Chương 10: Kim Thiếc Có Âm Mưu



Là Võ Tánh sát hổ ư?
Kim Thiếc dò hỏi.

Ta thấy Võ Tánh hiền đệ tu luyện mô võ công Đã Hổ Côn! Xem ra lầy này đã hổ thật sự rồi!
Kim Thiếc chớp lời nói trước. cho dù lúc này hắn biết người giết hổ không phải là Võ Tánh mà là một người khác.

Không! Là một gia thần khác của nhà ta! Từ nhỏ luyện tập võ nghệ trong sơn lâm, gần đây nghe được tin thôn làng bị sơn tặc tấn công liền tìm đến đây!
Phạm Long nửa thật nữa giả nói.

Ồ!
Kim Thiếc không nhịn được mà cảm thán
không biết cái tên này gia thế như thế nào ,mà gia thần nhà hắn có thực lực kinh khủng đến như thế! Khiến cho Kim Thiếc phải nhìn Phạm Long với một con mắt khác.
Hai bên đang nói chuyện thì bên bìa rừng vang lên những âm thanh xoàn xoạt.

Công Tử! ta đã về!
chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng.
Kim Thiếc cũng xoay đầu nhìn qua phía thanh âm kia, nét mặt chỉ trong chốc lát trở nên trắng bệch, tay chân run rẫy chứng tỏ hắn bị dọa không hề nhẹ.
Chỉ thấy trước mặt hắn, một thân ảnh cao lớn, sáu thước có thừa, toàn thân đẫm máu. Hắn ta vác trên vai một con gấu rất lớn, nặng ít nhất 300 cân ( khoảng 150 kg).
Toàn thân con gấu đều lành lặng, chỉ ở cổ gần như bị cắt ra một vết lớn. máu tươi cũng từ trong vết thương kia chảy ra.

Long Hổ Sát Đao! Đao vừa ra là đoạt mạng!
Phạm Long thầm cảm thán. Hắn hình vết thương khủng bố kia cũng y hệt vết thương của con hổ cái tối qua, đều bị nhất đao đoạt mạng.

Công tử! tay gấu ăn rất tốt! tối nay ta sẽ nướng cho công tử ăn một bữa cho ra trò!
Nguyễn Sí giọng băng lãnh vang lên. Đây không phải do hắn không cung kính với Phạm Long, mà chính là do bản tính trời sinh như thế.
Phạm Long đương nhiên là không để ý tới chi tiếc này làm gì bởi vì với 100/100 độ trung thành, thuộc về dạng tử trung. Cho dù Phạm Long có vô cớ muốn Nguyễn Sí đi chết hắn cũng làm theo.

Công tử! người này là ai!
giọng Nguyễn Sĩ vang lên, lúc này Kim Thiếc mới giật mình, hắn cố gắn đè nén tâm tình lại.

Phạm hiền đệ! Đây là gia thần là đệ nhắc tới! thật là khí vũ bất phàm, là rồng trong loài người à!
Kim Thiếc nở ra một nụ cười lấy lòng.

À! Nguyễn Sí! Đây là Kim Thiếc, thủ lĩnh nghĩa quân Như Nguyệt! bên kia bờ sông! Lần này ta có thuận lợi đào thoát cũng có sự giúp đở của Kim Huynh đây!
Phạm Long có chút ngưng trọng nói.

Phạm Hiền Đệ quá khen!
Kim Thiếc lúc này cũng lấy lại phong thái như thường.

Nguyễn Sí!
Nguyễn Sí liền chắp tay chào một cái cho có lệ rồi vác con gấu con lớn rời đi, không một chút đoát hoài với Kim Thiếc.
Kim Thiếc liền đơ cả mặt, không biết phải làm gì.

Kim Huynh! Tính tình hắn ta từ xưa đã thế! Rất tiết kiệm lời nói! Huynh chớ trách phạt! không bằng tối nay ta mang một ít thịt gấu cùng huynh nhắm rượu ôn chuyện!
Phạm Long ngay lập tức giải vây tình thế bế tắc trước mặt.

