Chương 34: Đại chiến quỷ tà (4)


Lưu Tinh Trạch lạnh lùng nói:
Bằng ngươi còn muốn hủy bảo kiếm trong tay ta, quả thật vọng tưởng, hươu chết tay ai còn chưa biết, hãy để chúng ta quyết định cao thấp!
Nói xong còn phi thân tới hướng Ngô Lai, Ẩm Huyết Kiếm trong tay phát ra kiếm khí quỷ dị cường đại cuốn đến Ngô Lai.

Thấy thế, Ngô Lai vội vàng phi thân lên, tay nắm Thanh Sương Kiếm, một kiếm bổ tới hướng Lưu Tinh Trạch, đồng thời lách người né tránh kiếm khí cường đại công lại của Lưu Tinh Trạch.

Chỉ thấy một kiếm của Ngô Lai chém ra, nhanh lẹ giống như thiểm điện, bố tới vị trí của Lưu Tinh Trạch, Lưu Tinh Trạch kinh hãi vội vàng né tránh.

Chỉ nghe thấy vài tiếng vang lớn, vị trí của Lưu Tinh Trạch xuất hiện một vết nứt dài ước chừng vài trượng, sâu khoảng độ vài xích, mà những vật sau lưng Ngô Lai trong nháy mặt sụp đổ.

Mọi người bên cạnh đểu dùng nhãn thần kinh hãi nhìn kết quả đả đấu của hai người tạo thành, loại kết quả này lại xin sức người có thể làm được. (?)

Hai người cùng lúc với tiếng vang lớn, thân ảnh đã gặp nhau giữa không trung, trong nháy mắt cùng cuốn lấy, ngươi một kiếm ta một kiếm, kiếm chiêu càng lúc càng nhanh, thân ảnh cũng càng lúc càng lẹ, đến cuối cùng chỉ còn lại một đoàn, phân biệt không rõ ai là ai.

Đột nhiên một trận tiếng kiếm kiếm va chạm vang lên, thân ảnh hai người cũng nhanh chóng tách ra.

Nhìn cẩn thận, phát hiện trên mặt Ngô Lai xuất hiện mồ hôi, nhưng y phục của Lưu Tinh Thạch lại xuất hiện vài đạo kiếm khẩu, chỉ bất quá không có thương đến da thịt.

Hai người như thế tĩnh lặng đối mặt, tĩnh lặng.

Lặng như thế, thật là lặng ghê sợ, ngay cả mọi người bên cạnh cũng là khẩn trương chăm chú nhìn hai người, thở mạnh cũng không dám, đây là đo đấu giữa cao thủ.

Hai người lúc này đã ngưng tụ toàn bộ nội lực trong người, đã đạt đến điên phong của người luyện võ, một khi xúc động, một phát không thể sữa chữa, bất luận người nào có chút sơ suất, có thể gặp phải công kích như vũ bão của đối phương.

Mọi người bên cạnh đương nhiên biết hung hiểm lúc này của hai người, nếu có người thứ ba xuất hiện, kẻ thứ ba này nhất định biến thành đối tượng công kích của hai người khác, bởi vậy mọi người chỉ im lặng theo dõi hai người này, không dám phát ra bất kì tiếng vang nào.

Đột nhiên, Lưu Tinh Trạch cử động, tốc độ như thể thiểm điện, một kiếm đâm tới Ngô Lai, cùng lúc Lưu Tinh Trạch động, Ngô Lai cũng động, tốc độ càng là nhanh hơn.

Kiếm hai người khi phải tiếp xúc, lại đều đột nhiên vung sang một bên, đã lướt qua nhau, theo thời dần dần trôi qua, chiêu thức hai người càng lúc càng chậm, cũng không phát ra chân khí mạnh mẽ mới rồi.

Hai ngươi tương hỗ công kích như thế ngươi một chiêu ta một chiêu, không liều cứng như vừa rồi. Đây đã không phải là so hợp nội lực, mà la hợp so chiêu thức.

