Chương 47: Đắc mĩ Thanh Sương (1)


Nghe vậy, Phóng Thiên ha hả cười lớn nói:
Quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một đời người mới thay người cũ a! Xem ra ta đã già rồi.
Nói xong cũng không màng thương thế bản thân, đứng dậy quay người bỏ đi.

Thấy bóng dáng Phóng Thiên bước chân lảo đảo mà đi, Ngô Lai cũng có chút không nỡ, muốn nói chút gì, chung quy lại không nói.

Một tiếng
hử
nhẹ vang vào trong tai Ngô Lai, chính là thanh âm của Trữ Thanh Sương, Ngô Lai vội vàng đến trước người của Trữ Thanh Sương, đem Trữ Thanh Sương ôm vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
Sương Nhi, Sương Nhi, nàng thế nào rồi?


Trữ Thanh Sương tử từ mở hai mắt, thấy là Ngô Lai, nhớ Ngô Lai vừa nãy khinh bạc mình, sắc mặt đỏ thẹn, vội vàng nói:
Ngô Lai, là ngươi cứu ta.
Nói xong còn cúi đầu, không dám nhìn Ngô Lai.

Kì thật Trữ Thanh Sương sớm biết là Ngô Lai cứu mình, chỉ bất quá là muốn mượn cơ hội nói chuyện, che giấu sự khó xử của bản thân, nhớ đến Ngô Lai mới rồi khinh bạch đối với mình trước đến giờ chưa có người chạm qua song nhủ, từ trên song nhủ truyền lại từng cơn cảm giác chua xót tê tê, liền khiến Trữ Thanh Sương cảm thấy nhục nhã hổ thẹn khó chịu.

Ngô Lai kì quái nhìn trên mặt Trữ Thanh Sương đỏ thẹn, nói:
Sương Nhi, mặt nàng đỏ lên thực sự rất xinh đẹp.
Nói xong khuôn mặt ngây ngốc nhìn dung nhan của Trữ Thanh Sương.

Nghe vậy, mặt Trữ Thanh Sương càng đỏ, nhẹ giọng nói:
Vô Lại, đa tạ ngươi cứu ta.


Ngô Lai nói:
Sương Nhi, không cần khách khí, đây là ta phải mà.
Nói xong thâm tình nhìn Trữ Thanh Sương, kì thật hắn phía sau còn có nửa câu không nói, hắn vốn dĩ muốn nói Trữ Thanh Sương là phu nhân tương lai của hắn, lại sợ mĩ nhân nổi giận, liền không có nói ra.

Trữ Thanh Sương lẳng lặng quan sát Ngô Lai một lúc, đột nhiên cả mặt đỏ rực, nhẹ giọng nói:
Vô Lại, ngươi có thể trước tiên để ta xuống không, ngươi gì ta sớm thở không ra hơi rồi.
Nói xong thở dốc từng ngụm lớn.

Nguyên lai, Trữ Thanh Sương lúc này đang bị Ngô Lai ôm trong lòng, hơn nữa còm ôm rất chặt, khiến Trữ Thanh Sương hô hấp khó khăn.

Ngô Lai nghe nói, vội vàng thả lõng hai tay ôm chặt Trữ Thanh Sương, nói:
Sương Nhi, xin lỗi, ta không phải cố ý.


Trữ Thanh Sương bị Ngô Lai ôm trong lòng, từ trên người của Ngô Lai truyền lại từng hồi khí tức nam tử, khiến Trữ Thanh Sương toàn thân mềm nhũn, đồng thời trong lòng nàng ta cũng không giống như bắt đầu bài xích Ngô Lai như vậy, không những không bài xích, trái lại còn có chút thích thú được Ngô Lai ôm như thế, ngửi khí tức trên người Ngô Lai khiến bản thân mê say.

Trữ Thanh Sương nhớ tởi bản thân bị một nam tử ôm lấy, hơn nữa bản thân còn cực kì hưởng thụ loại cảm giác đó, không khỏi cả mặt đỏ rực, nói:
Vô Lại, ngươi có thể để ta xuống hay không.
Nói xong mặt đỏ thẹn.

Ngô Lai đang ngây ngất trên hương vị u hương xử nử của Trữ Thanh Sương, nghe vậy ngẩn ra, nói:
Sương Nhi, thế nào, không phải ta lại ghì chặt nàng chứ?
Nói xong lại lỏng hai cánh tay ôm eo lưng hết sức nhỏ của Trữ Thanh Sương.

Trữ Thanh Sương đáp:
Không có, ta chỉ là muốn mình đứng lên đi lại.


Ngô Lai hỏi:
Sương Nhi, nàng có phải không thích ta ôm nàng thế này hay không?


Trữ Thanh Sương tịnh không hồi đáp Ngô Lai, mà nhẹ nhàng quẫy thoát khỏi trong lòng Ngô Lai, từ tử đứng lên.

Kì thật, trong lòng Trữ Thanh Sương, cũng là cực kì thich thú được Ngô Lai ôm như vậy, chỉ bất quá là xuất ra tâm lí xấu hổ của một thiếu nữ, bởi vậy mới giẫy thoát từ trong lòng Ngô Lai.

Ngô Lai lẳng lặng nhìn Trữ Thanh Sương tránh thoát từ trong lòng mình, tịnh không có ngăn cản Trữ Thanh Sương.

Ai ngờ, ngay khi Trữ Thanh Sương mới đứng dậy, thân người Trữ Thanh Sương đong đưa một trận, ngã về sau.

Thấy Trữ Thanh Sương ngã về phía sau, Ngô Lai rất kinh hãi, vội vàng tiến lên nâng đỡ Trữ Thanh Sương, khẩn trương hòi:
Sương Nhi, Sương Nhi, nàng thế nào rồi?


