Chương 66 Cứu Mỹ Đắc Mỹ (2)


Lãnh Ngưng Vũ không lý tới, chỉ một kiếm lại một kiếm hung hãn hướng tới Ngô Lai, làm Ngô Lai vội vàng né tránh, nhất thời đã không nói gì được .

Hai người một công kích một tránh né, giống như 2 tiểu hài tử đang đùa giởn .

Lúc này Tuyết Nhi đã mặc xong y phục liền vội tiến tới giửa hai người, ngăn lại công kích của Lãnh Ngưng Vũ .

Tuyết Nhi nói :
Sư tỷ, tỷ sao vậy ? Vì gì mà muốn giết chét Vô Lại đại ca ?
Nói rồi nhìn Lãnh Ngưng Vũ, muốn biết được đáp án .

Lãnh Ngưng Vũ kiếm bị Tuyết Nhi ngăn chặn, phải đình hạ lại công kích .

Lãnh Ngưng Vũ giận nói :
Tuyết Nhi, muội tránh ra, tỷ hôm nay nhất định nếu giết chết cái tên sắc lang này không được, sau này muội đừng có gọi tỷ là sư tỷ nửa .
Nói rồi né qua Tuyết Nhi một kiếm hướng tới Ngô Lai .

Một kiếm này tốc độ kinh nhân, Ngô Lai sợ hải liền vội sử ra Thiểm Thiên Quyết, chớp người tránh né .

Lãnh Ngưng Vũ như si dại tiếp tục công kích, lại bị Tuyết Nhi chớp tới ngăn lại .

Tuyết Nhi nói :
Sư tỷ, tỷ sao vậy ? Vô Lại đại ca rất tốt, vì gì mà tỷ muốn giết huynh ấy ?
Nói mà mặt thiện chân nhìn Lãnh Ngưng Vũ, trong nàng có cảm giác là Ngô Lai đích xác không tệ .

Lãnh Ngưng Vũ biết là Tuyết Nhi nhận định rỏ sự tình, nàng thật khó cải biến được, có Tuyết Nhi mình không tưởng giết được Ngô Lai, tức quá vất kiếm xuống mặt đất, hướng về phía xa bỏ đi .

Lúc Lãnh Ngưng Vũ đi ngang qua Bạch Vân, Bạch Vân thấy được trong mắt Lãnh Ngưng Vũ có nước mắt, liền vội kéo lại, nhưng không giử lại được, chỉ có thể hét lớn lên :
Lãnh tỷ tỷ, Lãnh tỷ tỷ, tỷ đừng có đi!


Mắt thấy Lãnh Ngưng Vũ biến mất trước mặt mọi người, Ngô Lai và Tuyết Nhi đều trên mặt mê man, tịnh khôn biết vì sao Lãnh Ngưng Vũ nổi giận tới như vậy .

Bạch Vân thấy hai người còn đang mê mẫn, liền vội nói với Tuyết Nhi :
Tuyết Nhi, muội mau đi tìm Lãnh tỷ tỷ .


Tuyết Nhi vội đáp :
muội đi dây .
Nói rồi chớp người hướng về phương hướng Lãnh Ngưng Vũ bỏ đi truy theo .

Thấy Ngô Lai còn thơ thẩn ở đó, Bạch Vân không khỏi nổi giận nói :
Vô Lại đại ca, huynh thế nào vậy ?


Ngô Lai hỏi lại :
Cái gì là thế nào ?


Bạch Vân đáp :
Huynh chiếm xong tiện nghi của người ta, khi nãy Lãnh tỷ tỷ hỏi huynh chính là ý tứ để cho huynh có trách nhiệm, nhưng huynh nửa câu trách nhiệm đều không nói ra, Lãnh tỷ tỷ sao lại không nổi giận chứ ?


Ngừng lại rồi Bạch Vân lại tiếp :
lại nói Lãnh tỷ tỷ là một cô nương chưa xuất giá, thân thể đều bị huynh thấy qua, sờ mó qua, nếu như huynh không muốn tỷ, sao mà tỷ ấy sống được ? Sao mà đối mặt được với thân nhân của mình .
Nói rồi hằn học nhìn Ngô Lai nhiều lần .

Ngô Lai có biểu tình thì ra là như thế, nhưng vẫn ngơ ngẫn đứng chổ đó .

Cái này không thể đổ hết cho Ngô Lai, vì Ngô từ nhỏ đã là một cô nhi, sinh ra và lớn lên tại Hổn Hổn Nhai, căn bản không biết về lể giáo thời đó, chỉ nghĩ là nam nhân chiếm tiện nghi nữ nhân là sự tình râ’t bình thường, tịnh không minh bạch mấy câu nói của Bạch Vân nói ra .

Thấy Ngô Lai lại ngơ ngẫn, Bạch Vân nói :
Vô Lại đại ca, huynh còn ngơ ngẫn ở đây làm gì, mau đi tìm Lãnh tỷ tỷ, an uỉ Lãnh tỷ tỷ một lần . Nói thật, để Lãnh tỷ tỷ lấy huynh, đúng là phúc khí của huynh, hà huống còn có Tuyết Nhi .
Vừa nói vừa đẩy Ngô Lai đi, để Ngô Lai đi tìm Lãnh Ngưng Vũ .

Nghe xong, Ngô Lai đại hỷ, liền vội nói :
tốt, tốt, huynh đi đây .
Nói xong thân như thiểm điện hướng về phương hướng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi vừa bỏ đi truy theo .

Nhìn theo thân ảnh của Ngô Lai tung lên bỏ đi, Bạch vân không khỏi cười khổ, không nghĩ ra Ngô Lai không hiểu biết gì hết, đồng thời không khỏi hâm mộ Ngô Lai bổng có được diễm phúc như vậy .

