Chương 334: Lương Quân Chi Tử
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2132 chữ
- 2019-12-09 09:22:37
Mị nhi, công lực của nàng đã khôi phục rồi sao?
Nhìn thấy Lương Mị đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh mình, Ngô Lai nhẹ giọng hỏi.
Vừa nghe thấy, Lương Mị quay lại gật đầu, không nói gì nhưng trong ánh mắt lại chớp động vô hạn thâm tình cùng nhu tình.
Ngô Lai nhìn thấy vô hạn thâm tình trong ánh mắt của Lương Mị, đôi mắt băng lạnh ban đầu cũng trở nên ôn nhu đi rất nhiều, nhẹ giọng nói:
Mị nhi! Xin lỗi, ta sợ rằng sẽ phải ra tay với người nhà của nàng.
Lương Mị sắc mặt khẽ biến nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, sau đó nói:
Ta biết ngươi thân bất do kỷ, chỉ cần ngươi không thương tổn tánh mạng của bọn họ, Mị nhi sẽ không trách ngươi.
Mọi người gần đó có phần kinh ngạc và sau đó là có chút khó coi khi thấy đột nhiên Lương Mị xuất hiện bên cạnh Ngô Lai, lại nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất là Thạch Vân. Lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Lai, lạnh đến mực khiến cho người ta có chút tâm hàn, rõ ràng vì thấy hai người thân mật nói chuyện mà ghen ghét, bất quá vẫn chưa có ra tay, cũng không nói gì.
Mị nhi, sao ngươi lại tới đây? Cấm chế của ngươi đã được giải trừ rồi sao?
Lúc này, vốn là vẻ mặt kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện bất thình lình của Lương Mị, Lương Quân chợt cắt ngang cuộc đàm thoại của hai người, tựa hồ là thật sự không quen nhìn hai người trước mặt mọi người thân cận
Kỳ thật không cần phải nói, Lương Quân qua tốc độ của Lương Mị vừa rồi bay đến có thể thấy được công lực của nàng đã khôi phục không ít, sở dĩ mà hắn hỏi như vậy chỉ bất quá là muốn cắt ngang hai người nói chuyện có chút làm cho hắn chịu không được.
Lương Quân giờ phút này đối với võ công Ngô Lai càng kinh ngạc vạn phần. Hắn chính là dùng phương pháp đặc thù của Thiên Ma môn thiết hạ cấm chế trong cơ thể Lương Mị để phong bế công lực của nàng, nếu muốn giải trừ cấm chế này nhất thiết phải dùng tới chân khí đặc thù của Thiên Ma môn cùng với phương pháp đặc thù. Hơn nữa, dù là chính hắn tự mình dùng tới phương pháp đặc thù đó giải trừ cầm chế, cũng không phải chuyện một giờ nữa khắc, thế mà Ngô Lai chỉ dựa vào việc lưu lại trong cơ thể Lương Mị một cỗ chân khí lại có thể chỉ chốc lát thời gian liền đem cấm chế giải trừ, điều này sao không làm cho Lương Quân lúc này kinh ngạc vạn phần.
Nghe vậy, Lương Mị quay đầu nhìn phía Lương Quân, nhẹ nhàng gật đầu nói:
Cha...
Mị nhi, con không cần nói gì cả. Nơi này không phải là chuyện của con, trở về phòng ngay đi.
Lương Mị chỉ kêu một tiếng, liền bị Lương Quân lạnh lùng cắt đứt.
Cha, hôm nay người buông tha hắn đi, không nên lại làm khó hắn. Nữ nhi từ nhỏ đến giờ đều chưa cầu xin người điều gì, hôm nay coi như nữ nhi cầu xin người đấy!
Lương Mị cũng không nghe theo lời Lương Quân, mà nhìn về phía Lương Quân nói.
Lương Quân không nhìn ánh mắt Lương Mị, mà chỉ lạnh lùng thốt:
Không được! Hôm nay bất kể như thế nào, cha đều không thể thả hắn đi, nếu không cha không cách nào hướng đến Liên trưởng lão mà nói chuyện được, cả Lương gia chúng ta cũng bởi vậy mà gặp tai ương.
"Phịch!"
Thấy Lương Quân không đáp ứng, Lương Mị đột nhiên quỳ xuống hướng Lương Quân cầu khẩn nói:
Cha, nữ nhi cầu xin người hôm nay hãy buông tha hắn đi. Chỉ cần hôm nay người buông tha hắn, bất luận sau này người lúc nào đối phó hắn, đối phó như thế nào, nữ nhi cũng sẽ không ngăn cản.
