Chương 324: Hãm Nhập Mai Phục


"Ngô Lai, mau dừng lại!"

Lúc này, vốn là bị Ngô Lai kích thích, ý loạn tình mê, đột nhiên ánh mắt của Lương Mị ánh lên, vội vàng kêu lên.

Lúc này quần áo của Lương Mị đã bị Ngô Lai tháo đi không ít, bộ ngực phong mãn cùng hạ bộ của Lương Mị đã lộ ra, màu da phấn hồng cùng bộ ngực trắng noãn như tuyết hiện ra trước mặt, hấp dẫn Ngô Lai, càng làm cho Ngô Lai hưng phấn cao độ. Một nửa cặp đùi thon dài trắng như tuyết của Lương Mị lộ ra càng in sâu vào trong mắt của Ngô Lai, làm hắn chẳng những hưng phấn cao độ mà còn có một cảm giác nguyên thủy xúc động trào dâng.

Nghe vậy, đang chuẩn bị tiếp tục kích thích Lương Mị, Ngô Lai không khỏi ngẩn người ra, ngừng lại một bước, có chút kỳ quái nhìn nàng.

Thấy Ngô Lai dừng lại, Lương Mị nhẹ nhàng chuyển động thân thể, sau đó nằm ở trong lòng của Ngô Lai, nói: "Ngô Lai, không nên gấp gáp, chàng cùng ta trò chuyện được không?" Nằm ở trong lòng ngực Ngô Lai, Lương Mị cũng không có mặc lại quần áo, khiến cho ánh xuân quang lộ ra trước mắt Ngô Lai và một lần nữa làm cho hắn chịu không nổi.

"Được, Mị Nhi muốn phu quân nói chuyện với ngươi, đương nhiên phu quân không thể cự tuyệt nàng rồi."

Ngô Lai ôm chặt lấy Lương Mị, nhẹ giọng nói. Hai tay phân biệt đặt ở bộ ngực đầy đặn của Lương Mị cùng eo thon nhỏ nhắn, không tiếp tục quậy phá nữa, bất quá, như vậy cũng đủ làm Ngô Lai vô cùng khó kiềm chế. Dù sao đối mặt với một mỹ nữ tuyệt vời như vậy, chỉ cần là một nam nhân bình thường cũng sẽ có cảm xúc nguyên thủy xuất hiện, huống chi là Ngô Lai, một người háo sắc. Chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì đó, đối với mỗi một người mà nói đều là một cảm giác hành hạ, Ngô Lai đối với Lương Mị: trời sanh vưu vật, mà lại không thể có chút thỏa mãn, làm cho Ngô Lai chịu đựng xác thật rất khổ cực.

Lương Mị nhẹ nhàng ôm Ngô Lai, hạ giọng nói: "Ngô Lai, ta thật sự rất muốn cùng chàng rời đi xa nơi này, rời xa giang hồ nhiễu nhương, tìm cuộc sống riêng của chúng ta. Nhưng ta hiểu rằng đây là điều không có khả năng, cũng biết hy vọng này rất xa vời, mong manh. Ta chẳng những không thể bỏ Lương gia của ta, mà còn vì Lương gia làm một chút chuyện gì đó có thể báo đáp ân dưỡng dục của phụ thân ta. Chàng cũng không phải một người bình thường, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang chờ chàng đi làm, chính vì vậy ta thật sự không muốn lén lút cùng chàng như vậy, mà thật sự muốn cùng chàng được quang minh chánh đại ở cùng một chỗ."

Nghe vậy, Ngô Lai rất là ngơ ngác, tiếp theo đem Lương Mị ôm vào lòng chặt hơn, nói: "Mị Nhi, ta cũng muốn cùng nàng và Oánh tỷ các nàng tìm một nơi bí mật ẩn cư sống cuộc sống riêng của chúng ta, nhưng người khác sẽ không dung tha cho chúng ta sinh sống an ổn. Bọn họ vì Tử Kiếm trong tay ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn gì, bất cứ âm mưu gì. Cho dù ta đem Tử Kiếm giao ra, người giang hồ cũng sẽ không tha cho chúng ta, vì vậy nàng cùng Oánh tỷ các nàng sẽ chịu thương tổn. Chúng ta phải phản kháng lại, chẳng những tạo lập thực lực cường đại của chính mình mà còn phải tiêu diệt hết những người có ý đồ bất lợi đối chúng ta. Nếu không chúng ta không cách nào sinh sống an ổn được."