Chiêu thức của Lưu Tinh Trạch ác mà độc, chiêu chiêu đều muốn đưa Ngô Lai vào tử địa, mà chiêu thức của Ngô Lai thì là đại khai đại hợp, khiến chúng nhân bên cạnh đại khai nhãn giới.

Đột nhiên Ẩm Huyết Kiếm rời tay của Lưu Tinh Trạch phóng hướng Ngô Lai, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đến được trước ngực của Ngô Lai.

Ngô Lai cũng không ngờ đối phương chán chường đem kiếm rời tay ném tới mình, cực kì kinh hãi, vội vàng né tránh, đồng thời quát to một tiếng, một kiếm chém đến Ẩm Huyết Kiếm bay lại.

Thấy Lưu Tinh Trạch ném kiếm công kích Ngô Lai, Phong Vân, Vương Bân mấy người gần như sợ hãi kêu lên. Ngay cả Trữ Thanh Sương luôn luôn băng lạnh như sương cũng là sắc mặt nôn nóng nhìn Ngô Lai, cả nàng ta cũng không rõ bản thân vì sao thấy Ngô Lai xuất hiện nguy hiểm, biểu hiện khẩn trương như thế.

Nhưng bõn người của Quỷ Cốc cùng Tà Điện thì là thần sắc cười gằn đầy mặt nhìn Ngô Lai thế nào ứng phó một chiêu này của Lưu Tinh Trạch, đồng thời trong lòng thầm tán dương Lưu Tinh Trạch linh cơ ứng biến.

Chỉ nghe thấy một tiếng đùng đoàng vang lên, Thanh Sương Kiếm trong tay Ngô Lai cùng Ẩm Huyết Kiếm Lưu Tinh Trạch ném tới tiếp xúc, ma sát phát ra một trận hỏa hoa chói mắt, Ẩm Huyết Kiếm cũng bị Ngô Lai đánh bay.

Lưu Tinh Trạch bay người tiếp Ẩm Huyết Kiếm, chỉ thấy trên mặt có vài đưởng nứt nẻ. Mà Thanh Sương Kiếm thì là vẹn toàn như cũ, nhưng từ trên Ẩm Huyết Kiếm truyền lại lực lượng quái dị cường đại chấn tay Ngô Lai phát tê.

Thấy bảo kiếm trong tay mình xuất hiện vài đường nứt nẻ, Lưu Tinh Trạch lòng đau vuốt ve thanh bảo kiếm đã theo mình vài năm này.

Ẩm Huyết Kiếm tuy là bảo kiếm tuyệt thế, lại làm sao có thể là đối thủ của Thanh Sương Kiếm một trong thập đại thần khí chứ?

Lưu Tinh Trạch đem mục quang từ trên Ẩm Huyết Kiếm dời đến trên người của Ngô Lai, lạnh lẽo nói:
Hôm nay không phải ngươi thì là ta vong.
Nói xong còn là vung kiếm chém tới hướng Ngô Lai. Uy lực của một kiếm này so với bất luận một kiếm nào mới đây đều cường hoành hơn, chỉ thấy một đạo kiếm khí dài vài trượng cuốn tới Ngô Lai.

Đối diện kiếm khí cường đại như thế, Ngô Lai cũng rất kinh hãi, vội vàng vận khởi công lực toàn thân nghênh kích.

Chỉ thấy Ngô Lai cả người bọc trong một thải sắc khí đoàn cường đại, chính là Huyền Thiên Quyết Ngô Lai dung hợp Huyền Thiên Thạch, Tử Kiếm cùng Tử Thiên Tâm Quyết ba thứ luyện thành.

Theo đó khí đoàn ngoài thân Ngô Lai không ngừng khuếch đại, thân thể của Ngô Lai cũng từ từ nổi lên trên thiên không, tay hắn cầm Thanh Sương Kiếm nâng qua đỉnh đầu, giống như một vị (tôn) thiên thầ, cho người một loại thôi thúc muốn phải quỳ lễ.

