Chương 98: Văn Nhân Cấp Bậc SSS



Hắc Hắc! nếu được đại vương giúp một tay, thì đại nghiệp của tiểu tử sợ gì không thành.
Phạm Long cười híp mắt.

Tiểu tử đang có ý định thành lập nơi này một cái trấn nhỏ! Không biết ý của đại vương như thế nào ?
Phạm Long dò xét.

Ah! Ngươi đến cái khu rừng thiên nước độc này làm gì! Nơi này dùng để luyện quân thì thích hợp, nhưng nếu muốn dựng trại lập ấp thì rất khó!
Phùng Hưng kiến nghị.

Không! Nơi này chính là căn cơ, mút sống cho toàn bộ kế hoạch của ta!
Phạm Long chém đinh chặt sắt nói.

Ta phát hiện nơi này là một vùng đất bảo địa, không những là một bình chướng rào chắn tự nhiên mà còn là có nhiều tài nguyên quặng kim loại! chúng ta làm đại nghiệp thì kim loại rèn đúc vũ khí chính là những vật thiết yếu!
Phạm Long nói.

Ah! Nơi này còn có những thứ đó!
Phùng Hưng ngạc nhiên.

Không những có sắt, mà còn có đồng, kẽm, thiếc và Than đá!


Chủ Công Đồng, sắt ta còn biết, nhưng những thứ kia là thứ gì, lần đầu ta nghe đến!
Nguyễn Hữu Cảnh thắc mắc.

Hữu Cảnh lão ca! ngươi vào rừng trong này trước nên không biết! khi Chủ Công vừa đến doanh địa đã phát hiện ra than đá, một loại khoáng vật có thể dùng để đốt, hơn nữa nhiệt độ còn cao gấp mấy lần so với than thông thường. có thể nung chảy sắt thành nước lỏng!
Phạm Ngũ Lão đương nhiên là chen mồm vào.

Chuyện này là sự thật!
Nguyễn Hữu Cảnh có chút không tin.

ha ha ha! Ngươi cứ về Phục Hưng thôn là sẽ biết, quả thật than đá có thể nung chảy sắt tốt, nhưng cũng phải thông qua một số dụng cụ, cùng lò nung đặc thù mới có thể.!
Phạm Long khẳng khái thừa nhận.

Oh! Nếu như nơi này là một cái bảo địa! thì ngươi lập ra một cái trấn là chuyện tốt nhưng nơi này đường xá không có, nếu như muốn vận chuyển một lượng lớn hàng hóa mà băng qua khu rừng này cũng khó, chưa tính là dân đâu mà ngươi gom! Phùng Hưng thắc mắc.

chuyện này đại vương không cần lo, ta sẽ có an bài, lúc này không phải là mùa đông hay sao, lưu dân tập trung tại khác khi thành thị rất nhiều, chỉ cần chiêu thu đúng nơi, điều kiện phù hợp là có thể gom được một đám lớn.!
Phạm Long tự tin.

vậy cũng tốt! ta thử đặt niềm tin vào ngươi một lần!
Phùng Hưng hực hực lòng tin vỗ lên vai Phạm Long vài cái.
Mấy cái vỗ kia nhìn thấy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đối với Phạm Long lại là một áp lực thật lớn cũng có chính là uy hiếp một cách trực tiếp.

Tiểu tử! nếu ngươi làm chuyện không nên hồn, thì ngươi trong mắt ta cũng không khác gì một con kiến hôi cả. chỉ cần một vỗ là chụp chết ngươi!

Phùng Hưng nhìn Phạm Long một cách đầy thâm ý, tuy những lời kia không hề nói ra, nhưng từ sâu trong ánh mắt, hai người có thể cảm nhận được ngươi đang nghĩ gì trong đầu.