Dừng lại một chút, Ngô Lai lại tràn ngập niềm tin nói: "Mị Nhi, nàng yên tâm, không bao lâu nữa, ta có thể đủ sức tạo lập thế lực cho chính mình, đến lúc đó mọi ý đồ bất lợi đối sẽ phải sợ hãi chúng ta, không dám tới tìm chúng ta làm phiền. Khi đó cũng là lúc chúng ta chính thức thành thân.


Cảm giác được Ngô Lai sự tự tin cùng yêu quý, Lương Mị không khỏi nhẹ nhàng gật đầu trong lòng Ngô Lai, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Đột nhiên, Lương Mị sắc mặt đại biến, cả người đại chấn.

"Mị Nhi, nàng làm sao vậy?"

Nhìn sắc mặt đại biến của Lương Mị, cảm giác được thân thể Lương Mị đại chấn, trong lòng Ngô Lai cả kinh, ngay lập tức vội hỏi, đồng thời trong lòng cũng cảm giác được có chuyện gì phát sinh.

"Không tốt, Ngô Lai, ta quên mất một việc."

Lương Mị cười khổ nói, bởi vì nàng quên mất một việc rất trọng yếu.

"Chuyện gì thế? Có phải phi thường trọng yếu không?" Ngô Lai tò mò hỏi.

Lương Mị gật đầu nói: "Ngô Lai, ta quên nói cho chàng hay, phụ thân ta đã phát hiện ra vị Liên sứ giả kia là do chàng giết chết."

"Phụ thân nàng đã biết à?" Ngô Lai có chút kinh ngạc hỏi, tiếp theo mỉm cười, nói: "Không vấn đề gì đâu, phụ thân nàng biết cũng không phải lo. Chỉ cần người không ra tay với ta, ta cũng sẽ không ra tay với phụ thân nàng."

Lương Mị lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói: "Ngô Lai, chàng mau đi đi, phụ thân ta rất có thể đã phái cao thủ vây quanh nơi đây rồi. Nếu không đi mau sẽ không còn kịp nữa."

"Sao lại có thể như thế được? Lúc ta tới đã cẩn thận dò xét khắp bốn phía, cũng không có phát hiện cao thủ nào tiềm ẩn ở xung quanh, nàng đã quá lo lắng rồi." Ngô Lai cũng không có định rời đi, mà ôm lấy Lương Mị nhẹ giọng nói.

"Thật mà?" Lương Mị nghi hoặc nói, đột nhiên đẩy ra Ngô Lai nói: "Ngô Lai, chàng mau nhanh chóng rời nơi này đi, ta hiểu rõ tác phong làm việc của phụ thân ta, người vì toàn bộ Lương gia chúng ta không tiếc bất cứ thủ đoạn gì, chỉ sợ là ngay cả ta, phụ thân ta cũng sẽ không có quan tâm."

Dừng lại một chút, Lương Mị cười khổ nói: "Quan trọng hơn chính là trong lúc này công lực của ta đã bị phụ thân ta phong bế. Phụ thân ta đang muốn dùng ta làm mồi dụ hấp dẫn chàng và đã bố trí mai phục ở bốn phía, để bắt chàng, giao cho trưởng lão Thiên Ma môn, để tránh họa diệt môn cho Lương gia ta. Ngô Lai, chàng mau lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trong lòng ta bây giờ có một cảm giác xấu, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt."

Nghe vậy, Ngô Lai cả kinh nói: "Mị Nhi, đợi ta đem khôi phục công lực của nàng sau đó rồi hãy nói." Nói xong hữu chưởng đã áp vào hậu tâm của Lương Mị, hướng vào trong cơ thể nàng đưa chân khí phá trừ cấm chế của Lương Quân trong cơ thể Lương Mị.

Lương Mị cũng đã hiểu rõ tính cách của Ngô Lai, biết hắn không thể giải cấm chế cho mình sẽ không bao giờ bỏ qua, trong lòng thầm than một tiếng, liền vội vàng vận khởi nội công tâm pháp của mình dẫn đạo chân khí của Ngô Lai đưa vào nhằm phá bỏ cấm chế kia.

