Chương 336: Bị Ngăn Cản Khi Ly Khai
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2054 chữ
- 2020-06-10 07:01:41
Trong lúc Ngô Lai định cất bước đi đến bên Lương Mị thì Thạch Vân đột nhiên lắc mình che trước mặt hắn, lạnh lùng thốt.
Ngô Lai nhìn về phía Lương Mị, gương mặt nàng đã lạnh như băng, hai mắt tràn đầy hận ý, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, bởi vì hắn hiểu rõ khoảng cách giữa mình và nang trong thoáng chốc đã cách xa rất nhiều, phảng phất xa như thiên sơn vạn thủy. Tình yêu trước kia, chỉ vì hắn lỡ tay ngộ sát Lương Quân, đã biến mất, trừ phi hắn có thuật khởi tử hồi sanh cứu sống lại Lương Quân, nếu không thì không có cách nào tiêu trừ được hận ý của nàng, cũng không cách nào vãn hồi được đoạn tình cảm ngày xưa.
Mị nhi, ta đi. Nàng phải bảo trọng thân thể. Nàng hãy yên tâm, cái chết của cha nàng ta nhất định sẽ có trách nhiệm, sẽ tra ra nội lực ông ấy vì sao lại biến mất.
Nhìn Lương Mị liếc mắt một cái, Ngô Lai lúc này mới nhẹ giọng nói, nói xong hắn lạnh lùng quét mắt qua hướng Lương Huy.
Nghe vậy Lương Mị không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn Ngô Lai, chỉ nghiêng đầu sang một bên, Lương Mị lúc này trong lòng không chỉ là thương tâm mà còn là tuyệt vọng, nàng không biết vì sao Ngô Lai lại phải giết cha mình, một người là cha ruột của mình, còn một người mà mình thương yêu nhất, hai người đều là người mà nàng thương yêu nhất. Mà người nàng yêu lại giết chết cha nàng, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, lòng nàng hoàn toàn tuyệt vọng, lạnh như băng giá.
Nhìn thấy Lương Mị không nói lời nào, cũng không hề nhìn mình một lần, Ngô Lai bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người hướng ra ngoài phủ, nhưng bước chân cũng rất chậm, trong lòng không thể dứt bỏ, nhưng lại không thể không đi, bởi vì chính hắn cũng hiểu không còn cách nào vãn hồi. Hắn đi giữa đông đảo cao thủ Lương gia đang tràn ngập thù hận và sát ý, hướng ra ngoài phủ bước đi.
Mị nhi, chẳng lẽ chúng ta lại cứ như vậy buông tha cho hung thủ giết chết cha ngươi sao chứ?
Trong lúc Ngô Lai vừa đi được hơn mười bước, Lương Huy đột nhiên hướng Lương Mị nói, hắn nhìn Ngô Lai tràn ngập sát ý, so với bất cứ kẻ nào đang có mặt cũng nhiều hơn.
Lương Mị ai oán nhìn theo từng bước Ngô Lai đang rời đi, nói:
Ta đáp ứng với cha hôm nay buông tha cho hắn, không thể giết hắn, nếu không dưới cửu tuyền cha biết sẽ trách ta là nữ nhi bất hiếu. Sau này gặp lại, ta sẽ đích thân giết hắn báo thù cho cha.
Lương Huy nhìn Lương Mị rồi lại nhìn về phía bốn lão giả, rõ ràng hy vọng họ mở miệng nói chuyện, không ngờ khi họ nhìn thấy ánh mắt của Lương Huy thì nhè nhẹ lắc đầu không nói gì, xem ra không muốn cải lời Lương Quân trước khi chết đã ra lệnh bỏ qua cho Ngô Lai.
Nhìn thấy bốn lão giả không nói lời nào, Lương Huy cũng không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhìn theo Ngô Lai đang đi phía xa, bất quá sát khí trong mắt hắn càng đậm hơn, hận không thể lập tức tiến lên giết chết Ngô Lai. Nhưng nếu các cao thủ không cùng hắn ra tay, với sức một mình hắn đối phó Ngô Lai vốn là không thể nào, cho nên hắn đành phải bỏ qua.
