Chương 68 Độc Linh Ma Thủ (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1365 chữ
- 2019-09-05 02:22:00
Trời sáng ngày thứ hai, mọi ngừoi thức giấc tùy tiện hái cái cây dại nhét cho đầy bụng rồi dong xe đi xuôi nam.
Đi hết nửa ngày, đến được một tiểu trấn .
Ngô Lai nói với mọi người :
chúng ta nghĩ một lát! Trước hết là kiếm một tửu quấn ăn vài thứ đã!
Thấy mọi người gật đầu, Ngô Lai liền dẫn mọi người đi kiếm tửu quán .
Caí tửu quán này không nhỏ cũng không lớn, lúc này trong tửu quán đã có rất nhiều người rồi .
Thấy có khách đến, điếm tiểu nhị đứng kế bên nói :
các vị khách quan xin mời vào trong .’ Nói rồi đưa các người vào một cái bàn trống gần đó . Mọi người sau khi ngồi xuống, Ngô Lai nói :
Tiểu nhị, đem lên cho chúng ta mấy món ngon nhất của tiệm .
Nghe xong, điếm tiểu nhị đại hỷ, nói :
các vị khách quan đợi một chút, sẽ đem lên ngay .
Nói rồi chuyển thân rời đi, vì bọn người Ngô Lai đi chuẫn bị các món ăn .
Điếm tiểu nhị thấy Ngô Lai mấy người đa phần hoa lệ, mới nhìn liền đóan ra là con nhà phú gia, rất co’ nhiều tiền, nói vài câu nói tốt, bạc thưởng cho tự nhiên sẻ không ít, vì vậy trong lòng rất vui, cao hứng vì Ngô Lai mấy người đi chuẫn bị thức ăn .
Lúc mấy người ngồi xuống, không khỏi nhìn chung quanh đo lường, ba bàn có người kỳ quái đặc biệt làm Ngô Lai mấy người chú ý tới .
Một bàn ngồi 4 đại hán, phục sức giống nhau, thân mang bảo đao, mới nhìn là biết ngày là người của một môn phái trong giang hồ .
Một bàn khác ngồi một lảo đầu quái dị, như là một trái bí lùn, trên thân đeo một cái hồ lô rượu thật to.
Còn một bàn nửa ngồi hai nam, một già một trẻ, già thì khoãng sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc dài . Trẻ thì khoang mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt nhân hậu, trong mắt léo lên sắc tinh minh, trên thân hai người đều đeo binh khí, thái dương gồ cao, nhìn đúng là cao thủ. Các bàn khác đều là thực khách và người buôn bán .
Đồng lúc Ngô Lai đánh giá mấy người này, mấy người này cũng đánh giá Ngô Lai, thấy được Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba mỹ nữ đều ngơ ngẫn ra, không tưởng nổi tại môt tiểu trấn lại có thể thấy được mỹ nữ như thế, đồng thời Ngô Lai và Bạch Y cũng có khí thế bất phàm .
Sau lúc mọi người đánh giá lẫn nhau, điếm tiểu nhị đã đem lại một bàn lớn thức ăn, nào là gà, cá, thịt, trứng mọi thứ đều có .
Điếm tiểu nhị nói :
Khách quan, thức ăn của các vị đã xong rồi, không biết các vị có cần gì thêm không ?
Nói rồi hướng về mấy người hành lễ .
Ngô Lai nói :
Được rồi, không cần gì, ngươi lui xuống trước đi!
Điếm tiểu nhị lui xuống, mọi người đang đói bụng ăn uống ào ào hàng miếng lớn các thứ ăn phong phú này .
Lúc mọi người ăn không có ai nhìn lên nhiều, Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện ra lão già quái dị đó đang dùng nhãn tình hiếu kỳ nhìn về bên mình .
Tuyết Nhi không khỏi hiếu kỳ hỏi :
Lão đầu, lão sao lúc nào cũng nhìn bọn ta ăn cơm vậy ?
Ngô Lai mấy người cùng nhìn về hướng lão già đó .
Lảo đầu cười hắc hắc nói :
tiểu nửa oa giờ càng lúc càng không có lễ nghĩa gì hết, thấy được lão nhân gia cũng không biết hành lễ .
Tuyết Nhi đáp :
Lão đầu, lão nói gì ? Ta nghe không thông .
Tuyết Nhi chân thiện nhìn qua lão già quái dị .