Nguyên lai, ngay khi Trữ Thanh Sương vừa đứng lên, liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thân thể không kìm được ngã về sau, may mà được Ngô Lai kịp thời đỡ lấy.

Lúc này tâm mạch Trữ Thanh Sương đã thụ hại, lại thêm vừa tỉnh lại không lâu, thân thể còn rất hư nhược, nên có cảm giác đầu váng mắt hoa.

Nghe hô hoán sốt ruột của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương đáp:
Ta không việc gì, chỉ là thương thế khi nãy chịu còn chưa có tốt.


Ngô Lai nói:
Cái gì? Thương thế khi nãy nàng chịu còn chưa có tốt sao? Mau chóng để ta xem coi!
Nói xong nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của Trữ Thanh Sương, dò trên kinh mạch của nàng.

Xem kĩ một lúc, Ngô Lai rất kinh hãi, không có ngờ được Trữ Thanh Sương lúc này thụ tổn kinh mạch, như quả không kịp thời cứu trị, võ công sợ rằng sẽ phải phế.

Ngô Lai vội vàng đem Trữ Thanh Sương ôm vào trong lòng, nói:
Sương Nhi, nàng mau chóng vận khởi nội công tâm pháp, ta giúp nàng liệu thương.
Nói xong lập tức vận công vào chưởng, dán vào nơi ngực của Trữ Thanh Sương.

Nghe nói, Trữ Thanh Sương vội vàng vận khởi Băng Tâm Quyết, ngay khi cùng lúc nàng vận khởi Băng Tâm Quyết, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại tiến vào trong cơ thể, phục hồi kinh mạch tổn thương của bản thân.

Sau một lúc, tâm mạch của Trữ Thanh Sương đã hồi phục, hơn nữa cỗ lực lược cường đại di chuyển khắp thất kinh bát mạch của nàng, đả thông những kinh mạch còn chưa có đả thông của Trữ Thanh Sương, khiến võ công Trữ Thanh Sương đại tăng, đạt đến cảnh giới tiên thiên cao thủ, nội lực có thể liên tục không ngừng, nên cũng không cần lo lắng nội lực có thể xuất hiện hiện tượng khô kiệt.

Trữ Thanh Sương nói:
Được rồi Vô Lại, không cần lãng phí nội lực, thương thế của ta đã lành.
Nói xong liền muốn từ trong lòng Ngô Lai đứng lên.

Ngô Lai ngạc nhiên hỏi:
Lành rồi ư? Nhanh thế sao?
Kì thật bản thân hắn cũng biết thương thể của Trữ Thanh Sương đã lành, là bởi vì không muốn tay mình rời khỏi ngực Trữ Thanh Sương nhanh như thế.

Thấy Trữ Thanh Sương muốn đứng lên, Ngô Lai vội vàng nói:
Sương Nhi, thương thế của nàng có thể còn chưa có dứt, chúng có thể lại tái phát!
Dụng tâm rất minh bạch, muốn thừa cơ một lần chiếm nhiều tiện nghi của Trữ Thanh Sương.

Trữ Thanh Sương cũng cảm thấy bản thân mềm ra, không có chút sức lực, nên không kiên trì. Đột nhiên phát hiện hai tay của Ngô Lai còn để ở ngực mình, hơn nữa lúc này đã dời đến nơi rãnh ngực giữa hai bầu nảy nở của mình, tức thì mặt đỏ thẹn, giận dữ nói:
Vô Lại, lấy tay ngươi ra.


Thấy mĩ nữ nổi giận. Ngô Lai vội vàng nói:
Được, được, Sương Nhi không cần nổi giận, ta tức khắc bỏ ra.
Nói xong đem bàn tay đang ở nơi rãnh ngực của Trữ Thanh Sương quyến luyến rời ra, ngay khi cùng lúc Ngô Lai đem tay bỏ ra, ngón tay cố tình nàng song nhũ nảy nở của Trữ Thanh Sương một cái.

Trữ Thanh Sương yêu kiều hứ một tiếng, chỉ cảm thấy từ trên song nhũ truyền lại từng hồi cảm giác tê mỏi, thẳng tiến vào đáy lòng nàng, không khỏi khiến Trữ Thanh Sương thống khoái rên rĩ.

Trữ Thanh Sương thấy sắc mặt vui sướng tà dị của Ngô Lai liền biết Ngô Lai có ý muốn chiếm tiện nghi của mình.

Trữ Thanh Sương nổi giận nói:
Vô Lại, ngươi …
Lời chưa nói dứt, đã giẫy thoát khỏi trong lòng Ngô Lai.

Ngô Lai thấy Trữ Thanh Sương nổi giận, vội vàng nói:
Sương Nhi, nàng không cần nổi giận, là ta không tốt …
Ai ngờ lời của Ngô Lai vừa nói một nửa, thân người Trữ Thanh Sương đột nhiên ngã ra sau.

Nguyên lai Trữ Thanh Sương lúc này tuy nội thương đã lành, nhưng sức lực toàn thân tịnh chưa hồi phục, khi nảy nằm trong lòng Ngô Lai không có cảm giác nhiều, hiện tại vừa rời khỏi lòng Ngô Lai, tức thì cảm thấy toàn thân vô lực, thân người không kìm được ngã về phía sau.

Thấy vậy, Ngô Lai rất hoảng sợ, còn nghĩ thương thế của Trữ Thanh Sương còn chưa có lành, vội vàng tiến lên đỡ lấy Trữ Thanh Sương, đem nàng ôm vào lòng, lo lắng hỏi:
Sương Nhi, Sương Nhi, nàng làm sao rồi?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.