Chương 327: Ma Môn Tứ Quái (2)


Nghe vậy Lương Quân liếc mắt nhìn bốn người bọn họ một cái, cũng không nói gì, tựa hồ không ưa gì bốn gã quái nhân này, sau đó hướng ánh mắt về phía Ngô Lai nói:
Bốn vị này chính là Tứ quái của Thiên Ma môn ta, một thân công phu quỷ dị sợ rằng không ai bằng, ngươi muốn chạy trốn khỏi vòng vây của chúng ta căn bản là không thể có khả năng, còn sinh tử của ngươi lão phu cũng không thể cam đoan được nữa rồi.



Lương huynh, ngươi đang khen ngợi Tứ quái chúng ta hay đang chế nhạo Tứ quái chúng ta thế? Ngươi đem năng lực của Tứ quái nói cho tiểu tử này, có phải là muốn cho hắn có hội thu thập chúng ta sao? Nếu quả đúng như vậy thì ngươi đã đánh giá sai lầm rồi, cho dù tiểu tử này võ công có lợi hại đi chăng nữa cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tứ quái chúng ta.


Không đợi Ngô Lai nói, lão già với bộ mặt luôn cười tươi cười tiếp lời, nụ cười mỉm trên mặt dần dần biến thành cười lạnh, rõ ràng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Lương Quân.


Lương mỗ nào dám, đúng là Tiêu huynh hiểu lầm ý của Lương mỗ rồi!
Nghe vậy Lương Quân nhàn nhạt, thản nhiên nói:
Lúc đầu Lương mỗ định bắt giữ tên tiểu tử này giao cho các vị trưởng lão, nếu các vị đã tới, Lương mỗ cũng không cần phải phí thời gian như vậy, bởi vì rất ít người có khả năng toàn mạng khi đối mặt với võ công quỷ dị của bốn vị.



Lương huynh, ngươi còn vạch trần khả năng Tứ quái chúng ta, có phải ngươi không muốn bắt giữ hung thủ đã hạ sát Liên sứ giả, hoặc bởi vì nữ nhi ngươi sao? Tại sao Khúc mỗ vẫn cảm giác ngươi hỗ trợ tên tiểu tử này, có là vì nữ nhi của ngươi mà ngươi không muốn giết tên tiểu tử này không?


Lúc này, lão già có vẻ ốm yếu đột nhiên mở miệng nói, thanh âm cũng không như tướng mạo của hắn khiến cho người ta cảm nhận được sự nhu nhược, mà ngược lại tràn đầy khí lực.

Lương Quân nói:
Khúc huynh nghiêm trọng rồi, Lương gia ta mọi người vận mệnh…,nếu như Lương mỗ thả tiểu tử này, ngay cả Trưởng lão trách tội xuống Lương gia ta sao gánh nổi. Mà Lương mỗ ta tính cách các người cũng biết, ta sẽ không vì hạnh phúc của nữ nhi mà làm cho Lương gia trên dưới gặp tai ương.



Tốt lắm, được rồi không cần nhiều lời, chúng ta trước tiên hãy hợp lực bắt hung thủ rồi hãy nói, để tránh đêm dài lắm mộng, xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Lúc này lão già với vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên thốt lên.

Nghe vậy, ba lão quái khác cũng không cần nói, mà tập trung mục quang lên trên người Ngô Lai, còn Ngô Lai cũng đã nhận ra được người nọ chính là Tứ quái lão đại, nghĩ đến công lục cũng là đứng đầu bốn người, không khỏi đối mắt với lão già lạnh lùng đó.

Lương Quân liếc mắt lão già kia một cái, sau đó nhìn về phía Ngô Lai nói:
Thời gian không còn nhiều, chúng ta cũng không cần nói thừa, hôm nay sống hay chết, đều phục thuộc tạo hóa của ngươi.


Ngô Lai gật đầu nói:
Hôm nay bất kể là bị các người sanh cầm, hoặc là bị các người sát tử, vãn bối cũng bằng lòng.
Nói xong trong mắt lóe qua tia cảm kích, bởi vì hắn cũng nghe ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của Lương Quân. Lương Quân chẳng những đem chi tiết võ công của Tứ quái nói ra nhắc nhở Ngô Lai, mà còn nhắc nhở Ngô Lai bốn kẻ này là hạng người lòng dạ độc ác, rõ ràng là đang trợ giúp Ngô Lai, quan trọng hơn một chút chính là Ngô Lai cảm nhận được là Lương Quân cũng không có ý giết hắn, cho nên thâm tâm thầm cảm kích, không khỏi đối với Lương Quân nhất thời tăng thêm hảo cảm cùng tôn kính, chẳng phải là vì lão chính là phụ thân của Lương Mị, mà chính là sự tôn kính phát ra từ nội tâm.