Còn muốn chạy sao, không dễ dàng đâu
Đến lúc này thì đột nhiên có một tiếng quát lạnh vang lên, theo âm thanh vừa buông, một bóng người đã lắc mình chận phía trước mặt Ngô Lai, đúng là người vừa rồi còn đang vận công chữa thương không có chút động tĩnh Tiếu Diện Quỷ Tiêu Thần. Lúc này vẻ mặt tươi cười lúc đầu của hắn đã trở lại nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt hắn thì đã biến lạnh, ẩn tàng sát khí.
Nguyên lai lúc đầu Tiêu Thần còn đang vận công nghe động tĩnh của Ngô Lai cùng đám người Lương Quân, lúc này nghe Lương Mị muốn thả Ngô Lai rời đi, cũng bất chấp kinh mạch còn chưa được chữa trị hoàn toàn liền đình chỉ vận công, muốn chạy tới ngăn cản Ngô Lai đào tẩu. Mặc dù công lực của hắn chỉ mới khôi phục một nửa, hơn nữa vẫn còn thương tổn nghiêm trọng, nhưng Ngô Lai bị Lương Mị đâm trúng hắn đã biết được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mà buông tha cho Ngô Lai.
Ngô Lai đang có chút thất hồn lạc phách hướng ra ngoài phủ bước đi, đột nhiên nghe tiếng quát lạnh không khỏi ngẩn ra, khi hắn còn chưa có phản ứng thì Tiêu Thần đã hiện ra trước mặt, ngăn cản đường đi làm cho hắn chợt ngẩn người rồi lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Tiêu Thần.
Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn lưu ta lại?
Ngô Lai nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Tiêu Thần, lạnh lùng thốt. Có thể vừa rồi những lời đoạn tình tuyệt nghĩa của Lương Mị làm hắn quá đau đớn, giờ này đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng không thèm để ý, nếu không phải Tiêu Thần đang cản đường thì hắn đã sớm ra ngoài phủ viện, không hề để ý đến lời Tiêu Thần nói.
Lưu lại ngươi?
Tiêu Thần cười lạnh nói:
Ngươi đánh bị thương Tứ Quái chúng ta, đây là lần đầu tiên trong đời chúng ta bị thảm như vậy chúng ta có thể bỏ qua cho ngươi sao? Hơn nữa ngươi còn giết Lương gia chủ, còn nghĩ muốn dễ dàng rời đi, có phải là quá si tâm vọng tưởng không?
Ngô Lai lạnh lùng thốt:
Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ? Có phải là muốn bắt ta giao cho cái vị trưởng lão gì đó không?
Bắt ngươi?
Tiêu Thần lần nữa cười lạnh nói:
Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần giết ngươi, đem thủ cấp ngươi giao cho Liên trưởng lão, như vậy chẳng những vì Lương gia chủ báo thù, còn vì Liên sứ giả báo thủ, hơn nữa lại lấy lại khẩu khí cho Tứ Quái chúng ta, mà Tứ Quái chúng ta cũng có thể trả lời được với Liên trưởng lão.
Chỉ bằng ngươi?
Ngô Lai lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt, căn bản là không có để Tiêu Thần vào mắt, phảng phất Tiêu Thần ở trước mặt hắn chẳng khác một tấm bia vô dụng.
Nghe vậy Tiêu Thần giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Lai, khóe miệng khẽ động như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng, bởi vì hắn đã lĩnh giáo võ công của Ngô Lai, không còn dám mạnh miệng như trước.
Đương nhiên không chỉ một mình hắn, còn có ba người chúng ta.
Lúc này phía sau Ngô Lai truyền đến một thanh âm lạnh như băng, không có chút tình cảm, theo thanh âm vừa tới thì bên trái, bên phải và phía sau Ngô Lai cùng xuất hiện ba người, chính là tam quái, mà người vừa nói chuyện chính là Đại Quái Cổ Băng Lãnh.
Ngô Lai cũng không thèm nhìn tới ba người cũng đã biết là tam quái, lạnh lùng thốt:
Chỉ bằng Tứ Quái các ngươi? Công lực các ngươi còn chưa có khôi phục, nhiều lắm chỉ mới khôi phục năm thành, như thế nào là đối thủ của ta?
Nghe vậy Tứ Quái sắc mặt đồng thời đại biến, không nghĩ được là công lực của họ khôi phục được bao nhiêu Ngô Lai cũng biết, không khỏi hoảng hốt trong lòng. Bốn người đều là Cửu Kinh Sát Tràng cao thủ, vẻ biến hóa trên mặt cũng chỉ thoáng qua liền khôi phục vẻ mặt lạnh như băng.
