Chương 51: Thần Bí Tuyết Cung (2)


Ngô Lai không khỏi hiếu kỳ hỏi :
Vậy Tuyết cung ở chổ nào ?


Trữ Thanh Sương đáp :
Vô Lại chàng theo thiếp .
Nói rồi nắm lấy tay Ngô Lai, tung thân phóng lên, cước đạp hoang thảo nhẹ nhàng hướng về phía trước bay đi .

Ngô Lai mặt nổi sắc hiếu kỳ, để Trữ Thanh Sương nắm tay kéo đi .

Thân ảnh hai người trên hoang thảo vô biên bay lên, như là hồ điệp nhè nhè múa, thâm tình nhìn đối phương, hướng về phía trước bay đi .

Phiến khắc sau đó, hai người đã bay qua khỏi hoang thảo vô biên, tới trứơc một ngọn thác .

Ngô Lai hiếu kỳ nhìn chung quanh đo lường, chỉ thấy một ngọn thác khổng lồ, từ núi chảy ra rất nhiều nước, dưới thác nước đập lên âm thanh chấn thiên, có một hồ nước rất lớn ngay tại dưới thác, hồ nước lại liền với một khe nước, từ trên núi nước đều chảy vào khe nước rồi đi đâu không biết .

Ngô Lai hỏi :
Sương Nhi, địa phương này là gì ?


Nghe được, Trữ Thanh Sương cười nhẹ đáp :
chổ này là Tuyết Cung .


Ngô Lai hỏi :
Cái gì ? chổ này là Tuyết Cung ? ta không thấy bóng người hay cung điện gì hết là thế nào ?
Ngô Lai vốn nghĩ Tuyết cung phải có cung điện hùng vĩ đứng đó, không nghĩ tới là không thấy gì hết .

Trữ Thanh Sương nói :
đây cũng là nguyên nhân làm Tuyết Cung bọn ta thần bí, Tuyết Cung lối vào ở chổ đó .
nói rồi vừa chỉ vừa nhìn về thác nước .

Ngô Lai nghe xong, không khỏi ngạc nhiên hỏi :
Sương Nhi, nàng nói là Tuyết Cung các người trong núi, nhưng thác nước này là đường dẫn vào Tuyết cung của các người à ?


Trữ Thanh Sương gật gật đầu, đáp :
Đúng, chổ này chính là chổ để tiến vào Tuyết Cung, chổ vào này ngoại trừ người của Tuyết cung, trong giang hồ căn bãn không có người biết, đây là nguyên nhân tại sao Tuyết Cung bọn thiếp có thể trong giang hồ bảo trì được thần bí .


Ngô Lai hiếu kỳ hỏi tiếp :
Sương Nhi, ta có thể vào xem chứ ?
Nói rồi như muốn phóng vào thác nước, muốn nhìn thấy cứu cánh, không ngờ bị Trữ Thanh Sương ngăn lại .

Trữ Thanh Sương nói :
Không được, đây là bí mật cũa Tuyết Cung, không cho ngoại nhân biết được, thiếp vốn đã quy pham môn quy khi cho chàng biết bí mật này .


Ngô Lai đưa tay ra ôm lấy Trữ Thanh Sương vào lòng, nói :
Sương Nhi, ta là ngoại nhân à ? Ta đã là lang quân của nàng mà!


Trữ Thanh Sương tránh thóat khỏi vòng tay của Ngô Lai, chọc ghẹo :
Như đẹp lắm vậy, thiếp vẫn chưa đáp ứng lấy chàng .
Nói rồi nhớ đến trận phong cuồng của mình cùng Ngô Lai, mặt lại đỏ lên .

Nhìn thấy biểu tình của Trữ Thanh Sương, Ngô Lai như si dại, phát hiện ra lúc này Trữ Thanh Sương có một phong vị mới .

Thấy Ngô Lai cứ chăm chú nhìn mình, Trữ Thanh Sương mặt lại đỏ hơn, nhẹ nhàng kéo áo Ngô Lai hỏi :
Vô Lại, chàng thế nào vậy ?


