Chương 43: Thanh Sương ngộ hiểm (5)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1418 chữ
- 2019-09-05 02:21:53
Trốn đi đâu?
Người quát lớn chính là Phóng Thiên vẫn luôn không có động thủ.
Phóng Thiên cùng lúc quát lớn, thân ảnh như điện bắn tới ngay hướng Trữ Thanh Sương xuyên rừng, đồng thời một chưởng vỗ tới sau Trữ Thanh Sương.
Chỉ thấy một cỗ chưởng phong mạnh mẽ cuốn tới Trữ Thanh Sương, trong chưởng xuất hiện màu sắc, hiển nhiên chính là chưởng có độc.
Trữ Thanh Sương chính đang tăng tốc nhanh chóng tới khu rừng đột nhiên cảm giác sau lưng có gió mạnh tập kích, rất hoảng sợ. Trữ Thanh Sương đã là cùng đường bí lối, muốn né tránh đã không có khí lực, đàng phải sử dụng một chút lực lượng cuối cùng, nghiêng người lách hậu tâm, dùng vai nhận lấy một chưởng phong mạnh mẽ này, muốn mượn một chưởng này chạy khỏi nơi này.
Trữ Thanh Sương khó chịu rên lên một tiếng, người như thiểm điện bay tới hướng khu rừng. Trữ Thanh Sương tiếp lấy một chưởng này như gặp điện kích, nơi vai đau đớn muốn nứt ra, lực lượng cường đại theo vai tiến vào trong cơ thể, trùng kích tâm mạch của Trữ Thanh Sương, khiến toàn thân Trữ Thanh Sương chấn động dữ dội, há miệng thổ máu như suối.
Trữ Thanh Sương vừa rơi xuống đất, chịu đựng thương thế hướng về mật lâm phi tới, ai ngờ vừa nhất chân đi, một trận cảm giác hôn mê cường liệt truyền vào trong lòng.
Trữ Thanh Sương nghĩ thầm: Không tốt, có độc. Mới nghĩ đến có độc, người đã ngã lên đất.
Cùng lúc Trữ Thanh Sương ngã ra đất, Phóng Thiên đã truy lại.
Thấy Trữ Thanh Sương ngã mê, Phóng Thiên lạnh lùng nói:
Ta thì không tin ngươi có thể từ trong tay Tà Chưởng ta chạy trốn.
Nói xong đưa tay cầm lấy Thanh Sương Kiếm trong tay Trữ Thanh Sương.
Phóng Thiên cầm Thanh Sương Kiếm trong tay, chỉ thấy khắp thân kiếm còn lóe lên thanh quang mờ nhạt. Phóng Thiên nói:
Quả nhiên là một cây bảo kiếm, không thẹn là Thanh Sương Kiếm một trong thập đại thần khí.
Đang nói, bọn người phía sau đã đến.
Tào Cuồng đến trước mặt Phóng Thiên, nói:
Phóng huynh, Thanh Sương Kiếm về huynh, nữ oa oa này gio cho ta.
Nói xong đến trước mặt Trữ Thanh Sương, cũng không quản Phóng Thiên đồng ý hay không.
Nhìn Trữ Thanh Sương người thụ thương mà sắc mặt hồng nhuận, Phóng Thiên cười lạnh nói:
Quả nhiên không thẹn là đệ tử của Dịch Tình tiện nhân đó, ngay cả Ô Công cũng theo thẳng sư phụ ả, bất quá, bất luận Ô Công của ngươi lại cao, cuối cùng vẫn là phải rơi vào trong tay ta.
Tạm dừng, Phóng Thiên lại nói:
Quả nhiên là một tuyệt sắc mĩ nữ, tuy ta không thể nếm được mùi vị của sư phụ ngươi, có thể nếm được nếm trải mùi vị của ngươi cũng không tệ.
Nói xong còn cười dâm liên tục, tả chưởng duỗi hướng song nhũ nẫy nở của Trữ Thanh Sương.
Ngô Lai đi khỏi Hỗn Hỗn Nhai, dạo bước trên đường lớn, từ sau khi vì người trong tạp viện báo thù, cả lòng Ngô Lai đều thoải mái trở lại, không còn kiềm nén tâm tình bản thân.
Ngô Lai đi trên đường lớn thông tới Trương Phủ, nhìn quanh, cảm thấy xung quanh đây cho mình các loại cảm giác ---- cảm giác bỡ ngỡ lại rõ nhất.
Ngô Lai đến cửa lớn Trương Phủ, khi đang chuẩn bị gõ cửa, đại môn nguyên là khép kín đột nhiên mở ra.
Ngô Lai lặng người, nhìn tới người mở cửa.
Người mở cửa chính là Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi lúc này lộ ra mĩ lệ đặc biệt rung động lòng người, biểu tình động nhân gọn gàng trên mặt khiến Ngô Lai ngây ngẩn.
Nguyệt Nhi vừa mở cửa, liền thấy một người cản trước mặt, chính muốn ngẩng đầu lớn tiếng quát chửi, đột nhiên thấy là Ngô Lai, tức thời ngẩn ra, chuyển thành rất vui, kêu:
Cô gia, ngươi quay về.
