Chương 303: Nội Bộ Sai Kỵ (2)


"Có cao thủ đánh nhau?" Vạn Phù cười nói: "Thượng huynh, các ngươi đã quá đa nghi rồi, bây giờ tại Lâm Châu thành tụ tập rất nhiều võ lâm cao thủ, ân oán giang hồ cũng nhiều vô số kể, chuyện đánh nhau này chắc cũng là do thù oán, làm sao chắc được là có liên quan đến Thiên Vương môn chúng ta." Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng nghi hoặc vạn phần, mặc dù lý do vừa rồi hắn nói ra cũng rất là có lý, cũng có thể là do người giang hồ cừu sát nhau nhưng hắn cũng kỳ quái là tại sao lại có tiếng đánh nhau đúng lúc hắn vừa trở về phủ viện. Đột nhiên trong lòng hắn chấn động vì hắn chợt nhớ tới một thần bí nhân có tồn tại.

"Chẳng lẽ là hắn? Nếu là hắn thì không chỉ ở ngoài phủ viện mà theo dõi mà không ra tay, mà nếu hắn không ra tay thì người nào ở ngoài phủ viện mà ra tay đây? Chẳng lẽ còn có những người khác nữa?" Khi tưởng tượng ra là thần bí nhân, trong lòng hắn không thể bình tĩnh được nữa. Nếu thật sự đúng là thần bí nhân đó, ngay cả hắn cũng không nắm chắc thắng được nhưng hắn kỳ quái lại là ai vừa đánh nhau khi nãy?

"Chỉ mong là do chúng ta quá đa nghi." Thượng Trung Dân thở dài nói: "Nhưng ta cảm giác được sự đánh nhau lần này là có quan hệ tới Thiên Vương môn, sẽ ảnh hưởng đến chúng ta từ nay về sau."

"Phải đó!" Đỗ Thành tiếp lời: "Thượng huynh nói không sai, lần này đánh nhau cho dù không phải vì chúng ta mà đến, cũng sẽ làm cho Thiên Vương môn chúng ta bị giang hồ chú ý, trước hết là sự mâu thuẫn giữa chúng ta và Quỷ Cốc Tà Điện, mà lần này tại địa bàn chúng ta lại ồn ào như thế, có lẽ nhất cử nhất động của chúng ta từ nay về sau đều bị nằm trong tầm mắt người giang hồ."

Đoạn Lộ mặc dù không nói gì, nhưng vẫn gật đầu âm trầm, nhưng ba người không có nhận ra sự khác thường của Vạn Phù.

"Ta vẫn luôn kỳ quái lần trước người giết nhiều đệ tử của Quỷ Cốc Tà Điện kia là ai, vì sao phải giá họa chúng ta, thật ra họ có âm mưu gì? Nếu để ta biết là kẻ nào làm, ta nhất định phân thây hắn làm vạn đoạn." Trầm mặc một thoáng, Đỗ Thành kỳ quái nói, tiếp theo ngữ khí biến đổi, tràn ngập tia sát khí.

"Đúng rồi, nếu để Thiên Vương môn chúng ta tra ra là ai gây nên, ta là người đầu tiên không tha cho hắn." Thượng Trung Dân gật đầu nói: "Ta cũng luôn kỳ quái rốt cuộc là người phương nào gây ra? Vì sao phải giá họa cho Thiên Vương môn?"

Đoạn Lộ nói: "Theo ta đoán, có thể thế lực muốn khởi lên mâu thuẫn giữa ba phái chúng ta, làm yếu đi thực lực của ba phái, cũng có thể là cừu địch của Thiên Vương môn, cũng có thể là cừu địch của Quỷ Cốc Tà Điện muốn mượn tay chúng ta tiêu diệt báo thù cho họ."

Thượng Trung Dân nghe vậy bèn gật đầu không nói gì.

"Mặc kệ là ai giá họa, cũng mặc kệ là có chuyện gì, hôm nay Thiên Vương môn và Quỷ Cốc Tà Điện đã kết cừu hận thì chúng ta phải đối mặt, không phải chúng ta diệt họ thì là họ diệt chúng ta."

Lúc này Vạn Phù đột nhiên lạnh lùng thốt, hai mắt ngập sát khí làm cho người ta sợ hãi.

Nghe vậy ba người kia đều gật đầu, bị câu nói của hắn cảm nhiễm, hai mắt đều ngập sát khí.

"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, Vạn huynh, ngươi hãy sớm nghỉ ngơi, chúng ta cũng về nghỉ đây, có sự tình gì ngày mai chúng ta nói tiếp." Sát khí trong lòng họ không ngừng tăng cao, nhưng Thượng Trung Dân tỉnh lại trước tiên, hắn không muốn làm cho mọi người hao tổn tinh thần, vội vàng mở miệng nói. Nếu hắn biết được tia sát khí trong mắt Vạn Phù không phải vì Thiên Vương môn, mà là do hắn có tư tâm, không biết Thượng Trung Dân phản ứng như thế nào.

Đỗ Thành và Đoạn Lộ cùng gật đầu, cả ba người cùng rời khỏi phòng Vạn Phù. Vạn Phù đưa ba người ra khỏi phòng rồi quay lại, ngồi trầm ngâm suy tư.