Không sai, công lực của chúng ta hoàn toàn chưa khôi phục, cũng không phải là đối thủ của ngươi, không cách nào giết được ngươi.
Sau khi khôi phục vẻ mặt, Cổ Băng Lãnh lạnh lùng thốt:
Nhưng ngươi đừng quên, ngươi giết Lương gia chủ, địch nhân của ngươi không chỉ là Tứ Quái, còn có đông đảo cao thủ Lương gia. Cho dù võ công ngươi có lợi hại, ngươi cũng chưa chắc chiến thắng được đông đảo cao thủ như vậy, huống chi lúc này ngươi đã bị thương, công lực đã hao tổn rất nhiều, chưa chắc có thể kiên trì được bao lâu, ta tin tưởng tất cả mọi người có thể giết được ngươi, vì Lương gia chủ báo thù, còn có thể giao phó với Liên trưởng lão.
Không sai, Cổ huynh nói rất đúng, ngươi giết đại ca của ta, hôm nay không thể bỏ qua cho ngươi.
Lúc này Lương Huy bên cạnh đột nhiên tiếp lời nói.
Vừa nghe được Lương Huy nói thì tất cả những cao thủ Lương gia có mặt đột nhiên sắc mặt giận dữ, ngay cả bốn lão giả cũng có vẻ do dự, rõ ràng trong lòng cũng do dự, không biết có nên hợp sức cùng Tứ Quái giết chết Ngô Lai hay là nghe theo mệnh lệnh của Lương Quân trước khi chết phóng thích Ngô Lai.
Để cho hắn đi.
Lương Mị đột nhiên lạnh lùng thốt.
Mị nhi, ngươi không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn.
Nghe vậy Lương Huy vội vàng nói:
Hắn chính là cừu nhân giết cha ngươi, nếu hôm nay ngươi thả hắn thì làm sao báo được thù cha.
Cái này không nhọc công Nhị thúc quan tâm.
Lương Mị lạnh lùng thốt:
Thù cha ta nhất định sẽ báo, nhưng không phải hôm nay. Hôm nay ta đã đáp ứng cha sẽ thả hắn đi thì phải thả hắn đi, ta không thể hủy đi danh tiếng của cha, phá hủy danh dự của cha, nếu không cha dưới cửu tuyền sẽ trách ta.
Nghe vậy Lương Huy nhất thời không nói gì, không biết nói gì cho phải bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của Lương Mị, biết là mình không thể nào khuyên nàng được, mà cũng không thể nào khuyên, mà bên cạnh bốn lão giả thoáng chần chờ do dự rồi nhìn nhau, tựa hồ như đã có quyết định.
Không sai, nếu như lúc nãy chúng ta trước mặt Gia chủ trước khi chết đã đáp ứng bỏ qua cho hắn, chúng ta cũng không thể hủy đi lời mình nói, hơn nữa cũng không thể làm tổn hại đến danh tiếng của Gia chủ, phải thả cho tiểu tử này đi thôi.
Lúc này trong bốn người có một người lên tiếng nói, hiển nhiên bốn người đã quyết định nghe theo lời dặn của Lương Quân trước khi chết.
Không được, tuyệt đối không, chúng ta không thể để tiểu tử này rời khỏi đây được.
Tiêu Thần đột nhiên cả giận nói:
Đừng quên Lương gia các ngươi cũng là người của Thiên Ma môn, nếu như hôm nay các ngươi không trợ giúp chúng ta bắt hắn, là các ngươi đã dám trái lệnh của Môn chủ.
Lương Mị không để ý Tiêu Thần đang giận dữ, vẫn như trước lạnh lùng thốt:
Để cho hắn rời đi.
Không được, không…
Lương Mị thanh âm chưa dứt, Tiêu Thần đã lập tức ngăn cản, nhưng chỉ mới nói hai chữ đã dừng, không phải hắn không muốn tiếp tục nói mà vì một thanh trường kiếm đã đặt lên cổ hắn, hắn không thể không ngậm miệng, mà chủ nhân của thanh trường kiếm chính là người vẫn đang đứng trầm mặc bên cạnh Lương Mị, chính là Thạch Vân.
Thả hắn đi, nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi, cho ngươi không còn thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Không đợi mọi người mở miệng, Thạch Vân đã lạnh lùng thốt, trong mắt tràn ngập sát ý.