Chương 309: Vương Hải Xuất Hiện (3)


"Không được, tuyệt đối không được!" Vương Hải quả quyết cự tuyệt: "Ngươi biết tên của ta cũng không khẳng định ngươi không phải là hung thủ, ta nhất định phải biết rõ thân phận của ngươi và tất cả những gì đã phát sinh ở nơi này."

Ngô Lai nhàn nhạt thản nhiên nhìn Vương Hải, trong lòng hiểu rõ tính cách của hắn, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Vương Hải, ngươi thật sự muốn biết thân phận của ta và tất cả những phát sinh của nơi này?"

"Phải, việc này ta nhất định phải biết rõ, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu."

"Được, vậy thì ngươi đi theo ta, ta sẽ đem tất cả nói cho ngươi nghe."

Vương Hải gật đầu không nói gì nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ nghi hoặc, trong lòng càng kỳ quái vạn phần, bất quá vì muốn biết rõ sự việc nên quyết định theo Ngô Lai đi một chuyến.

"Lí Lương, chuyện nơi này giao cho ngươi!" Ngô Lai quay nhìn Lí Lương nói.

Lí Lương vội vàng đáp: "Dạ, thiếu gia. Nhưng mà. . . " Câu kế tiếp cũng không nói ra khỏi miệng mà hướng Vương Hải liếc mắt một cái, hai người vừa nói chuyện với nhau hắn đã nghe hết, nhưng hắn lo lắng không biết hai người còn tiếp tục đánh nhau nữa không, mặc dù với võ công của Ngô Lai hắn rất tự tin nhưng võ công của Vương Hải cũng không tệ nên trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.

Ngô Lai nói: "Đừng nói gì cả, ta không có việc gì đâu, ngươi mau lo hoàn thành công việc ở nơi này đi."

"Dạ, thiếu gia!" Sau thoáng do dự, Lí Lương đành đáp.

"Đi thôi!" Ngô Lai gật đầu hướng Vương Hải nói. Vương Hải cũng gật đầu, đi sát ngay sau lưng Ngô Lai rời khỏi nơi đó.

"Được rồi, không có việc gì nữa, mọi người tiếp tục làm việc!" Đợi Ngô Lai và Vương Hải khuất bóng, Lí Lương khẽ lắc đầu, hướng tới những công tượng và mộc tượng nói. Lúc này những người đang xem náo nhiệt cũng quay lại công việc của mình còn Lí Lương cũng bắt đầu lo chỉ huy bọn họ tiếp tục làm việc.

Quân Ý khách sạn.

Lúc này Quân Ý khách sạn đã có không ít tửu khách và thực khách, còn trong một gian phòng trong khách sạn đang có hai người bước vào, một người trên vai vác thanh cự kiếm, chính là Vương Hải còn người kia là Ngô Lai.

"Vương Hải, ngồi đi!" Lúc này Ngô Lai đột nhiên mở miệng nói và cũng ngồi xuống trước tiên. Nghe vậy Vương Hải không nói gì, không do dự ngồi xuống đối diện.

"Nói đi, nói ra thân phận của ngươi và những việc xảy ra ở tạp viện, ta không có thời gian nhàn rỗi ngồi đây với ngươi!" Đợi chốc lát thấy Ngô Lai vẫn chưa mở miệng nói, hắn đã sốt ruột, lạnh lùng nói.

Nghe vậy Ngô Lai nhìn Vương Hải một lát mới nói: "Vương Hải, còn nhớ mấy tháng trước chúng ta đã đánh cuộc, lúc đó còn có Chu Toàn và Hứa Bình bên cạnh không?"
"Đánh cuộc, còn có Chu Toàn và Hứa Bình?" Vương Hải nghi hoặc nhìn Ngô Lai rồi hồi tưởng lại.