"Xem ra hành động của ta đã bị họ phát hiện, kể từ nay ta phải nên cẩn thận, bằng không tất cả cố gắng đều uổng công." Đột nhiên đang trầm tư, Vạn Phù lẩm bẩm, rõ ràng đã cảm giác được ba người kia đã hoài nghi hắn, trong lòng không khỏi kinh hãi. Dừng lại một chút, hắn lại thì thào lẩm bẩm: "Cho dù các ngươi nghi ngờ ta thì cũng đã muộn rồi. Từ nay về sau các kế hoạch đều dựa theo ta mà phát sinh, bọn ta đợi hơn mười năm, nhẫn nại hơn mười năm, hôm nay rốt cuộc đã tìm được cơ hội." Tự nói một mình, gương mặt hắn hiện ra vẻ cười lạnh, trong mắt lóe tia hung quang.

"Đỗ huynh, Đoạn huynh, các người có nhìn ra cái gì không?" Mới vừa đi khỏi phòng Vạn Phù cách đó không xa, Thượng Trung Dân đột nhiên mở miệng hỏi, chân vẫn không dừng lại.

Nghe vậy hai người kia nhìn nhau, lắc lắc đầu.

Đỗ Thành nói: "Mặc dù ta không phát hiện Vạn huynh có gì khả nghi, nhưng ta cảm giác được Vạn huynh có giấu chúng ta điều gì đó."

Thượng Trung Dân nói: "Đúng vậy, ta cũng có cảm giác này, nhưng lại không thể nhìn ra cái gì, có lẽ do chúng ta quá đa nghi nên cảm giác sai lầm."

"Chỉ mong là chúng ta đa nghi." Đỗ Thành thở dài, nhưng trong lòng sự hoài nghi đối với Vạn Phù càng nhiều hơn.

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ Thiên Vương môn." Thượng Trung Dân không đợi Đỗ Thành và Đoạn Lộ mở miệng nói, đột nhiên bảo.

Nghe vậy cả hai nhìn nhau, đều không nói gì, yên lặng đi bên cạnh lão dọc theo hành lang phía trước đi tới.

"Đỗ huynh, Đoạn huynh, các ngươi nghĩ những cao thủ vừa rồi là ai? Có thể vì Thiên Vương môn chúng ta mà tới hay không?" Lẳng lặng đi thêm một lát, Thượng Trung Dân lại đột nhiên hỏi. Bởi vì chuyện đánh nhau vừa rồi làm lòng hắn bất an phi thường, có cảm giác có chuyện nghiêm trọng phi thường sắp phát sinh.

"Không biết!" Nghe vậy Đỗ Thành vội tiếp lời: "Nhưng những cao thủ này không phải vì chúng ta mà tới, bằng không họ tuyệt đối sẽ không giao thủ như thế."

"Đỗ huynh nói không sai." Thượng Trung Dân nói: "Nhưng trong lòng ta thấy họ đánh nhau như vậy nên cứ bất an, một cảm giác như là có điềm xấu vậy."

"Đỗ huynh, Thượng huynh, ta có cảm giác những cao thủ đánh nhau bên ngoài với Vạn huynh có quan hệ." Lúc này đột nhiên Đoạn Lộ nói.

Nghe vậy hai người kia nghi hoặc nhìn hắn, Thượng Trung Dân càng kỳ quái hỏi: "Đoạn huynh, chẳng lẽ ngươi phát hiện có điều gì khả nghi?"

Đoạn Lộ lắc đầu: "Không có, nhưng ta phát hiện một vấn đề." Nhìn thấy hai người nghi hoặc vội nói: "Đỗ huynh, Thượng huynh khi chúng ta tiếp cận phòng Vạn huynh có nhìn thấy ánh đèn vốn đang sáng hay không?"

"Không có." Cả hai cùng lắc đầu, tịnh không có để ý đến chi tiết nhỏ này.

Đoạn Lộ nói: "Khi đó ta từng nhìn thấy ánh sáng từ trong phòng Vạn huynh phát ra sau đó tắt ngay, lúc đó ta tưởng do mình hoa mắt, bây giờ nghĩ lại mới biết có chuyện, có lẽ Vạn huynh chưa có ngủ qua, mà ta nhớ rõ ăn cơm chiều không lâu thì đã không nhìn thấy Vạn huynh rồi, cũng không nhìn thấy trong phòng Vạn huynh có thắp đèn." Dừng một chút Đoạn Lộ lại nói: "Vừa rồi trong phòng Vạn huynh ta có xem xét bốn phía, mặc dù không có phát hiện chỗ nào khả nghi nhưng nhìn lên mặt Vạn huynh thì ta biết Vạn huynh chưa có nghỉ ngơi qua."

"Không có nghỉ ngơi qua, cũng không có nhìn thấy, khẳng định là Vạn huynh có chuyện." Nghe vậy Thượng Trung Dân không có nói gì, chỉ lâm vào trầm tư.

"Nếu như ở Vạn huynh có hiềm nghi lớn như thế, vậy từ nay về sau chúng ta cần phải chú ý đến mọi hành động của Vạn huynh, coi xem có phải Vạn huynh thật sự không gì khả nghi hay không, nếu có thì không cần nể tình huynh đệ nữa." Đột nhiên đang trầm ngâm, Thượng Trung Dân mở miệng nói, vẻ mặt băng lãnh mà sắc mặt hai người kia cũng không hề dễ coi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.