Kim huynh chớ trách! Không phải đệ keo kiệt gì! Nhưng huynh cũng thấy bên này ta chẳng có gì. Ngay cả muối còn không có một hạt! như thế thật là lãng phí thức ăn tốt!
Phạm Long lấy cớ.

tốt! tối nay ta đợi đệ! Đệ mang theo Võ Tánh cùng Nguyễn Sí! Ta có chuyện muốn thương thảo với đệ!
Kim Thiếc sắc mặt có chút gượng gạo nói. Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Kim Thiếc rời đi, lòng Phạm Long nổi lên bao ý nghi hoặc, nhưng hắn không có nắm chắc, dù sao đi chăng nữa chuyện đâu còn có đó, không thể vì những suy luận của mình mà làm châm đi bước tiến của thôn làng.

Công tử! tên kia là có ý đồ mà đến!
Võ Tánh âm thầm nhắc nhỡ Phạm Long.

Ta Biết! quân đến tướng ngăn, nước đến núi đỡ! Mọi chuyện cũng có hướng giải quyết! nhưng phai xem bên trong hồ lô tên kia bán cái gì cái đã mới có thể tính tiếp được.
Phạm Long trầm giọng.
Sau đó hắn trở lại bên trong tiếp tục giám sát thi công. Công việc xây nhà đất không có gì khó khăn, có thể nhìn qua đôi ba lần là có thể làm được tốt. nhưng chủ yếu tại các kiến trúc trong căn nhà như cửa sổ, cửa lớn, nóc nhà có đôi khi phải nhắc nhở một chút mà thôi.

Long ca ca! ngươi làm sao thế!
Vương Nhu với bộ mặt lấm lem bước ra hỏi chuyện Phàm Long.

Ah! Không có gì! Vương Nhu mặt muội làm sao thế!
Phạm Long nhìn khuôn mặt lấm lem kai không nhịn được mà phì cười, tay không nhịn được là đưa lên lau nhẹ khôn mặt tinh xảo của nàng.

muội vừa mới nướng cá! Rất thơm! Huynh có muốn ăn không ?
Vương Nhu có chút ưỡng ngực lên.

Được! ta cũng đang đói bụng đây!
Phạm Long xoa xao cái bụng của mình.
Vương Nhu liền hớn hở chạy đi, rất nhanh sau đó nàng mang đến mấy con cá đã được nướng chín, lớp da bên ngoài đã bị cháy đen, nhưng chất thịt bên trong đã chín đều rất thơm.
Đây là mấy con cá rô khi sáng hắn bắt được, hương vị cũng không tệ, thịt chắc ăn rất thơm, dường như được nướng bằng rơm chứ không phải than củi thông thường.
Nhưng cá nướng lại không có muối cũng như các hương liệu khác như ớt, sã, riềng, tiêu đen. nếu có những thứ kia cá nướng thịt sẽ ăn ngon hơn rất nhiều.