Ngô Lai vừa nói vừa đem ánh mắt hướng ra hai ba trượng xung quanh nói:
Bốn vị tiền bối, nếu đúng là Thiên Ma môn Tứ quái, ắt hẳn trong chốn giang hồ phi thường nổi danh, nhưng thật sự đáng tiếc là tại hạ mới xuất đạo giang hồ chưa lâu, cẳn bản là chưa từng nghe qua tiếng tăm của tứ vị tiền bối, hy vọng các vị tiền bối có thể giới thiệu cho tại hạ trước, để tránh đến lúc vãn bối chết cũng không biết chết bởi tay ai, hay chính là hướng Diêm Vương gia cáo trạng cũng không thành.


Nghe vậy, lạnh lùng bốn lão già vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt tan chảy ra, lộ ra vẻ mặt quái dị, không biết là khóc hay là đang cười, tóm lại đúng là dở khóc dở cười, có vẻ phi thường quái dị. Còn lão già trên mặt luôn lộ ra vẻ tươi cười hình như là vĩnh viễn cũng không biến mất họ Tiêu nọ trên mặt tươi cười trong nháy mắt cũng tự như cười mà không phải cười, cũng là phi thường quái dị, cái người ốm yếu trang phục thu sinh lúc đầu…giờ phút này cũng biến khác thường, đôi cặp mắt lóe hàn quang, tựa hồ như đột nhiên đồng khuôn đồng dạng, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Lai. Người duy nhất trong Tứ quái là nữ nhân lúc này nàng đang mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Ngô Lai, rõ ràng không có nghĩ đến Ngô Lai sẽ nói như thế, trên mặt vẫn còn tiếu ý xúc động, nhưng lại là cố nén chứ không có cười.

Nghe được Ngô Lai nói, Lương Quân, Lương Huy cùng bốn lão già đều ngẩn ngơ, tiếp theo trên mặt có điểm quái dị, muốn cười mà không cười được, rõ ràng không có nghĩ đến Ngô Lai sẽ nói với Tứ quái như vậy, mà bọn họ từ trong lời nói của Ngô Lai cũng nhận ra được Ngô Lai quả thật không biết danh tánh tứ quái, bên cạnh ngoại trừ Thạch Vân còn lại đều mỉm cười nhìn Ngô Lai, trong mắt nhiều hơn một tia khác thường gì đó, mà các cao thủ vây khốn Ngô Lai nghe vậy, cũng đều có vẻ mặt quái dị nhìn Ngô Lai, có thể là bởi vì Tứ quái đích dâm uy, nên đều cố nén không cười, bất quá nhưng lại là nhẫn nhịn quá khiến vô cùng khổ cực, nín đến nỗi trên mặt đỏ bừng, cuối cùng vẫn không có ai dám cười.

Tứ quái vẻ mặt biến hóa cũng chỉ bất quá trong chốc lát, rồi lập tức khôi phục nguyên trạng vẻ mặt ban đầu. Chỉ có trong Tứ quái duy nhất một người nữ tính mặc dù đã khôi phục vẻ mặt yêu mị, nhưng trong mắt vẫn còn chớp động vẻ màu khác thường nhìn Ngô Lai.


Tiểu tử, không có nghĩ ngươi còn có chiêu này, giết người cũng không cần phải thấy máu, được nghe kỹ đây lão tử chính là Thiên Ma môn Tứ quái lão Nhị, người giang hồ gọi là Tiếu Diện Thần Quái: Tiếu Thần, hôm nay ngươi lại nói nhưng lời mạo phạm Tứ quái chúng ta như thế, lão tử hôm nay không thể không ra tay hạ sát ngươi.


Lúc này, cái lão già trên mặt vẫn mang theo nụ cười đột nhiên nói, cặp mắt hung hãn nhìn chằm chằm Ngô Lai.


Hách! Hách!


Tại khi người tự xưng Tiếu Diện Thần Quái Tiếu Thần vừa dứt lời, đột nhiên có người không nhịn được bật cười.

Nghe được tiếng cười, Tiếu Thần không khỏi hơi giận, nhìn về phía người bật cười, còn Ngô Lai cũng tò mò nhìn người bật cười. Người bật cười không phải ai khác, chính là người đàn bà duy nhất trong Tứ quái, không phải nói chính là một lão bà, mặc dù tướng mạo nàng tựa như trung niên mỹ phu nhân, nhưng kỳ thực tuổi của nàng thực sự đã là lão bà.

