cho Hàn Lâm thì đột nhiên bị hắn gọi lại.
Nghe vậy, Chu lão xoay người nói: "Thiếu chủ, người còn có điều gì phân phó vậy?"
Hàn Lâm trầm ngâm chốc lát mới nói: "Ta phải nghiên cứu phương pháp phá giải Diệt Thần trận trong vài ngày, không có việc gì lão không nên quấy rầy ta, cũng đừng cho người khác tới quấy rầy. Mặt khác đi nói cho Đông Phương cô nương một tiếng, hãy nói ta đang nghiên cứu phương pháp phá giải Diệt Thần trận, để cho các nàng chờ một chút. Một khi tìm được phương pháp phá giải, ta sẽ mang theo các nàng đi phá trận, đoạt lại Hổ Phách thần châu."
"Dạ, thuộc hạ biết rồi." Chu lão nói: "Thuộc hạ sẽ làm như vậy." Nói xong liền rời khỏi phòng.