đa tạ Đại Vương đã tin tưởng! nếu đại Vương không chê, có thể cùng ta về Phục Hưng thôn, tham quan một chút cũng thuận tiện cho tiểu tử tiếp đãi!
Phạm Long cung kính.

ha ha ha! Tốt tốt tốt! nhưng bầy mèo nhỏ này ngươi xử lý như thế nào ?
Phùng Hưng lại đánh chủ đề sang bầy hổ kia.

ah! Nếu như được đại vương cho phép, ta muốn thuần hóa bọn chúng, thành một một chi quân đoàn Mãnh Hổ Doanh!
Phạm Long lúc này cũng không chút khách khí nói.

Oh! Tiểu tử ngươi rất là tham vọng! Hổ là hung thú cũng không dễ thuần hóa à!
Phùng Hưng cười cười nói.

Có đại vương nơi này thì ta xem thử có con hổ nào dám manh động!
Phạm Long cũng tùy cơ vuốt mông ngựa Phùng Hưng.

Tiểu Miêu! Ngươi thấy thế nào ?
Phùng Hưng không thèm để ý tới Phạm Long mà vuốt ve tiểu miêu của hắn.

Rống rống! rống!
Hổ Vương rống lên vài tiếng, kiểu giống như bọn chúng đang giao tiếp trò chuyện với nhau, không lâu sau có khoảng 30 con hổ đứng dậy cúi người một cái, rồi gầm lên mấy tiếng rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng kia, Phạm Long cũng đủ biết, số hổ vừa rời đi kia làm không muốn cùng nhân loại hỗn một chỗ, còn số còn lại thì nguyện theo Hổ Vương lăn lộn một phen.

Đa tạ Hổ huynh đã góp sức, ta lấy tâm mình ra hứa, sẽ không để có các đồng tộc của hổ huynh phải chịu ủy khuất, chỉ cần bọn họ nghe lời, an tâm chiến đấu, thì thức ăn, vật lạ, thậm chí là thiên tài bảo địa giúp bọn họ đột phá ta cũng có thể cung cấp.!
Phạm Long chắp tay đội với hồ vương nói.
Hổ Vương gầm lên một tiếng ý bảo là đồng ý, rồi trực tiếp ngoạm khối thịt lớn trên bàn đá tiếp tục ăn.
Một đêm ăn uống đầy vui vẻ, rượu chè nhậu nhẹt thả ga, thậm chí có mấy con đại hổ cũng tò mò, uống thử vài ngụm rượu, uống chưa được một chén đã ngã ra ngủ say bí tỉ, đám quân sĩ cười thả ga vui cười thỏa thích.
……………………………………………………..

Hệ Thống! ta sử dụng thẻ triệu hoán văn thần!
Phạm Long nhân lúc nhân sinh bạo phát đã lấy được lòng tin của Phùng Hưng, Phạm Long liền có ý nghỉ sử dụng tấm thẻ triệu hoán Văn Thần.
Có Phùng Hưng làm điểm mốc, thì có lẽ văn thần võ tướng cấp SSS sẽ không thuộc vào dạng hàng khủng bố như Lý Thường Kiệt, hay Hưng Đạo Đại Vương, Thái Sư Trần Thủ Độ. Dạng cấp bậc kia thuộc về cấp tối thượng SSSR.

Đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công văn thần Ngô Thì Nhậm!