Nghe vậy Lương Quân lắc đầu, không nói gì, cũng không phải vì Lương Mị cầu khẩn mà định buông tha Ngô Lai.
Cha, tha cho nữ nhi bất hiếu.
Lương Mị đột nhiên đứng lên nói:
Nếu như các người muốn giết chết hắn, trước hết đem cả ta giết đi!
Nói xông khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị.
Ngô Lai, lát nữa chàng hãy chế trụ Mị nhi, dùng Mị nhi đến thỏa hiệp với cha ta và bọn chúng. Có vậy thì chàng mới có thể rời khỏi nơi này, từ nay về sau không nên tùy tiện đến tìm đến Mị nhi.
Lương Mị nói xong liền hướng tới Ngô Lai truyền âm.
Thấy vậy, Lương Quân sắc mặt khẽ biến, còn Lương Huy, Thạch Vân cùng với bốn lão giả đang ở bên cạnh sắc mặt cũng không phải dễ coi. Bởi vì bọn họn đều vô cùng hiểu rõ tính cách Lương Mị, một khi nàng quyết định chuyện gì, sẽ làm tới cùng, không phải dễ dàng sửa đổi. Bọn họ muốn bắt Ngô Lai thì nhất thiết phải bắt Lương Mị, võ công Lương Mị giờ phút này đã đạt tới nhất lưu cảnh giới, nếu như bọn họ không nặng tay, thì không cách nào dễ dàng bắt giữ nàng được, nhưng bọn họ như thế nào lại nỡ lòng nặng tay được, bọn họ muốn mạng sống Ngô Lai tất nhiên đã khó khăn lắm rồi.
Nghe được truyền âm của Lương Mị, Ngô Lai tràn ngập yêu thương liếc mắt nhìn Lương Mị, không chút biến sắc, sau đó liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Quân mọi người.
Mị nhi, ngươi làm cho ta thất vọng!
Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Lương Mị, Lương Quân nhẹ giọng nói:
Ngươi đã bị ái trùng mê hoặc đầu óc rồi. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý vì nó khiến cho Lương gia chúng ta gặp phải tai ương sao? Nếu như làm như vậy, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Lương gia ta.
Cha! Nữ nhi xin lỗi người, chỉ cầu người có thể buông tha hắn.
Lương Mị cũng không có bởi vì Lương Quân nói mà thay đổi quyết tâm của bản thân cứu Ngô Lai
Lương Quân ngơ ngác nhìn Lương Mị chốc lát, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp, có ôn nhu có yêu thương, nhưng nhiều nhất chính là bất lực, cuối cùng mới nói:
Mị nhi, cha biết tính cách của ngươi, hiểu ngươi nhất định sẽ không để ta giết hắn, cho nên cha cũng sẽ không có ý định giết hắn. Cha vì ngươi, vì cả Lương gia, hôm nay cha không thể không có tâm tàn nhẫn, không giết hắn mà chỉ muốn cầm giữ hắn thôi, nếu không tính mạng của cha và cả Lương gia chúng ta đều phải chết vì tay hắn.
Nói xong trong mắt lóe lên một tia sắc bén, đối với Ngô Lai đã động sát khí.
Cha, người không nên lại lừa gạt nữ nhi nữa, cho dù người không có ý giết hắn, nhưng người đem sự sống chết hắn giao vào tay Liên trưởng lão, hắn chẳng lẽ còn có cơ hội sống sao?
Nghe vậy, Lương Mị nói:
Cha! Nữ nhi sẽ không trách người, nếu như người muốn giết hắn, thì ngay cả nữ nhi một lần giết luôn đi!
Lương Quân không khỏi cả giận nói:
Mị nhi…
chỉ kêu một tiếng tên Lương Mị, liền cái gì cũng không nói, sắc mặt giận dữ.
Mị nhi, ta cũng không muốn bởi vì ta mà làm cho cha con nàng đối đầu với nhau, thực xin lỗi Mị nhi.
Lúc này, Ngô Lai đột nhiên hướng Lương Mị nói, trên mặt chẳng những có vô hạn ái ý cùng nhu tình, mà còn có một tia xin lỗi. Ngô Lai nói xong liền lắc mình tới phía sau Lương Mị, ôm lấy thân thể Lương Mị, hướng vào Lương Quân cùng Lương Huy hai người đánh tới.
Nhìn thấy Ngô Lai đột nhiên lắc mình tới bên cạnh Lương Mị ôm lấy Lương Mị, mấy người Lương Quân đều ngẩn người, trong nháy mắt mọi người ngây ngốc, Ngô Lai đã ôm Lương Mị bay tới trước mặt Lương Quân và Lương Huy.