Ngô Lại bị Trữ Thanh Sương kéo áo bèn tĩnh lại, nghe xong, đáp :
không có gì, ta chỉ phát hiện ra Trữ Thanh Sương của chúng ta cùng lúc càng mỹ lệ, làm ta không nhịn được cứ muốn ôm nàng hoài, không cho nàng rồi xa bên ta .


Nghe xong Ngô Lai khen thưởng, Trữ Thanh Sương đã tràn đầy sung sướng, biết Ngô Lai chân thật thích mình, huống gì thân thể bản thân đã cho Ngô Lai, nếu không lấy hắn, còn lấy được ai đây ?

Ngô Lai thấy Trữ Thanh Sương mặt đỏ lên, không khỏi chọc ghẹo :
Sương Nhi, nàng đã tính sau này lấy ta chứ ?


Trữ Thanh Sương nghe xong, mặt lộ vẻ xấu hổ, giận dổi nói :
chàng tưởng mình đẹp lắm, thiếp không thèm lấy chàng!


Ngô Lai nói :
Thật à ?
nói rồi trên mặt lộ ra tiếu dung tà dị, rồi phóng tới Trữ Thanh Sương .

Trữ Thanh Sương thấy được tiếu dung tà dị của Ngô Lai, đã biết sẻ bị Ngô Lai tóm lấy, đồng lúc Ngô Lai phóng tới, Trữ Thanh Sương chuỹên thân né tránh, nhưng Ngô Lai thân pháp quá nhanh, Trữ Thanh Sương không tránh được xa, đã bị Ngô Lai ôm vào lòng .

Ngô Lai ôm lấy Trữ Thanh Sương, môi hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Trữ Thanh Sương, đồng thời hai tay trên dưới cùng họat động, không tới phiến khắc đã làm Trữ Thanh Sương rên rỉ liền liền .

Sau giây phút, Ngô Lai buông cái miệng nhỏ nhắn của Trữ thanh Sương ra, nhìn Trữ Thanh Sương với nét cười tà dị, hai tay tiếp tục trên thân Trữ Thanh Sương dở trò .

Trữ Thanh Sương từ trong lòng Ngô Lai tránh thóat ra, nói :
Được rồi, Vô Lại, không muốn giởn nửa, thiếp phải trở về .


Ngô Lai ngắm nhìn dung nhanh mỹ lệ của Trữ Thanh Sương, nói :
Sương Nhi, nàng có thể không về không, lúc nào cũng ở bên nhé ?


Trữ Thanh Sương đáp :
Không được, thiếp mà không về, sư phụ sẻ lo lắng .
Thấy Ngô Lai sắc mặt không được tốt, Trữ Thanh Sương lại nói :
Vô Lại, chàng cứ về trước! đợi thiếp sau khi bẩm báo với sư phụ, thiếp sẻ trở lại Lâm Châu kiếm chàng .


Thấy Trữ Thanh Sương nó vậy, Ngô Lai thấy không tốt nếu cứ đòi hỏi, vì vậy nói :
Được! nàng nhất định phải tới Lâm Châu kiếm ta, nếu không ta sẻ đại náo Tuyết Cung đem nàng đi .


Nghe được, Trữ Thanh Sương đại kinh, thấy qua vỏ công cường bạo của Ngô Lai, biết được vỏ công của Ngô Lai nếu như thật sự đại náo Tuyết Cung, nếu không đảo ngược Tuyết Cung mới là quái lạ . Liền vội nói :
Đừng có lo, thiếp nhất định sẻ đi kiếm chàng .


Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai vẫn chưa đi như đã tính, giận lên nói :
Vô Lại, chàng không đi mau, thiếp qua một thời gian sẻ đi kiếm chàng .


Ngô Lai nói :
Tốt, ta đi ngay nhưng trước khi ta đi, nàng phải tỏ ra gì chứ ?


Trữ Thanh Sương hỏi :
tỏ ra cái gì ?