Ngô Thì Nhậm văn thần cấp bậc SSS.
Ngô Thì Nhậm chính là văn nhân thời Hậu Lê – Tây Sơn chính là một thiên tài ngoại giao, lẫn mưu lược hàng đầu xứ Bắc Hà.
Từ nhỏ đã thông minh 16 tuổi đứng đầu thi hương, 23 tuổi đỗ Giải Nguyên được bổ nhiệm Hiến Sát phó sứ Hải Dương.
26 tuổi, dự khảo thí ở Quốc tử giám, đỗ ưu hạng đồng thời hoàn thành
Hải đông chí lược
, một tập địa phương chí của Hải Dương.
Năm 30 tuổi thi đỗ thứ năm hàng tiến sĩ tam giáp, cùng khoa với Phan Huy Ích. Ðạt được học vị cao nhất của thang giá trị học vấn thời đó. Được chúa Trịnh Sâm rất quý mến và nhận xét là
Tài học không ở dưới người
. Sau khi đỗ đạt, ông được bổ làm quan Hộ khoa cấp sự trung ở bộ Hộ dưới triều Lê – Trịnh.
Sau khi Lê – Trịnh tan rã, Ngô Thì Nhậm thuận theo ý trời phò tá Tây Sơn, không những đề ra chiếu cầu hiền, thu hiền nạp sĩ rất nhiều tài năng xuất chúng như : Phan Huy Ích, Bùi Dương Lịch, cùng các tiến sĩ Ninh Tốn, Nguyễn Thế Lịch, Nguyễn Bá Lan, Đoàn Nguyễn Tuấn ( anh rễ Nguyễn Du), Vũ Huy Tấn, Nguyễn Huy Lượng.
Cuối năm 1788 Lê Chiêu Thống cầu viện 19 vạn quân Thanh tràn xuống xâm lược nước ta. Ngô Thì Nhậm đã có kế lui binh về giữ phòng tuyến Tam Điệp – Biện Sơn (Ninh Bình) góp phần làm nên chiến thắng của nhà Tây Sơn. Ông nhận định: "Nay, ta giữ quân mà rút về chỗ hiểm Tam Điệp, không bị mất một mũi tên. Cho giặc vào Thăng Long ngủ trọ một đêm, rồi tung quân ra đánh, đuổi chúng đi, có mất gì đâu?
.
Sau khi đánh bại nhà Thanh, Ngô Thì Nhậm lại dẫn đầu phái bộ đi sứ sang nhà Thanh, thiết lập mối quan hệ bang giao. Cho dù lúc này Càng Long rất là cay cú, nhưng với sách lược ứng đối, Ngô Thì Nhậm đã mang về chiến thắng vẻ vang về mặt ngoại giao khiến cho Đại Thanh không dám xâm giấy binh tấn công Đại Việt ta một lần nữa.
Một loạt các thông tin hiện ra trước mắt Phạm Long, khóe miệng hắn không ngừng giật giật.

Lại là một văn nhân, quả đúng như câu nói loạn thế sinh anh hùng, vào cuối thế kỷ 18 đất nước lâm nguy, anh hùng hào kiệt nổi lên tứ phía, từ bắc chí nam, từ Bắc Hà xuyên qua Nam Hà. Nơi nào cũng xuất hiện các bậc anh tài kiệt xuất mà người đời sau khó bì kịp!
Phạm Long âm thầm than thở.

Ngũ Lão! Luy Lâu có danh gia vọng tộc nào họ Ngô không ?
Phạm Long chợt hỏi một câu không đâu.

Vọng tộc họ Ngô!
Phạm Ngũ Lão nhíu mày.

Ah! Có Ngô Gia, Ngô gia chính là một dòng họ lâu đời, học thức uyên bác, nhưng lại không bao giờ xuất sĩ làm quan, chỉ có mở trường dạy học mà thôi!
Phạm Ngũ Lão nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói.

Ah! Cũng có chuyện này! Xem ra ta phải có một chuyến đi Luy Lâu rồi!
Phạm Long âm thầm suy tính.
Sau khi giải quyết chuyện tại nơi này, ít nhất phải lập ra một bản kế hoạch cùng một cái sơ đồ bố cục toàn bộ Thái Nguyên Trấn, sau đó hắn mới có thể phân phó người phụ trách nơi này. Hiện tại quả thật rất là thiếu nhân lực, võ tướng thì có thừa, nhưng văn nhân làm được việc cũng hơi khó.

nói chung là nhân thủ! Nhân thủ a!
Phạm Long âm thầm than.
Sáng ngày hôm sau, Phạm Long, Phùng Hưng, Nguyễn Hữu Cảnh, Nguyễn Xí cùng nhau 300 quân sĩ trong đó có 100 Ưng Sát Về cùng 200 quân sĩ của Phạm Ngũ Lão cùng nhau trở về Phục Hưng Thôn, theo sau còn có khoảng 250 con đại hổ theo sát phía sau. Đội hình phải có là có chút khủng bố.

Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc
Bất Diệt Long Đế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hùng Ca Đại Việt.