Chương 45: Nộ vi hồng nhan (2)


Ngô Lai nói:
Sương Nhi, nàng nhất định phài là nữ nhân của ta, ai cũng không thể thay đổi, đời này ai cũng không thể cướp nàng từ trong tay ta.
Nói xong còn nhịn không được hôn dung mạo mĩ lệ đó của Trữ Thanh Sương một cái.

Đột nhiên Ngô Lai phát hiện mặt Trữ Thanh Sương lại có thể hồng lại, không khỏi hiếu kì thep dõi sắc mặt của Trữ Thanh Sương, nghĩ thầm: Kì quái, mặt Sương Nhi làm thế nào có thể hồng lại chứ?

Lúc này trạng thái của Trữ Thanh Sương chính ở nửa hôn mễ nửa tỉnh táo, tuy không thể động đậy, nhưng hai tai lại có thể nghe được thanh âm bên cạnh, cảm giác được Ngô Lai đối với mình khinh bạc.

Khi Trữ Thanh Sương hôn ngã thì biết không tốt, lại cảm giác được y phục bản thân bị Tào Cường cởi ra, trong lòng đã manh nha ý nghĩ chết, trong lòng của nàng, chỉ cần bản thân chịu nhục, nàng sẽ có thể lập tức tự sát, tiếc rằng bản thân không thể động đậy, ở trong nửa mê nửa tỉnh, cả sức lực cắn lưỡi tự vận đều không có.

Khi Trữ Thanh Sương nghĩ bản thân nhất định phải chịu nhục, một tiếng quát to truyền lại, thanh âm đó quen thuộc như vậy, khiến Trữ Thanh Sương trong lòng run rẩy, không biết là cao hứng hay là bi thương, lại bị Ngô Lai vửa hôn vừa sờ, trong lòng thẹn vô cùng, mặt không kìm được đỏ lên.

Tiếng kêu thảm của Tào Cuồng khiến Tà Chưởng Phóng Thiên, Quỷ Thiên cùng Quỷ Địa bọn chúng ngoài rừng sởn tóc gáy.

Giọng Phóng Thiên kinh sợ nói:
Không tốt, Tào huynh có chuyện.
Nói xong tung người hướng tới trong khu rừng phóng đi.

Quỷ Thiên, Quỷ Địa hai người là rất sợ hãi, không ngờ tới lấy võ công của Tào Cuồng lại còn có thể có người dễ dàng thương hắn, đồng thời thân thể cũng theo Phóng Thiên mà đi.

Bọn đệ tử của Quỷ Cốc cùng Tà Điện cũng tung thân đuổi theo.

Đột nhiên, Lưu Tinh Trạch được hai đệ tử của Tà Điện toàn thân đại chấn, trong lòng rất kinh sợ thầm nhủ: Là hắn, lại là hắn. Gương mặt kinh hãi nhìn phương hướng hiện tại của Ngô Lai. Bởi vì Lưu Tinh Trạch cảm ứng được công lực cường đại của Ngô Lai, loại khí tức này của đố phương chỉ có tiên thiên cao thủ mới cảm ứng được.

Hai người dìu đỡ Lưu Tinh Trạch nhìn thấy biểu tình kì quái của hắn.

Một người trong bọn chúng, hỏi:
Lưu sư huynh, người thế nào? Không sao chứ?


Lưu Tinh Trạch vội vàng từ trong kinh hoành tỉnh lại, đáp:
Không việc gì, ta chỉ là cảm giác được thương thế bản thân khả năng phải tái phát.


Tên còn lại nói:
Lưu sư huynh, phải khẩn hay không, nếu không chúng ta ở đây nghỉ ngơi, không đi đến trong khu rừng.


Lưu Tinh Trạch nói:
Không việc gì, ta ở đây nghỉ một hồi sẽ khỏe, các đệ mau chóng vào trong khu rừng xem có thể giúp gì được không.


Thấy Lưu Tinh Trạch nói như thế, hai tên gật đầu, dặn:
Lưu sư huynh, người phải cẩn thận một chút, chúng đệ đi đây
Nói xong tung người hướng tới trong khu rừng nhanh chóng tới.

Nhìn theo bóng dáng hai người đi khỏi, Lưu Tinh Trạch nói:
Nhị vị sư đệ, không phải sư huynh ta ác, mà sư huynh ta cũng là bức bách bất đắc dĩ, bất quá …
Nhìn theo phương hướng khu rừng, lạnh lẽo nói:
Bất quá các người yên tâm, như quả các người xuất hiện tai nạn gì, ta nhất định có thể thay các người báo thù.


Nói xong tunh người theo hướng ngược lại nhanh chóng rời đi, một điểm cũng không giống người thụ thương, tốc độ nhanh phi thường, không có sắc thái chán chường mới rồi.

Bởi vì Lưu Tinh Trạch biết, người giết chết Tào Cuồng là Ngô Lai, từ trong khí thế cường đại đó, hắn liền cảm thụ được khí tức của Ngô Lai, đồng thời cũng biết Ngô Lai khẳng định không thể hạ thủ lưu tình, bản thân có thương trên thân, tức khiến không có cũng không thể là đối thủ của Ngô Lai, vì thế đành phải hi sinh hai sư đệ của bản thân, một mình đào tẩu.

Dù ai cũng không thể nghỉ được, Lưu Tinh Trạch đã vì mạng sống, mà hi sinh đồng môn sư đệ của mình, như quả hai người này biết sư huynh của mình lại có thể vì mạng sống mà hi sinh bản thân, không biết có thể nghĩ thế nào, có thể giận thổ huyết hay không.



---



Khi Ngô Lai bế lấy Trữ Thanh Sương chuẩn bị rời khỏi, một tiếng quát to vang lên.


