Chương 301: Hoàng Tước Tại Hậu


"Đinh!"

Trường kiếm hai người chạm nhau phát ra một tiếng vang nhỏ nhưng không hề tách ra, một người ép xuống, một người đẩy lên, hình thành thế giằng co. Đột nhiên tay trái người đánh lén đánh về phía hắc y nhân cực nhanh, vượt quá sự tưởng tượng của con người, vốn họ đang cách xa nhau vài thước nhưng chớp mắt đã đến ngay trên đỉnh đầu hắc y nhân. Hắc y nhân thấy nguy hiểm liền kinh hãi, vội vàng lách đầu qua một bên, tay phải nhanh chóng nghênh tới, còn tay trái cầm trường kiếm cũng nhanh chóng ngăn cản người đánh lén bằng lực lượng cường đại.

"Bình!" Song chưởng hai người trong nháy mắt chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ, thân ảnh hắc y nhân như bị trúng đòn thật nặng nhanh chóng lui về phía sau, miệng phun máu, đã bị trọng thương. Trường kiếm của người đánh lén cũng bị cường đại kình khí đánh rơi xuống đất, trường kiếm đồng thời xé rách mấy đường trên mặt đất. Lúc này hắc y nhân cũng dừng lại cách người đánh lén ba, bốn trượng, khóe miệng vẫn không ngừng tuôn máu, hai mắt kinh hãi nhìn đối phương, trường kiếm chống trên mặt đất, rõ ràng là thương thế vô cùng nghiêm trọng.

"Ngươi là ai? Tại sao phải đánh lén ta?" Cố nén sự đau đớn từ thương thế trên người, hắc y nhân lạnh lùng thốt, đôi mắt càng lạnh lẽo như cơn gió gào thét trong mùa đông, nếu như không phải lúc này hắn bị đánh lén bị thương trước, chưa chắc người kia có thể làm hắn bị thương được. Hơn nữa vừa rồi bị người kia đánh một đòn làm bị thương vô cùng nghiêm trọng, hắc y nhân không còn sức lực để tiếp tục ra tay. Mặc dù cả hai cách nhau không xa nhưng hắc y nhân không cách nào thấy rõ được diện mạo đối phương, đừng nói là hắn, dù cho bất cứ kẻ nào đứng đối diện thần bí nhân cũng không tài nào nhìn rõ mặt hắn bởi vì toàn thân người này được phủ kín như muốn che giấu gì đó, ngoài ra trên mặt hắn còn mang một cái mặt nạ mà ngay ra hai đôi mắt cũng không thể nhìn thấy được, trên người hắn hoàn toàn không lộ ra chút da thịt nào. Người đánh lén không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khóe miệng còn vương máu của hắc y nhân, ánh mắt băng lạnh làm người ta hoài nghi người đứng đó đã chết lâu rồi. Đột nhiên người đánh lén động thân, cầm trường kiếm hướng tới hắc y nhân đi tới.

"Có phải chính là ngươi đã giết Quỷ Đao?" Lúc này người đánh lén đột nhiên mở miệng, vẫn hướng về phía hắc y nhân đi tới, không nói gì nữa. Hắc y nhân trong lòng kinh hoảng, hiểu rõ rằng khi vừa ra khỏi phủ là mình luôn bị theo dõi, nhưng với công lực của mình mà vẫn không thể phát hiện đối phương, làm sao mà hắn không kinh hãi cho được.

"Ngươi vẫn theo dõi ta?" Mặc dù trong lòng kinh hãi nhưng hắc y nhân vẫn trấn định, nghi hoặc hỏi.

"Xem ra ngươi chính là hung thủ giết chết Quỷ Đao." Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, người đánh lén nói: "Cũng dám tìm tới Quỷ Cốc Tà Điện chúng ta gây phiền phức, cũng dám giết Quỷ Cốc trưởng lão của chúng ta, vậy ngươi hãy chôn cùng đi." Nói xong, thân người đột nhiên lại động, nhanh như chớp đã đánh về phía hắc y nhân đang bị trọng thương, trường kiếm trong tay mang theo hàn quang sắc bén hướng về phía hắn.

Hắc y nhân nghe vậy ngẩn ngơ, lại thấy trường kiếm sắc bén đánh về phía mình, nhất thời kinh hãi, trong ánh mắt lóe lên tia sợ hãi nhưng không hề di động chút nào, không phải hắn không muốn mà căn bản là không còn sức để né tránh. Nguyên lai là lúc đầu hắc y nhân muốn nói chuyện cùng người đánh lén để kéo dài thời gian trị liệu thương thế, muốn vận dụng một tia chân khí chữa trị kinh mạch bị tổn thương, không ngờ bị thần bí nhân phát hiện, cơ hội duy nhất để sống cũng mất đi.