"Ngươi là Vô Lại?" Rồi như chợt nhớ ra cái gì, Vương Hải kinh ngạc thốt lên. "Không phải, tuyệt đối không phải. Bởi vì chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên, vô cùng quen thuộc, dù chúng ta đã không gặp mấy tháng nhưng diện mạo của hắn cũng không thể biến thành bộ dạng như ngươi bây giờ, diện mạo này hoàn toàn xa lạ, ta khẳng định chưa từng gặp qua." Không đợi Ngô Lai nói chuyện, hắn tự nói rồi liền tự mình chối bỏ ngay, giương mắt nhìn chằm chằm Ngô Lai, mặc dù hắn không tin người trước mắt đúng là Vô Lại, nhưng cảm giác quen thuộc đối với Ngô Lai ở trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Phải, ta chính là Ngô Lai." Hắn cười khổ nhìn Vương Hải nói: "Chỉ bất quá ta và ngươi giống nhau, đều gặp kỳ ngộ, luyện được võ công, mà bây giờ ta đang dùng một loại võ công kỳ dị để thay đổi diện mạo."

"Dùng loại võ công kỳ dị thay đổi diện mạo?" Vương Hải nghi hoặc nhìn Ngô Lai một lát, đột nhiên cười lạnh nói: "Mặc dù ta luyện võ không lâu, nhưng ta cũng biết nhiều chuyện, cũng chưa từng nghe qua có loại võ công nào có thể thay đổi diện mạo của mình, ngươi không cần dùng lý do vô căn cứ này để gạt ta." Dừng một chút, Vương Hải lại nói: "Nếu ngươi nói ngươi dùng loại võ công kỳ dị để thay đổi thân hình thì ta còn tiếp nhận bởi vì quả thật trên giang hồ có một loại võ công kỳ dị thất truyền đã lâu thì có thể làm chuyện đó, đó gọi là súc cốt công, nhưng võ công này cũng chưa có tác dụng làm thay đổi hoàn toàn diện mạo, ngươi hãy thay đổi lý do khác đi."

"Ta xác thật đúng là Ngô Lai." Ngô Lai cười khổ nói: "Nếu không làm sao ta biết được tên của ngươi chứ." Thấy Vương Hải vẫn đang nhìn mình không tin, hắn không thể lam gì khác hơn là lại nói: "Có thể biết chuyện đánh cuộc của các ngươi thì có mấy người, nếu ta không phải một trong số đó thì làm sao biết được chuyện đánh cuộc của các ngươi."

Nghe vậy Vương Hải không tự chủ được gật đầu nói: "Không sai, tới bây giờ ta càng kỳ quái là tại sao ngươi biết được chuyện đánh cuộc của chúng ta? Bất quá ta vẫn như trước không thể tin ngươi được."

"Này, thật là kỳ quái quá!" Ngô Lai cười khổ nói: "Chuyện đánh cuộc này chỉ có ngươi, ta và Chu Toàn cùng Hứa Bình là biết được, ngoài bốn người chúng ta ra thì còn ai biết được nữa chứ?"

"Đúng vậy, chuyện này chỉ có ta, Ngô Lai, Chu Toàn và Hứa Bình biết được." Vương Hải gật đầu: "Nhưng ta vẫn không thể tin ngươi là Ngô Lai, trừ phi..." Thấy Vương Hải không nói tiếp, Ngô Lai hỏi.

Vương Hải nói: "Trừ phi ngươi nói ra nội dung đánh cuộc."

Ngô Lai nói: "Còn vì cái gì à? Đương nhiên là vì trước đó chúng ta đã nhìn thấy được tứ đại mỹ nữ của Lâm Châu thành, khi đó chúng ta cũng rất khinh cuồng vô tri mới có thể nghĩ ra cách đánh cuộc này, bây giờ nhớ lại thật là buồn cười bất quá cũng nhờ một lần như thế mà chúng ta mới có kỳ ngộ hôm nay."