Mấy người Phong Vân đều dùng nhãn thần hâm mộ nhìn Ngô Lai, nhưng những tên trong Quỷ Cốc cùng Tà Điện thì là dùng nhãn thần kinh khủng trông Ngô Lai, trong mắt bọn chúng, Ngô Lai đã không phải là người, mà là một vị (tôn) thiên thần, chỉ có thiên thần mới có thể lực lượng cường đại như thế.

Khi kiếm khí cường đại Lưu Tinh Trạch bổ ra đến trước mặt của Ngô Lai, Ngô Lai đột nhiên động, đấy là nhẹ nhàng tăng gia vung kiếm trong tay, một cỗ lực lượng cường đại có thể hủy thiên diệt địa, nghênh tiếp kiếm khí Lưu Tinh Trạch phát ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang to, thân ảnh của Ngô Lai sáng chói, nhưng thân ảnh của Lưu Tinh Trạch lại giống như lưu tinh, bị lực lượng cường đại của Ngô Lai chấn bay ra, hả miệng phun ra vài ngụm máu lớn, Ẩm Huyết Kiếm trong tay cũng dần dần hóa thành bụi phấn, biến mất trong không trung.

Một đại ma kiếm không biết uống máu bao nhiêu người, cuối hoàn toàn triệt để biến mất từ nhân gian.

Ngô Lai nhìn Thanh Sương Kiếm trong tay, phát hiện trên Thanh Sương Kiếm lại cũng xuất hiện vết nứt rất nhỏ, cũng không khỏi thầm tán dương uy lực của Ẩm Huyết Kiếm, lại có thể cả Thanh Sương Kiếm thần khí như thế tuy tiêu diệt được nó, nhưng bản thân cũng thụ thương.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn Lưu Tinh Trạch bị mình đánh bay, đã rớt xuống bên cạnh bọn người Hàn Dục, nói:
Không ngờ võ công ngươi mạnh như thế, hơn nữa võ công lũ ngươi còn là quỷ dị như vậy, hôm nay không giết các ngươi, ngày khác các ngươi tất họa đến thiên hạ thương sinh.
Dừng lại nói:
Vì thế ta hôm nay phải giết các ngươi, để ngăn chừa hậu họa.
Nói xong một kiếm vung tới bọn người Quỷ Cốc cùng Tà Điện.

Khi nghe Ngô Lai nói trên thân mấy người bản thân có tà khí, Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người biết Ngô Lai muốn hạ sát thủ, thế là thầm vận công lực, chuẩn bị đề kháng. Thấy Ngô Lai vung kiếm chém lại, Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người vội vàng phi thân ngăn cản, đồng thời nhìn đệ tử sau lưng quát to:
Trốn nhanh.


Khi binh khí của ba người cùng kiếm khí Ngô Lai phát ra giao nhau, ba người chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được theo binh khí bản thân tiến vào cơ thể mình, công kích kinh mạch trong người mình. Ba người không kềm chế được bay ngược ra, trong máu ngòn ngọt, thổ huyết như suối. Đồng thời, ba người cũng mượn vậy, phi thân đào tẩu.

Mà lũ đệ tử Quỷ Cốc cùng Tà Điện, sau khi nghe ba người quát to, lập tức mang theo Lưu Tinh Trạch đã thụ trọng thương hướng nơi xa bỏ nhanh, trong nháy đả đấu, lũ người này đã trốn xa vài trăm trượng.

Nhìn phương hướng Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người đào tẩu, Lâm Phong quát to:
Trốn đi đâu?
Đồng thời phát ra một đạo kiếm khí, trực truy mấy người.

Ngô Lai chính muốn phi thân đuổi theo, lại bị Phong Vân kêu ngăn.

Phong Vân kêu:
Ngô thiếu hiệp, không nên truy đuổi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.