Ngô Lai nói:
Phải! Ta quay về, làm thế nào bộ dạng Nguyệt Nhi như cả tâm thần không ở nơi này thế?
Nguyệt Nhi nghe nói, gương mặt đỏ lên, lại thế nào dám nói bản thân nhớ hắn, vội vàng nói:
Nào có chứ? Nguyệt Nhi chỉ là nghĩ tâm sự.
Thấy Nguyệt Nhi đỏ mặt, Ngô Lai thì biết Nguyệt Nhi có chuyện giấu mình, liền bèn trêu đùa noi:
Nguyệt Nhi, phải nhớ ta hay không a! Phải muốn ta yêu nàng, cưng nàng không.
Nguyệt Nhi không ngờ tâm sự của mình lại có thể bị Ngô Lai đoán ra, trên mặt càng đỏ, nói:
Cô gia, người …
Lời phía sau cũng không biết nói gì mới tốt. Bởi vì nàng biết vị cô gia này của mình da mặt dày phi thường, dù ngươi nói gì đều không thế có ích.
Ngô Lai thấy vậy, chổ nào không minh bạch suy nghĩ của Nguyệt Nghi chứ, thừa cơ nàng không chú ý, đem nàng ôm vào trong lòng, hướng tới trên mặt nàng hôn, đồng thời một tay vịn lấy trên song nhũ nẩy nở của Nguyện Nhi, tay còn lại sờ tới cái mông thanh tú của nàng ta, nhẹ nhàng ma sát.
Đối diện Ngô Lai chiếm tiện nghi bản thân, Nguyệt Nhi tịnh không có ý nghĩ phản kháng, mà hai tay ôm chặt lấy eo Ngô Lai, hôn trả Ngô Lai, nói:
Cô gia, không thể ở đây, hạ nhân đều thấy.
Lúc này, trong sân có vài hạ nhân đang quét sân, không có để ý động tác hai người, giống như biết sự Vô Lại phong lưu của cô gia mình.
Ngô Lai ngẩng đầu nhìn về những người quét sân đó, thấy bọn họ tịnh không có hướng tới chổ này nhìn lại, liền nói:
Nguyệt Nhi, những hạ nhân đó đều đang bận bịu, nào có tâm tình nhìn chúng ta.
Nói xong hả miệng hôn tới chiếc miệng nhỏ gợi cảm đó của Nguyệt Nhi, đồng thời hai tay niết nhẹ song nhũ nẩy nở cùng cái mông xinh đẹp của Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi bị Ngô Lai trêu đùa toàn thân rả rời, cả mặt đỏ rực, đã là xuân tình lan tràn, nhiệt liệt đáp trả nụ hôn của Ngô Lai, đồng thời trong miệng phát một trận tiếng kêu rên rỉ, cũng không biết là rên rỉ khoan khái hay là muốn nói.
Trải qua thời gian rất dài, giống như qua một thế kỉ dài đằng đặc, Ngô Lai từ trên miệng Nguyệt Nhi rời ra, trên mặt lộ ra tiếu ý thỏa mãn tà dị.
Nguyệt Nhi cả mặt đỏ rực, thở dốc không ra hơi, một nụ hôn này gần như muốn mạng nàng. Song song Nguyệt Nhi thở dồn, song nhủ đẫy đà trước ngực không ngừng nhấp nhô, khiến nhãn phúc Ngô Lai no nê.
Hai tay Ngô Lai lại đùa giỡn song nhũ đầy đặn của Nguyệt Nhi một lúc, đột nhiên vỗ nhẹ xuống cái mông xinh đẹp của Nguyệt Nhi, nói:
Oánh thư đang ở đâu thế?
Nguyệt Nhi bị Ngô Lai trêu chọc ý loạn tình mê, nghe nói, vội vàng giẫy giụa thoát khỏi lòng Ngô Lai, trả lời:
Tiểu thư đang ở tại hậu viện.
Nói xong liền chạy tới hướng hậu viện.
Nhìn theo hình bóng Nguyệt Nhi nhanh chóng biến mất, Ngô Lai lắc đầu cười khổ, đi về hậu viện.
Đến hậu viện, thấy ba nữ nhân Trương Ngọc Oánh đều ở đây, còn là đoan trang mĩ lệ như thế, so với vài ngày trước càng thêm mĩ lệ rung động lòng người, nhiều một phân phong vận thành thục.
Giống như cảm ứng được nhãn quan của Ngô Lai, Trương Nguyệt Oánh đang dõi tới Nguyệt Nhi, khi chuẩn bị hỏi Nguyệt Nhi vì việc thế nào mà hoảng hốt, đột nhiên quay đầu nhìn tới hướng Ngô Lai, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ vui mừng.
Ngô Lai đến trước ôm lấy Trương Ngọc Oánh, thâm tình nói với Trương Ngọc Oánh:
Oánh thư, ta rất nhớ nàng.
Trương Ngọc Oánh nhẹ nhàng sờ lấy hai má Ngô Lai, nói:
Vô Lại, thiếp cũng rất nhớ chàng.
Nói xong trong mắt lóe ra hết thảy nhu tình, thâm tình nhìn Ngô Lai.
Đột nhiên, Ngô Lai toàn thân đại chấn, nhẹ tiếng nói:
Không được, Thanh Sương không ổn!