Cơ hồ như cùng lúc, Lương Quân và Lương Huy phi thân bay lên, nghĩ muốn ngăn cản Ngô Lai, bởi vì bọn họ tưởng rằng Ngô Lai là muốn mượn cơ hội chạy trốn, nhất là Lương Quân vì hắn quan tâm nhất chính là Lương Mị.
Nhìn thấy Lương Quân và Lương Huy bay đến, Ngô Lai đột nhiên đẩy Lương Mị về phía Lương Huy, tiếp đó là hắn huy chưởng nghênh tiếp Lương Quân.
Lương Huy cũng không có ngờ tới Ngô Lai lại đột nhiên đem Lương Mị đẩy về phía mình, vội vàng thu hồi chưởng lực vốn đã xuất ra ngoài, đồng thời vận tốc độ nhanh hơn đón lấy Lương Mị. Công lực Lương Mị lúc này đã bị Ngô Lai đưa vào một cỗ chân khí phong bế khi ôm lấy nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích. Đương nhiên, Lương Huy tự nhiên nhìn ra võ công Lương Mị bị Ngô Lai phong bế, cũng minh bạch Ngô Lai là muốn mượn Lương Mị cản trở công kích của hắn, nhưng mà hắn cũng không thể không đỡ lấy Lương Mị.
Nhìn thấy chưởng lực cường đại đánh tới của Ngô Lai, Lương Quân vội vàng vận khởi công lực toàn thân nghênh tiếp. Trong lúc chưởng kình của hai người cách nhau không tới một thước thì sắc mặt Lương Quân đột nhiên đại biến, bất quá cũng chỉ có Ngô Lai có thể nhìn thấy mà thôi, nhưng mà Ngô Lai cũng không có để ý.
A!
Song chưởng hai nguời trong nháy mắt giao nhau, cũng không có nổ lớn như tưởng tượng, mà chỉ là truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân. Khi cường đại chưởng kình của Ngô Lai cùng Lương Quân giao nhau thì sắc mặt Ngô Lai khẽ biến, cũng cảm giác được chưởng lực Lương Quân truyền tới không có tí lực nào. Ngô Lai đầu tiên là cả kinh, còn tưởng rằng Lương Quân còn có hậu chiêu, tiếp đó liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân, không khỏi ngẩn người, hơi giật mình khi thấy Lương Quân bay người ra ngoài, còn thân thể hắn cũng theo đó mà rơi xuống mặt đất.
Bịch!
Thân thể Lương Quân nặng nề rơi trên xuống đất, không phải đứng, mà là gần như nằm ngang trên mặt đất, máu tươi trong miệng chảy như suối.
Cha!
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Lương Mị quay đầu nhìn lại vừa đúng lúc Lương Quân bị rớt xuống đất, thấy Lương Quân nện ngang xuống mặt đất máu tươi chảy như suối, không nhịn được đau thương kêu lên một tiếng, nhanh chóng lao về phía Lương Quân.
Công lực của Lương Mị quả thật là bị Ngô Lai phong bế, có điều chỉ phong bế trong chốc lát, khi Lương Mị được Lương Huy đỡ lấy, công lực liền được không phục, lúc này vừa thấy cha mình trọng thương trên mặt đất, Lương Mị liền phi thân về phía Lương Quân.
Ngô Lai đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo liền lắc mình một cái đến chỗ Lương Quân rơi trên mặt đất, cùng Lương Mị bên cạnh, có điểm khó hiểu khi nhìn Lương Quân rơi xuống đất và Lương Mị rơi lệ lo âu.
Bên cạnh đó Thạch Vân cùng bốn lão giả mấy người kia vào lúc Ngô Lai di chuyển đồng thời cũng đi chuyển theo, chỉ có điều tốc độ bọn họ không cách nào so được với Ngô Lai, chờ bọn hắn chạy tới bên cạnh Ngô Lai thì Lương Quân đã bị Ngô Lai chấn bay người ra phía ngoài, hơn nữa giữa không trung còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân, lại còn thấy Lương Quân rơi xuống đất miệng phun máu tươi, tất cả mọi người đều kinh hãi, bất quá sau đó liền nhau chóng đem Ngô Lai bao vây.
Cha, người làm sao vậy?
Lương Mị đi tới bên cạnh liền đỡ Lương Quân lên vội vàng hỏi, trong thanh âm chứa đựng cả tiếng khóc.
Lương Quân nhìn thoáng qua Lương Mị, giọng nói có chút yếu ớt nói:
Mị nhi, cha không được rồi, kinh mạch toàn thân cha đã đứt, lục phủ ngủ tạng đã lệch vị hết rồi.