Chương 377: Thật là một người bị bệnh thần kinh (7)
-
Hôn Sai 55 Lần
- Diệp Phi Dạ
- 786 chữ
- 2020-05-09 01:03:05
Số từ: 783
Nguồn: thichdoctruyen.com
Đường Thời không nói gì, trực tiếp nhấn điện thoại nội tuyến, qua không tới nửa phút, Trương Tiết Tả giơ túi Cố Khuynh Thành lên đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, còn lưu động hơi thở ẩm áp của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, người sáng suốt cũng nhìn ra được quan hệ hai người không phải là nông cạn, song thư ký Trương, thật không hỗ là thư ký trưởng nhậm chức nhiều năm của xí nghiệp Thịnh Đường, mặt mày trong lúc đó cũng không có chút nào kinh ngạc cùng tò mò, thủy chung vẫn duy trỉ mỉm cười, đi tới trước mặt Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, đưa túi tới: "Đường tổng, túi của Cố tiểu thư."
Ở trong công ty, Cố Khuynh Thành chịu sự quản lý của thư kí trưởng, hiện tại cô thế nhưng lại thay mình đưa túi, Cố Khuynh Thành theo bản năng vươn hai tay muốn đón, nhưng là Đường Thời đứng bên người cô, lại mau hơn cô một bước vươn tay, tư thái ưu nhã đem túi đón tới.
Thư ký Trương lập tức thức thời mở miệng: "Đường tổng, tôi đi ra ngoài trước."
Nói xong còn nho nhã lễ độ hướng về phía Cố Khuynh Thành cười gật đầu một lcái, sau đó lui hai bước mới xoay người, hướng về phía cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc bị ty. ký Trương đóng lại, Đường Thời liền một tay giơ túi lên, một tay nắm cả eo Cố Khuynh Thành, mang theo cô đi vào phòng ngủ trong phòng làm việc của mình. Trong phòng ngủ phong cách cùng giống thể, chẳng qua là sàng đan cùng vỏ chăn đã đổi mới.
Đường Thời tiện tay đem túi của Cố Khuynh Thành treo trên giả áo phòng ngủ, ngồi xổm người xuống, tự mình đem giày cao gót Cố Khuynh Thành cỡi xuống, sau đó ôm lẫy cô, đem cô đặt ở trên giường.
Cố Khuynh Thành bị một loạt cử động như vậy của Đường Thời làm cho có chút sợ run.
Đường Thời tinh tế đắp chăn cho cô, thấy bên trong có chút sáng, liền đem rèm cửa sổ đóng, sau đó vươn tay, sờ sờ tóc Cố Khuynh Thành, ngó chừng khuôn mặt xinh đẹp của cô trong chốc lát, khóe môi khẽ ngoắc ngoắc, thẩp giọng nói một câu: "Ngủ đi!"
Hai chữ này, phảng phất mang một cỗ ma lực, làm Chọ Cố Khuynh Thành theọ bản năng ngay tại nhắm hai mắt lại, một lát liền trầm trầm ngủ.
Đường Thời vẫn đợi đến khi Cố Khuynh Thành ngủ say, anh mới đứn lên, rờ đi, trước lúc ra khỏi phòng ngủ, anh nghe được điện thoại Cố Khuynh Thành leng keng vang một tiếng.
Đường Thời dừng cước bộ một chút, sợ có người điện tới đánh thức Cố Khuynh Thành, liền đi tới bên cạnh giá áo, mở ra túi của Cố khuynh Thành, từ bên trong tìm kiếm điện thoại.
Điện thoại Cố Khuynh Thành có chút mỏng, bị cô đặt ở chỗ vách kép. Đường Thời có thể mò tới nhưng tìm không được, cuối cùng gần như đem túi Cố Khuynh Thành lục tung, sau đó lúc này mới lấy ra điện thoại di động, chỉnh thành
Chế độ im lặng, rồi bỏ trên bản, bày đặt cũng chỗ là đồ trong túi Cố Khuynh Thành, son môi, ví tiền, chìa khóa xe, còn có chút cầu lông xù ngổn ngang, cùng với túi thuốc.
Thời điểm Đường Thời đem đồ cắt vào trong túi, nhìn lướt qua vỉ thuốc kia, nhìn xem. Là thuốc giảm đau bình thường, Đường Thời cũng không có suy nghĩ nhiều đem thuốc ném vảo túi Cố Khuynh Thành, sau đó nhìn cô gái ngủ say trên giường một cái, rồi đi ra ngoài.
Cố Khuynh Thành ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh lại, chính là thời khắc ánh nắng ngoài cửa sổ cường liệt nhất. Có thể là ngủ liên tục mấy giờ, đầu óc cô có chút mụ mị, trợn tròn mắt, ngó chừng trần nhà thật to một lát, mới dần phục hồi tinh thần lại.
Cố Khuynh Thành vén chăn lên, chậm chậm xuống giường, kéo cửa phòng nghỉ ra, ló đầu ra phía ngoài nhìn.
P/S: Do các web khác copy truyện từ thichdoctruyen.com mà không để nguồn nện...tạm thời 1 số chương sẽ để dạng ảnh, mọi người hãy qua nguồn thichdoctruyen.com để được đọc chương nhanh nhất nhé! nếụ các bạn đọc bị lag hãy Comment bên dưới để khắc phục nhé!