Ngô Lai đưa mặt tới trước, nói :
Phu quân nàng phải đi, nàng vốn phải hôn một cái, cho phu quân một điểm động lực mà!


Trữ Thanh Sương biết mình nếu không cho Ngô Lai một điễm lợi, hắn sẻ không chịu đi, chỉ xấuh hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên mặt Ngô Lai, đồng thời thân thể mau lẹ lui ra sau .

Ngô Lai ôm không được gì, vốn tính sấn tới chiếm tiện nghi, nhưng không ngờ Trữ Thanh Sương nhìn ra, kịp thời tránh né .

Ngô Lai chỉ biết cười khổ lắc đầu nói :
Sương Nhi, ta đi đây, nàng hảy bảo trọng .


Trữ Thanh Sương đáp :
Vô Lại, chàng cũng bảo trọng, thiếp sẻ nhớ tới chàng .
lúc này trong tâm Trữ Thanh Sương đã hoàn toàn bị Ngô Lai chiếm lấy .

Ngô Lai ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của Trữ Thanh Sương, nhẹ nhàng nói :
Sương Nhi, ta sẻ lúc nào cũng nhớ tới nàng .
Nói rồi chuyển thân tung mình đi .

Thấy bóng Ngô Lai chớp mắt biến mất, Trữ Thanh Sương chăm chú đến xuất thần, trong tim chỉ nghĩ đến Ngô Lai .

Trong lúc Trữ Thanh Sương chăm chú đến xuất thần, một thanh âm truyền lại, làm Trữ Thanh Sương giật mình một phát .


Sư tỷ, tỷ đang nhìn gì đó ? nhìn gì tới xuất thần .
người vừa nói là một thiếu nữ khoãng 17,18 tuổi, một thân thật mỹ lệ, khuôn mặt tuyệt đẹp, thân hình động nhân, tuyệt đối là một tuyệt thế giai nhân, nếu có Ngô Lai ở đây, nhất định sẻ dùng ánh mắt mê man nhìn thiếu nữ này, vì thiếu nữ mỹ lệ có một cảm giác đẹp kinh hồn .

Nghe được, Trữ Thanh Sương mặt đỏ lên, quay đầu nhìn về hướng thiếu nữ vừa nói, đáp :
không có nhìn gì, không có nhìn gì hết .
nói rồi thu hồi ánh mắt nhìn về hướng Ngô Lai vừa bỏ đi . Để ếm đi sắc mặt xấu hổ của mình, Trữ Thanh Sương hỏi :
Ảnh Nhi, sao muội ở đây ?


Thiếu nữ này tên là Nhạc Ảnh, là một đệ tử khác của cung chủ Tuyết Cung Dịch Tình, rất được chúng nhân của Tuyết Cung ưa thích .

Nhạc Ảnh từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú cực cao, một thân vỏ công đã được chân truyền của sư phụ Dịch Tình, chỉ là tính tình vốn ham chơi, không nguyện ý công phu vỏ công cao thấp, nếu không thì vỏ công còn cao hơn cả Trữ Thanh Sương .

Nghe xong, Nhạc Ảnh đáp :
muôi không có gì, chỉ đi ra ngoài xem có gì tốt để chơi không thôi, phát hiện được tỷ ở đây .
Ngừng lại rồi nói tiếp :
Sư tỷ, nam nhân vừa rồi là ai vậy ? tỷ cùng nam nhân đó thân mật vậy à ?


Nguyên lai, Trữ Thanh Sương cùng Ngô Lai có các cử động thân mật đều bị Nhạc Ảnh thấy được, vì vậy hiếu kỳ hỏi .

Nghe xong, Trữ Thanh Sương mặt lại đỏ hơn lên, vội vàng đáp :
Đâu có nam nhân gì đâu ? Ảnh Nhi đùng có nói bậy .


Nhạc Ảnh cười hi hi nói :
Sư tỷ, mới đây bị tỷ hôn chính là một nam nhân, không cần lừa muội, vừa rồi cái gì muội đều thấy .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.