"Xem ra không tin ngươi không phải là Ngô Lai là không được rồi." Vương Hải nói: "Bất quá ta vẫn chưa rõ là rốt cuộc ngươi luyện loại võ công kỳ dị nào mà có thể thay đổi hoàn toàn dung mạo như vậy chứ?"

Ngô Lai cười cười nói: "Loại võ công này kêu là Bách Biến thần công, chính là ta dựa theo một quyển cổ thư luyện được, có thể nói là kỳ diệu vô cùng, làm cho người ta không khó sử dụng." Ngô Lai nói tới đó liền vận khởi Bách Biến thần công, trong nháy mắt đã thay đổi lại diện mạo nguyên bổn của mình.

Vương Hải kinh ngạc nhìn Ngô Lai từ một người xa lạ chỉ trong nháy mắt biến thành một người có khuôn mặt vô cùng quen thuộc, trong ánh mắt không thể che giấu sự kinh ngạc tột cùng.

"Bách Biến thần công này quả nhiên thần kỳ vô cùng, lại có thể đem thay đổi hoàn toàn diện mạo của một người." Khi sực tỉnh, Vương Hải không khỏi tán dương, rồi liền mừng rỡ hướng tới Ngô Lai nói: "Vô Lại, quả nhiên là ngươi!
Nói xong gương mặt không ngừng vui vẻ, may là hắn có tính cách tương đối trầm ổn, nếu không hắn cũng đã ôm chầm lấy huynh đệ xa cách mấy tháng mà hét lên.

"Đương nhiên là ta, nếu không sao ta biết được chuyện đánh cuộc của chúng ta chứ!" Ngô Lai cười cười nói.

"Ngô Lai, vì sao vừa gặp ta ngươi lại không cho ta biết ngay ngươi chính là Ngô Lai chứ?" Vương Hải đang có gương mặt lạnh băng rồi lại tươi cười nhưng sau đó nụ cười lại biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lúc đầu nhìn Ngô Lai nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy Ngô Lai thở dài nói: "Một lời khó nói hết, chuyện này chút nữa ta sẽ nói lại cho ngươi biết, không phải ngươi muốn biết tạp viện đã xảy ra chuyện gì sao?" Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở tạp viện và những người đã dưỡng dục bọn họ đã chết, trong lòng Ngô Lai không khỏi đau lòng.

"Đúng rồi!" Vương Hải gật đầu nói: "Thật ra tạp viện đã xảy ra chuyện gì, tại sao vô cớ bị người giết hại?"

Ngô Lai trầm ngâm một lát nói: "Chuyện này phải nói từ lúc chúng ta tới Trương phủ." Ngô Lai từ từ nhớ lại.

Vương Hải gật đầu, yên lặng lắng nghe. Tiếp theo đó Ngô Lai thuật lại từ lúc vào Trương phủ, sau đó luyện võ công rồi trở lại tạp viện rồi gặp Lương thúc bị Long bang đánh cho tàn phế rồi tra được Hổ bang dám giết hại hết người trong tạp viện để giá họa cho Long bang tranh giành địa bàn, sau đó phát sinh rất nhiều chuyện cũng nói hết cho Vương Hải nghe. Vương Hải lắng nghe khi thì trên mặt biến hóa kinh ngạc, khi thì vô cùng giận dữ, kinh ngạc với kỳ ngộ và diễm ngộ của Ngô Lai, giận dữ vì Hổ bang vì lòng tham mà giết hại cả tạp viện, khi giận trông hắn như một con cọp tùy lúc có thể bộc phát, tay nắm chặt. Bởi vì trưởng bối trong tạp viện đã nuôi hắn lớn, lại là nơi hắn sinh trưởng, là nơi lưu lại tình cảm của hắn. Vừa nghe hành vi cử chỉ của đám Hổ bang không bằng cầm thú này, trong lòng Vương Hải ngập tràn sát khí.

"Vương Hải, ngươi không sao chứ?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.