Lại nhìn lại mọi người, đều có vẻ mặt cổ quái nhìn Tiếu Thần, rõ ràng là đều cố nén cười. Ngay đến cả lão già nguyên lai lúc đầu lạnh lùng cùng lão bệnh thư sinh hai người vẻ mặt đều có chút khác thường, trên mặt đều có loại biểu hiện muốn cười, bất quá không lại do ngại thân phận nên cười không ra.


Lão Nhị à, lão nương nhớ hình như ngươi được giang hồ gọi là Tiếu Diện Lão Quỷ, như thế nào tại sao lúc này lại thành Tiếu Diện Thần Quái, nếu đúng là người giang hồ đặt cho ngươi biệt danh này, ngươi cũng không thể bởi không thích mà thay đổi chứ, chẳng phải làm cho giang hồ nhạo báng Tứ quái chúng ta sao?


Lúc này nữ nhân yêu mị kia đột nhiên cười quyến rũ nói.

Nghe vậy, người tự xưng là Tiếu Diện Thần Quái chính là lão già Tiếu Thần nhất thời trên mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc nữ nhân yêu mị một cái, rõ ràng là đang trách cứ lão già đụng vào chỗ đau của hắn. Mà lúc này Ngô Lai mới hiểu được vì sao mọi người nghe Tiêu Thần tự giới thiệu đều có vẻ mặt kì quái kèm tiếu ý, cũng không khỏi nhịn được cười.


Tiếu Diện Lão Quỷ là Tiếu Diện Lão Quỷ, cũng không có cái gì phải sợ, mặc dù danh tánh không phải là dễ nghe, nhưng không ai dám trêu chọc lão tử cả, nếu dám trêu chọc lão tử, lão tử sẽ giết chết không tha.

Tiếu Thần rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng ban đầu của mình,đột nhiên hung hăng nói.

Kỳ thật mọi người hình như cũng biết được Tiếu Diện Lão Quỷ Tiếu Thần tính cách, cũng không có để ý tới, chỉ là trên mặt cổ quái đầy tiếu ý nhìn Tiếu Thần.
Tiếu Thần cũng không để ý tới nụ cười quái dị của mọi người, mà hướng Ngô Lai nói:
Đây là lão đại của Tứ quái chúng ta, người giang hồ gọi là Kiếm Băng Quái Cổ: Băng Lãnh.
Lão vừa nói vừa chỉ chỉ lão già với vẻ mặt biểu hiện lạnh như băng.

Ngô Lai gật đầu không có nói gì, đợi Tiếu Thần tiếp tục giới thiệu.

Tiếu Thần thấy Ngô Lai gật đầu không nói lời nào liền chỉ lão già bên cạnh chính là bệnh thư sinh nói:
Đây là lão tam trong Tứ quái, người giang hồ gọi là Thư Sinh Bệnh Quái: Khúc Văn.


Tiếu Thần cuối cùng đưa mục quang về phía yêu mị nữ nhân nói:
Tứ muội, ngươi tự mình giới thiệu đi, hay là vẫn muốn vi huynh giúp ngươi giới thiệu?
Vừa nói nét mặt lại hiện ra một tia không tự nhiên, hiển nhiên đối với nữ nhân này rất là kiêng kỵ hoặc là hơi thế nữa.



Khách! Khách! Khách!
Yêu mị nữ nhân cười nói:
Lão tam, để ta tự mình giới thiệu chứ!
Nói xong liền hướng Ngô Lai nói:
Tiểu huynh đệ, nô gia tên là Diễm Như Hoa, giang hồ có chút phi thường khiễm nhã danh tánh, bị giang hồ gọi là Vũ Mị Yêu Quái, tiểu huynh đệ, ngươi cảm giác tên ta thế nào? Có phải tên của ta và dung mạo vô cùng tương xứng không?
nói hướng Ngô Lai thản Nhiên cười, còn không ngừng phát ra mĩ nhãn.

Nghe Diễm Như Hoa nói, chứng kiến động tác yêu mị của lão bà, tất cả đông đảo các cao thủ vẻ mặt đều có vẻ yếm ác ngay chính tam quái cũng bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng đối với tứ muội không có chút biện pháp nào.

Nghe vậy Ngô Lai cười cười nói:
Diễm Như Hoa, không sai, tên rất đẹp, cùng với tướng mạo ngươi rất tương xứng, chỉ tiếc là….
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.