Chương 551: Không quấy rầy, là tôi dịu dàng (5)
-
Hôn Sai 55 Lần
- Diệp Phi Dạ
- 749 chữ
- 2020-05-09 01:03:49
Số từ: 742
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nguồn: thichdoctruyen.com
Hô hấp Đường Thời đột nhiên ngừng lại, trong nháy mắt cảm thấy trời đất ngả nghiêng, cơ bắp toàn thân cũng hung hăng căng thẳng.
Ánh mắt anh khóa trên ở thân cô, đáy mắt rốt cuộc không bỏ được bất kì cái gì trên thế gian này vào trong.
Thời điểm nghe thấy tiếng Piano, anh liền đoán rằng có lẽ là cô, nhưng mà anh lại cảm thấy khả năng không lớn, cho dù lúc trước hủy bỏ hôn ước cùng anh, nhưng mà từ trước cho tới nay cô vẫn tiếp cận anh, lấy lòng anh, nghĩ đến được cái gì đều cấp cho Cố Gia.
Mặc dù Cố Chính Nam hiện tại không phải Đổng Sự Trưởng xí nghiệp Cố thị, nhưng lại chiếm một phần cổ phần công ty rất lớn, thời gian này Cố Gia tốt hơn trước kia rất nhiều, Cố Khuynh Thành vẫn là thiên kim tiểu thư danh xứng với thực, làm sao có thể đánh đàn tại hội sở.
Lúc ấy anh cùng cô tách ra, thậm chí một tiếng chào tạm biệt cũng không có, nhưng mà anh lại nhớ rõ, một đêm kia cô mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, dẫm xuống một đôi dép lê bông vải, đứng ở trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, bóng dáng gầy yếu.
Lúc này bất quá vừa vặn cách một tháng không gặp, cô lại gầy không ít, cằm vốn nhọn hoắt hiện tại nhìn càng nhọn hơn.
Cô là bị Trần Mặc Thâm mang đi, chẳng lẽ một tháng này Trần Mặc Thâm cũng không có chiếu cố cô tốt? Còn để cho cô đi làm?
Đường Thời nghĩ tới đây, mi tâm hung hăng nhăn lên.
Cho dù nói cho mình phải buông tay, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cô không có tốt như trong tưởng tượng của mình, nhịn không được cảm thấy hung hăng đau lòng.Không khí bên trong xe giống như là bị dừng hình ảnh, an tĩnh mà lại áp lực, bên tai anh không nghe được bất kỳ tiếng động lớn nào trong thành phố, một người cứng ngắc ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Mặc dù hôm nay là lập xuân, nhưng mà thời tiết vẫn vô cùng rét lạnh như cũ, gió thổi cô sợ run cả người, sau đó vươn tay vuốt tóc.
Trong trí nhớ của anh, bộ dáng cô vẫn đều là tóc dài phấp phới, lúc này biến thành tóc ngắn ngang vai, vừa lúc buông xuống đến chỗ cổ, đầu cũng là giống như học sinh, cộng thêm làn da cô trắng nõn nà, ngược lại nổi bật lên cả người trẻ hơn vài tuổi.
Cô bước tiếp bước chân, đi đến khu xe taxi xếp hàng.
Hôm nay ngược lại cô đi một đôi giày đế bằng, vóc dáng nhìn thấp bé rất nhiều.
Nhưng mà anh nhớ rõ, năm cô mười sáu tuổi kia bắt đầu đi đủ loại giày cao gót kiểu dáng xinh đẹp, có một lần vài người bọn họ đi nấu cơm dã ngoại, cô còn chảnh choẹ đi một đôi dép cao gót leo núi, kết quả lên núi và lúc xuống núi đường vô cùng khó đi, cuối cùng mài chân mình hiện lên một cái bọt nước, nước mắt lưng tròng, dùng một bộ dáng tội nghiệp nhìn anh, anh rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng mà ngoài miệng còn hung hăng quở mắng cô hai câu, nói cô đáng đời, sau đó ngồi xổm người xuống cõng cô lên, cô nằm úp sấp trên lưng anh, vểnh môi ôm cổ của anh nói, em không phải là muốn đẹp hơn chút thôi sao. Anh cười lạnh một tiếng, nói cô lần sau còn như vậy, chân bị mài thối nát anh cũng kệ cô. Nhưng mà cô không để lời cảnh cáo của anh ở trong lòng, vẫn đi giày cao gót như cũ.
Thật không nghĩ tới bây giờ cô ngược lại đi giày đế bằng.
Mặc dù người chờ xe taxi rất nhiều, nhưng mà xe taxi cũng không thiếu, chẳng qua vài phút ngắn ngủn Cố Khuynh Thành liền khom người chui vào xe taxi.
Mặc dù chính là ngắn ngủn vài phút như vậy, Đường Thời lại vẫn thu những thay đổi rất nhỏ của Cố Khuynh Thành vào trong mắt như cũ.