Đứng lại.
Chính là bọn người Phóng Thiên, Quỷ Thiên cùng Quỷ Địa mới vừa tới.

Ngô Lai quay người lạnh lẽo nhìn mấy người, hỏi:
Các ngươi cho Sương Nhi uống thuốc gì?


Lại xa Ngô Lai đã từ trên người của Trữ Thanh Sương quan sát ra nàng đã trúng độc, giống kịch độc, giống mê dược, nhưng lại không giống, Ngô Lai nhất thời cũng không biết Trữ Thanh Sương rốt cuộc trúng độc gì, liền muốn từ trong miệng bọn chúng biết được.

Những tên của Quỷ Cốc cùng Tà Điện của Quỷ Thiên Quỷ Địa hai người đã thấy qua Ngô Lai vừa gặp Ngô Lai, trên mặt đều xuất hiện biểu tình kinh hãi. Ngô Lai là người chúng không muốn gặp mặt nhất, nhưng mà lại còn nhìn thấy, hơn nữa đứng trước mặt bọn chúng, bọn chúng có thể không kinh hãi sao?

Phóng Thiên phát hiện biểu tình kinh hãi của chúng nhân, thì đã đoán ra thân phận của Ngô Lai, không khỏi cẩn thận xem xét Ngô Lai.

Cảm giác đầu tiên Ngô Lai cho Phóng Thiên là rất trẻ tuổi, loại cảm giác đó cao thâm mạc trắc, đặc biệt là một mặt bàn tay, tà dị phi thường.

Nghe hỏi, Phóng Thiên đáp:
Chúng ta tịnh không có cho ả ta uống qua thuốc gì, ả ta chỉ bất quá là thụ thương hôn mê mà thôi.


Ngô Lai nói:
Thế sao? Đã là các ngươi đả thương Sương Nhi, các người sẽ phải trả giá trầm trọng.
Nói xong nhân ảnh tựa như thiểm điện luồn vào đám người.

Chỉ nghe có vài tiếng kiếm thảm vang lên, khi bọn người Phóng Thiên còn không nhìn thấy Ngô Lai có bất kì động tác nào, Ngô Lai đã bế Trữ Thanh Sương quay về chỗ củ. Lại nhìn lũ đệ tử đó của Quỷ Cốc cùng Tà Điện đều đã ngã trên đất, thất khiếu chảy máu mà chết.

Nguyên lai Ngô Lai thấy thương thế Trữ Thanh Sương có thế rất nặng, tim đau phi thường, trong lòng đại nộ, thừa lúc chúng nhân kinh hãi, vận dụng nội lực cường đại, giống như thiểm điện lách vào bọn người, đem đệ tử của Quỷ Cốc cùng Tà Điện chấn thất khiếu chảy máu mà chết, chỉ sót lại vài người nhanh lẹ né tránh Phóng Thiên, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba cao thủ.

Phóng Thiên chỉ cảm thấy một đạo kình phong cường đại tập lại. Vội vàng vận công chống lại, nghe được tiếng kêu thảm đầu tiên thì biết không hay, muốn ngăn cản đã không kịp.

Phóng Thiên nhìn thi thể đầy đất, sắc mặt cự biến, không có ngờ người mới rổi còn là sống sờ sờ, trong nháy mắt biến thành một đống thi thể, chỉ còn lại mấy người bản thân.

Phóng Thiên đại nộ, quát:
Tiểu tử, ngươi quá ác, Tà Điện Quỷ Cốc chúng ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập.


Ngô Phong cười lạnh nói:
Thì sao? Các ngươi không tìm ta, ta cũng có thể tìm các ngươi.


Đột nhiên, tuy phải Ngô Lai vung lên, Phóng Thiên chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại hấp dẫn Thanh Sương Kiếm trong tay mình, vừa muốn vận công đề kháng, thì cảm thấy trong tay nhẹ đi, Thanh Sương Kiếm trong tay đã đến trong tay Ngô Lai.

Ngô Lai tiếp lấy Thanh Sương Kiếm, đồng thời quát to một tiếng:
Muốn trốn? Không dễ nhu thế.
Thanh Sương Kiếm trong tay vung lên, một đạo thanh quang mang theo kiếm khí cường đại vô bỉ cuốn tới hướng Quỷ Thiên, Quỷ Địa cùng mấy người sót lại tung thân đào tẩu.

Chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm vang lên, bọn người Quỷ Thiên, Quỷ Địa bị một kiếm Ngô Lai chém thành mấy đoạn, rơi rớt trên đất.

Nguyên lai Quỷ Thiên, Quỷ Địa mấy người đã biết Ngô Lai võ công cường hoành, bản thân cùng hắn đấu, quả thật là tìm chết, sớm đã không có đấu chí, vốn mấy người đã kinh tâm động phách chỉ muốn cách xa Ngô Lai, liền muốn thừa lúc Ngô Lai cùng Phóng Thiên nói chuyện trong nháy mắt đào tẩu, ai ngờ vừa tung thân lên, thì bị Ngô Lai phát hiện, Ngô Lai dưới phẫn nộ một kiếm vung ra, đem mấy tên đào tẩu chém thành mấy khúc.

Dù ai cũng không thể nghĩ được, Quỷ Thiên Quỷ Địa hai người thành danh nhiều năm lại có thể trốn vào rừng rú (lạc hoang nhi đào), hơn nữa bị Ngô Lai chém giết, chết không toàn thây.

Thấy Quỷ Thiên, Quỷ Địa mọi người thảm tử, Phóng Thiên sắc mặt cự biến, nguyên lai mấy chục người sống sờ sờ, trong chớp mắt bị giết chết, chỉ còn lại bản thân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.