Lão già nghe được, lạnh lùng cười hắc hắc đáp :
Các ngưoi mấy người trẻ tuổi càng lúc càng không biêt trời cao đất dày gì hết, đột nhiên lại là tiêu khiễn cho lão nhân gia ta .
Nguyên là lão già đã vì biểu tình thiện chân của Tuyết nhi xuất ra, lảo cố ý chơi trò tiêu khiễn, kỳ thật Tuyết Nhi thật ra nghe không minh bạch mấy câu nói của lão già có ý tứ gì .
Tuyết Nhi còn tính nói, nhưng bị Bạch Y kế bên ngăn lại .
Bạch Y nói :
Vị tiền bối này, lúc nãy vị bằng hửu này của ta nói gì có điểm đắc tội ở đây, xin tiến bối bỏ qua cho .
Lảo già cười hắc hắc nói :
Nói hay lắm, hay lắm, tổng kết cũng có một người lể nghĩa, tiểu tử, ngươi tên gọi là gì ?
Bạch Y đáp :
Vãn bối là Bạch Y của Bạch Gia Trang, không biết tiền bối xưng hô ra sao ?
Lão già thấy Bạch Y rất lể phép, nên nói :
Lảo phu```````.
Nói chưa xong, đột nhiên sắc mặt đại biến .
Lão già đột nhiên lạnh giọng nói :
trong các người có người có thần vật tị độc .
Nghe xong, Bạch Y ngơ ngẫn, không hiểu lão già nói có ý tứ gì .
Thấy mọi người ngơ ra, lão gài đột nhiên chớp người lên tới kế bên bà chổ để mấy bao y phục, chớp lấy ngay bao y phục của Lãnh Ngưng Vủ đọat đi .
Ngô Lai mấy người la lên, không nghĩ ra là lảo lại đột nhiên xuất thủ đọat lấy bao y phục kế bên người Lãnh Ngưng Vũ .
Lãnh Ngưng Vũ thấy bao y phụ của mình bị đọat lấy, muốn đọat lại, nhưng đã bị Ngô Lai chặn lại .
Chỉ nghe Bạch Y hỏi :
Tiền bối, lảo có ý gì ? đoạt lấy mấy thứ của vãn bối không phải rất mất thân phận của tiền bối ?
Lão già tịnh không lý tới câu nói của Bạch Y, nhưng lại nói :
các người trên người có hay không có bảo vật tị độc ? Nếu không ta phóng ra bọ cạp, không thể một khi tới bên các ngươi, lại vô duyên vô cớ chết đi .
Nghe xong, Ngô Lai mấy người liền vội nhìn chung quanh mình, chỉ thấy dưới chân quã nhiên xuất hiện chục con bọ cạp, lúc này, mấy con bò cạp bằng ngón tay đã chết .
Nguyên là, lão già thấy Tuyết Nhi ăn nói không có lể nghi, tiện tay phóng ra bò cạp của mình, nghĩ là giáo huấn Tuyết Nhi xuất ngôn vô lể một lần, nhưng khi mấy con bò cạp còn chưa tới được tới bên các người , đã vô duyên vô cớ chết hết, làm lão già thất kinh .
Thấy được kế bên chân mình là bò cạp, Tuyết Nhi kinh hô lên một tiếng, phóng tới Ngô Lai, trốn trong lòng hắn, Lãnh Ngưng Vũ và Bạch Vân cũng sợ quá hét lên .
Bạch Y thấy vậy hỏi :
Không biết tiền bối xưng hô thế nào ? Dù bọn chúng ta lúc nãy có đắc tội gì, tiền bối cũng không cần phải phóng bò cạp độc để hại bọn ta, càng không cần đoạt lấy các thứ của bọn ta .
Bạch Y tuy đã biết được đối phương là một cao thủ dụng độc, nhưng đã không rỏ thân phận của đối phương, trong lòng tuy có suy đóan, nhưng không dám xác định .
Lão già đáp :
người trẻ tuổi, lảo phu tính tình không tốt, không thích tiểu nha đầu đó vô lể, nhưng bổng làm ta hy sinh mất nhiều bảo bối, ta phải xem trên người các ngươi có bảo vật gì .
Ngưng lại rồi lảo già nói tiếp :
nếu các ngươi muốn biết lảo phu là ai, lảo phu sẻ nói với các ngươi, bất quá sau khi các ngươi biết thiên vạn đừng có hối hận .
Nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của mấy người, lảo già nói :
Lảo phu là Niên Dữ Hành của Độc Cốc, người người giang hồ gọi là ‘Độc Linh Ma thủ ‘.