Trong nháy mắt trường kiếm của người đánh lén đã tới trước ngực hắc y nhân, kiếm khí sắc bén đã đâm vào da thịt đau đớn, hắc y nhân bất đắc dĩ nhắm hai mắt, lúc này hắn mới cảm giác được sự sợ hãi của tử vong, mặc dù hắn vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, không cam lòng chết dưới tay của một người mà ngay cả diện mạo cũng không biết, nhưng hắn chỉ biết nhắm chặt hai mắt vì không còn chút sức kháng cự nào. Vào lúc này thì ở xa xa có một người bay vút lại, thân ảnh chợt lóe, sau một khắc đã xuất hiện cách hai người ba, bốn trượng, không do dự đưa tay bắn ra một tia kình khí bắn về phía trường kiếm người đánh lén.

"Đinh!" Một âm thanh thanh thúy vang lên, người vừa đến bắn ra một tia kình khí nhằm vào người đánh lén đang đâm tới hắc y nhân khiến hắn bay ra xa giữa không trung. Trong lúc người đánh lén bị đánh văng ra thì người vừa tới đã vòng ra sau lưng người đánh lén đánh vào bả vai của hắn, người đánh lén chợt cảm ứng được có người đánh úp lên vai của hắn, thân ảnh còn đang bay đột nhiên cấp tốc xoay người, vận khởi toàn lực nghênh đón kình phong phía sau lưng, bởi vì vừa rồi hắn thừa biết công lực của mình so với người kia còn kém quá xa, căn bản không có cách nào đối kháng, mà đối phương lại đánh lén mình, nếu mình không toàn lực ngăn cản thì hẳn phải chết không nghi ngờ.

"Binh!" Kình khí hai người chạm nhau phát ra một tiếng nổ, người đánh lén toàn thân rung mạnh, miệng phun máu, thân thể bị kình khí cường đại chấn bay thật xa, dù thân thể đã bị trọng thương nhưng cũng nương theo luồng kình khí chớp mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Người vừa đến cũng chạm trúng chưởng lực của người đánh lén, uy lực cũng không nhỏ cho nên thân thể khựng lại giữa không trung, lúc này mới nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn người đánh lén đã biến đâu mất, căn bản là không có nghĩ đến người kia có thể chịu được một chưởng với sáu thành công lực của mình mà chạy thoát.

Hắc y nhân đột nhiên nghe một tiếng vang "Đinh!", hơn nữa cũng không cảm thấy mũi kiếm đâm vào ngực mình, không tự chủ được hắn mở to hai mắt khi nhìn thấy người vừa cứu mình thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi: "Thiếu gia, sao người lại tới đây?" Nhìn thấy người kia đánh cho người đánh lén phải bị trọng thương mà chạy, hắc y nhân mới giật mình vui vẻ nói, hai mắt lóe lên tia vui mừng lẫn sợ hãi lại khôi phục vẻ lạnh băng như trước. Nghe vậy người kia đang nhìn theo hướng người đánh lén vừa bỏ chạy thì quay đầu nhìn lại, chính là Ngô Lai mà hắc y nhân bị trọng thương kia cũng chính là thuộc hạ của hắn, người luôn có vẻ mặt lạnh băng, chính là Giang Chánh.

Ngô Lai cười nói: "Nếu như ta không đến được không phải đã mất đi một thuộc hạ đắc lực như ngươi sao?"

"Cảm ơn thiếu gia vừa rồi đã cứu mạng!" Giang Chánh vội vàng hành lễ nói. Bất quá không thể cử động mạnh vì thương thế làm máu tươi lại trào ra miệng.

Thấy vậy Ngô Lai vội vàng nói: "Ngươi đã bị trọng thương, không cần đa lễ!" Dừng lại một thoáng, Ngô Lai nói: "Nơi đây đã kinh động đến Thiên Vương môn và số người giang hồ, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi hãy nói." Vừa nói hắn vừa lắc mình tới đặt tay lên bả vai của Giang Chánh. Bị một trảo của Ngô Lai ụp tới còn đang giật mình chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được một luồng chân khí hùng hậu từ bàn tay của Ngô Lai truyền đến làm Giang Chánh nghi hoặc nhìn Ngô Lai. Tay của Ngô Lai đặt lên vai của Giang Chánh chỉ chốc lát là thu lại, đồng thời mở miệng nói: "Ta đã dùng chân khí phong bế kinh mạch bị thương tổn của ngươi, tạm thời không có việc gì, bây giờ chúng ta về khách sạn để chữa thương cho ngươi." Giang Chánh lúc này mới hiểu được dụng ý của Ngô Lai liền hành lễ nói: "Tạ ơn thiếu gia." Lời còn chưa nói hết thì đã được Ngô Lai kéo đi, chỉ một cái lắc mình đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại tàn tích phá hủy không ít ở hiện trường.

"Sưu! Sưu! Sưu!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.