Ah! Mà khoang những hương liệu kia vào thời kỳ này phải nói là chưa được sử dụng nhiều, thậm chí là còn chưa được biết đến. như thế nếu như có thể tìm ra được, như thế sẽ làm được nhiều việc à. Buôn bán hương liệu cũng là một thứ không tệ chút nào!
Phạm Long thầm nghĩ.
cây ớt! vào cái thời kỳ này vẫn chưa xuất hiện tại khu vực châu Á. Cây ớt có nguồn gốc từ các quốc gia nam mỹ như Peru hay chile gì đó. Cùng với ớt hai loại lương thực có năng suất cao nhất là khoai tây cùng bắp cũng từ Nam Mỹ.
nhưng ngoài ớt ra các loại gia vị truyền thống của người Việt như Tiêu, Sã, Gừng, Riềng đều có sẵn, nếu tìm ra và nhân giống, đó sẽ là một đại thu hoạch.
Còn đặc biệt hơn vùng núi này còn có một loại hương liệu vô cùng đặc sắc chính mà quả mắc khén, và lá mắc mật đặc sản tây bắc. không thể thiếu khi dùng trong các món nướng.
Hoài niệm lại hương vị mà được gọi là linh hồn của thức ăn Tây Bắc kia, lòng Phạm Long có chút sục sôi. Hắn nhất định phãi nói với Nguyễn Sí, trong lúc tên này đi săn thì tìm mấy loại hương liệu này, cho dù không có trồng rồi đem bán thì cũng có thể ăn được, chỉ có lợi chứ không có hại chút nào cả.
Cá tuy thơm ngọt vì nó khá là tươi mới, nhưng thức ăn không có muối ăn hoài cũng chán. Với cái thôn làng vừa mới lập này tài nguyên đều thiếu thốn, ngay cả cái ăn cái mặc, cái ở còn thiếu chứ nói gì là muối.
Muối vào thời kỳ này thuộc loại khang hiếm đặc biệt là những vùng xa thành trấn như thế này. Muối, quặng đồng, quặng sắt luôn là những thứ mà bọn Hán tặc luôn kiểm soát gắt gao.
Muối là nhu yếu phẩm cần thiết, nhưng số lượng mua lại bị hạn định, không được phép mua một lần quá nhiều. đồng thời cũng phải khai báo với quan phủ.
Nghề làm muối luôn được sự kiểm soát gắt gao từ quan phủ, nhưng trên có chính sách thì dưới cũng có đối sách, việc làm muối lậu vẩn nhan nhãn, nhưng trong đó cũng có một phần từ bọn quan phủ địa phương. Vơ vét, buôn lậu cũng rất phát triển trong thời kỳ này.
Phạm Long nếu như có cơ hội hắn cũng không muốn đi mua muối với cái giá cắt cổ 5 đồng một cân muối, trong khi đó lương thực chỉ có 3 đồng một cân.
Hắn cố gắng ăn hết mấy con cá kia rồi khích lệ Vương Nhu một hồi, sau đó hắn đi tìm Nguyễn Sí giúp hắn tìm các loại hương liệu nấu ăn, cũng như các loại thảo dược có giá trị cao như nhân sâm, linh chi, hạ thủ ô,….
Mấy loại dược liệu kia trong bất kỳ thời kỳ nào cũng là những loại dược vật quý hiếm, giá thành rất cao. Số này hắn dùng cũng được, mà đem đi bán cũng tốt.
……………………………..
Sau giờ chiều Phạm Long, Nguyễn Sí, Võ Tánh lục tục cùng nhau dùng một chiếc bè nhỏ qua sông, bọn họ lại mang không ít thịt gấu cùng một cái mật gấu mang sang doanh trại nghĩa quân Như Nguyệt.
Nguyễn Sí nét mặt rất là không rốt, hắn quả thật không thích cái tên Kim Thiếc kia, cũng nhưng không hiểu tại sao Phạm Long lại những thứ tốt nhất trên người con gấu lớn kia mang sang đây.

nếu công tử nhà hắn không ăn, thì bầy chó của hắn có bao nhiêu ăn cũng không đủ à!
Nguyễn Sí thầm nghĩ.
Võ Tánh vẫn nét mặt như thường, không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì trong đầu, một mực đứng sau lưng Phạm Long.
Bên kia bờ sông Kim Thiếc đã từ sớm đứng đợi huynh đệ Phạm Long đến, sau lưng hắn đương nhiên là đám tùy tùng tướng lĩnh của mình. Chỉ riêng Lỗ Phúc thì không có mặt.

Kim Huynh!
Phạm Long chắp tay vái chào.

Ha ha ha ha! Kim hiền đề! Tới thì tốt rồi! cần mang những thứ kia!
Kim Thiếc miệng thì nói hào sảng, nhưng đã có mấy tên bước đới tiếp những thứ trên tay Nguyễn Sí rồi.
Bốn cái tay gấu cùng một cái mật gấu đó dường như là những thứ quý giá nhất trên người một con gấu.
Kim Thiếc tỏ ra cực kỳ thân thiếc với Phạm Long, hắn dắt tay Phạm Long kéo vào bên trong trướng bồng, bên trong đã bày ra không ít thức ăn thổ sản vùng Tây bắc, hoa quả khô cùng một bình trà thơm.
Mọi người phân theo chủ khách mà ngồi, mà Võ Tánh cùng Nguyễn Sí thì như hai vị tôn thần luôn đứng sau lưng Phạm Long không rời một bước. bên tả Hỏa Tước Nguyên Võ bên hữu Long Hổ Tướng Quân. Song thần cạnh bên ai có thể làm đối thủ nữa.

Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc
Bất Diệt Long Đế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hùng Ca Đại Việt.