Nguyên là Ngô Lai chỉ ở kế bên nhìn trộm Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tắm rửa, thấy được thân thể động nhân của hai nàng, Ngô Lai không khỏi trong lòng nghĩ tới hốt hết hai nàng vào tay .

Chính lúc Ngô Lai đang nhìn ngắm hai thân thể động nhân cùng với tâm sự, đột nhiên nghe được tiếng hét kinh hoảng của Bạch Vân, làm Ngô Lai sợ phát nhảy lên một phát, còn nghĩ là có sự tình gì, tiếp theo lại có tiếng hét kinh hoảng của Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, Ngô Lai cuối cùng chú ý thấy dưới nguyệt quang trong hồ nước chính là có một con rắn hướng về hai nàng bơi tới, đã rất kinh ngạc .

Nữ nhân sợ rắn là thiên tính, Ngô Lai vốn tịnh không tính tới để các nàng biết được mình nhìn trộm họ tắm, nhưng lúc này thấy hai nàng sợ hải tới không cần biết mình thân thể lỏa lồ hướng về bên hồ nước bỏ chạy, không thể không chớp người tới đánh đuổi con rắn đi, nếu như làm mỹ nữ sợ hãi, Ngô Lai trong lòng mình đã thương yêu họ .

Lại nói Ngô Lai hướng về phương hướng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi vừa bỏ đi truy theo, không đầy phiến khác, đã phát hiện ra hai người kế bên một cây đại thụ .

Lúc này dựa vào thân cây, hai vai rung động, rỏ là đang khóc lóc .

Tuyết Nhi ở kế bên hỏi :
Sư tỷ, tỷ sao vậy ?
Nói rồi vổ vổ vai Lãnh Ngưng Vũ .

Thấy Lãnh Ngưng Vũ không lý tới mình, Tuyết Nhi liền bước tới trước mặt Lãnh Ngưng Vũ, đột nhiên phát hiện Lãnh Ngưng Vũ đang chảy nuớc mắt, Tuyết Nhi lại hỏi :’Sư tỷ, tỷ sao lại khóc ? Có phải là Vô Lại đại ca khi phụ tỷ không ?


Lãnh Ngưng Vũ vội chùi đi lẹ trong mắt đáp :
Tuyết Nhi, tỷ không có gì, muội về trước đi! Để tỷ một mình yên tỉnh một lát .
Ngừng rồi lại nói :
Tuyết Nhi, muội chắc đã dói rồi, về trước đi, Bạch đại ca chắc đã nướng xong cá rồi .


Văn xong, Tuyết Nhi nói :
Sư tỷ, tỷ thật sự không có gì ?


Thấy Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, Tuyết Nhi nói :
Sư tỷ, chúng ta cùng đi về, người ta thật sự đói rồi .


Thật ra, sau khi ăn cơm từ sáng sớm, tới giờ chưa ăn gì, lúc này đúng là trong bụng hoàn toàn trống không.

Lãnh Ngưng Vũ đã rất đói, nhưng hiện tại thật sự thương tâm, còn có tâm tình gì mà ăn uống .

Lãnh Ngưng Vũ nói :
Tuyết Nhi, muội cứ về trước đi! Tỷ sẻ về sau .


Tuyết Nhi nhỏng nhẻo nói :
Không muốn, chúng ta cùng đi về .
Nói rồi ôm lấy vai Lãnh Ngưng Vũ, đã không quãn tới Lãnh Ngưng Vũ có đồng ý hay không, cứ kéo Lãnh Ngưng Vũ đi về .

Lãnh Ngưng Vũ tránh thóat khỏi hai tay của Tuyết Nhi, nói :
Tuyết Nhi, đừng đùa nửa, muội về trước đi!


Tuyết Nhi đáp :
Sư tỷ, tỷ không về, muội cũng không về, người ta ở đây bồi tiếp tỷ .
Nói rồi cứ ôm lấy Lãnh Ngưng Vũ .

Chính tại lúc này, thanh âm của Ngô Lai vang lên.

-
Các nàng không ai có thể lưu lại nơi này, đều phải cùng ta trở về!
Nói rồi nhân ảnh chớp lên, tiến tới trước mặt hai nàng, không đợi hai nàng có phãn ứng, đã bá đạo ôm hai nàng vào lòng .

Thấy là Ngô Lai, Tuyết Nhi cao hứng nói :
Vô Lại đại ca, huynh sao lại tới đây?


Tuyết Nhi đột nhiên lại nói :
Có phải huynh khi phụ sư tỷ của muội không ? Hại sư tỷ của muội chảy nước mắt .
Vừa nói vừa đấm vào ngực Ngô Lai.

Nghe xong, Ngô Lai nhìn thấy dưới đuôi mắt của Lãnh Ngưng Vũ vẫn còn nước mắt, biểu tình động nhân này làm Ngô Lai si ngốc đi, không nhịn được hạ một nụ hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của Lãnh Ngưng Vũ .

Bị Ngô Lai ôm vào lòng, Lãnh Ngưng Vũ vốn định tránh thóat ra, đột nhiên phát hiện toàn thân mềm ra, không chút khí lực, nhớ lại lúc vừa rồi Ngô Lai khinh bạc mình, trên mặt thẹn đỏ lên, không dám mở mắt ra, bây giờ bị Ngô Lai hôn, Lãnh Ngưng Vũ như bị điện giật, toàn thân chấn động một phát .

Lãnh Ngưng Vũ nói :
Vô Lại, ngươi là một đại phôi đãn, vừa rồi chiếm lấy tiện nghi của người ta, hiện tại còn phải chiếm tiện nghi của người ta nửa .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.