Trong lúc này thì, khi chân khí Ngô Lai vừa mới tiến vào trong cơ thể Lương Mị thì Ngô Lai đột nhiên sắc mặt đại biến, bởi vì hắn đã cảm ứng được phía ngoài phòng đang có rất đông cao thủ nhất lưu đang đến gần. Khi sắc mặt hắn đại biến, khiến chân khí đưa vào trong cơ thể của Lương Mị không khỏi bị gián đoạn, làm cho Lương Mị có cảm giác Ngô Lai đã phát hiện ra chuyện gì, sắc mặt nàng cũng đại biến, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể cười khổ trong lòng, bởi vì nàng hiểu được cho dù ngăn cản thì Ngô Lai cũng sẽ không nghe.

"Nếu đã tới thì các ngươi hãy ra mặt đi!"

Đột nhiên, Ngô Lai đem lưu lại một bộ phận chân khí trong cơ thể của Lương Mị, phần còn lại rút lui chân khí ra khỏi hữu thủ, hướng phía ngoài đề phòng, hừ lạnh một tiếng.

"Thiếu hiệp, công lực thật là thâm hậu, không thể tưởng tượng chúng ta vận khởi toàn thân công lực ẩn dấu khí tức nhưng vẫn còn chưa đến gần mười trượng đã bị ngươi phát hiện."

Âm thanh của Ngô Lai chưa dứt, phía ngoài phòng liền truyền đến một âm thanh già nua, theo sau đó là hơn mười âm thanh bay vút phá không lao tới, vây bốn phía xung quanh phòng đem vây xung quanh Ngô Lai.

Tiếp theo, cửa phòng không gió mà tự mở, một bóng người đã xuất hiện bên trong phòng của Lương Mị, đứng ở trước mặt Ngô Lai cách khoảng ngoài hai ba trượng, đúng là Lương Quân – Lương gia gia chủ.

Nghe được âm thanh của Lương Quân, đang nhờ chân khí của Ngô Lai phá giải cấm chế, toàn thân Lương Mị đại chấn, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma. Lương Mị vội vàng tập trung toàn lực phá giải kinh mạch bị Lương Quân phong bế.

Ngô Lai thản nhiên nhìn Lương Quân, không nói gì cả. Lương Quân chăm chú nhìn chằm chặp vào khuôn mặt của Ngô Lai, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Lúc này Ngô Lai cũng không có khôi phục diện mạo lúc đầu, vẫn dùng diện mạo của Vô Danh. Mặc dù Lương Quân đã biết diện mạo của Ngô Lai, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến người đó chính là Ngô Lai.

"Mặc dù ta không biết ngươi là ai, cũng không biết có phải là diện mạo thật của ngươi hay không, nhưng là ta có thể cảm giác được võ công của ngươi đã đạt tới thượng tầng cảnh giới, thậm chí còn trên cả ta, nếu như có thể có người trẻ tuổi như vậy làm con rể, lão phu cũng lấy làm vinh hạnh."

Lúc này, Lương Quân đột nhiên mở miệng nói. Hai mắt vẫn như trước soi mói nhìn chằm chặp vào Ngô Lai, bởi vì trong hắn có một cảm giác đó là diện mạo của Ngô Lai có chút gì đó không đúng. Đó chính là trực giác thuần túy của một cao thủ.

Không đợi Ngô Lai nói, Lương Quân đã nói: "Mị Nhi là con gái của ta, cũng là người được ta thương yêu nhất, ta sẽ không ngăn cản nó yêu bất luận kẻ nào, cho dù người đó có mười tội ác không tha, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng là ngươi không nên giết chết vị sứ giả kia, làm cho Lương gia ta lâm vào khốn cảnh phi thường khó khăn, hậu quả mà ngươi tạo cho Lương gia ta như vậy, lão phu tin rằng không nói ngươi cũng có thể hiểu rõ ràng."

Ngô Lai gật đầu không nói gì, bởi vì hắn biết phía sau Lương Quân còn có lời muốn nói.

Quả nhiên, LươngQuân lại tiếp tục nói: "Cho nên, ta vì Lương gia mấy trăm năm cơ nghiệp cùng vô số tánh mạng, lão phu phải hy sinh hạnh phúc của con gái mình, tin rằng Mị Nhi sau khi nghĩ thông suốt sẽ không trách ta."

Nhìn thoáng qua Lương Quân, Ngô Lai nói: "Vì người là phụ thân của Mị Nhi, ta cũng xưng hô người một tiếng tiền bối! Không biết tiền bối muốn giam giữ vãn bối hay là muốn giết vãn bối?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.