Chương 72: Đọa thú vương renault


Số từ: 2629
Nguồn: Wattpad
Từ khi bò ra khỏi khoang cứu sinh, Edgar đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cái chết.
Thân thể hắn mạnh mẽ phi thường, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là máu thịt, chống đỡ trong vũ trụ, thời gian ngắn còn tạm, chứ thời gian dài, chắc chắn sẽ không trụ nổi.
Nhưng hắn là thú nhân.
Hắn khi ấy không hề do dự bò ra ngoài, biến về nguyên hình quấn lấy bảo vệ khoang cứu sinh, làm vậy xong mới thấy an tâm phần nào.
Trong khoang cứu sinh có người quan trọng nhất đối với hắn, hắn nhất định phải bảo vệ nó an toàn.
Vũ trụ không có không khí, á thú nhân nếu lộ ra ngoài, không bao lâu sẽ mất mạng... Edgar chôn đầu xuống dưới cơ thể mình, không ngừng vận chuyển linh lực, chống đỡ đủ loại va chạm, để khoang cứu sinh không phải chịu bất kỳ hao tổn nào.
Phế tích phi thuyền đánh bay vảy của hắn, những hòn đá vỡ găm vào da thịt hắn, nhưng hắn không thể từ bỏ, vẫn vững vàng che chở khoang cứu sinh trong lòng mình.
Edgar không rõ đã trôi nổi giữa vũ trụ bao laaum chỉ biết là nhiều ngày sau mình vẫn chưa thể tỉnh lại.
Nhưng từ khe hở trong khoang cứu sinh dưới thân mà hắn đang bảo vệ, có một cánh tay duỗi ra, truyền linh lực cho hắn. Tới lúc này, hắn đột nhiên thức tỉnh, sau đó lại có động lực kiên trì.
Hắn nhất định phải bảo vệ người hắn yêu được an toàn.
"Thú hạch" hắn mới tu luyện chưa được bao lâu bị tiêu hao càng lúc càng nhỏ... Vụ tự bạo lần trước là bất đắc dĩ mà thôi, còn lần này là hắn cam tâm tình nguyện.
Vừa nhìn thấy viên tinh cầu có sinh mệnh kia, sức lực hắn cạn kiệt tới mức không còn thanh tỉnh nổi, ý nghĩ cuối cùng của hắn, là mang theo khoang cứu sinh mà đâm tới tinh cầu này.
Dù cho có phải chết, cũng phải đưa khoang cứu sinh tới được nơi an toàn.
Hắn cứ vậy triệt để mất đi ý thức.
Trong cơn hoảng hốt, hắn hình như nghe thấy giọng Thư Thư nói nhọt của cậu lại lớn rồi.
Nhọt gì chứ, đó là con của hắn! Là hài tử của hắn và Thư Thư! Không phải là nhọt đâu!
Tại sao lại lớn nữa? Tại sao lại nói là "đang"?
Nhọt kia thế nào rồi?
Nếu hắn chết, liệu Thư Thư có sinh nhọt cho người khác không?
Ý thức của Edgar khôi phục được một lát, rồi lại nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Thư Thư, Ian và Jones cứ vậy nhìn Edgar nhắm hai mắt lại, tiếp tục vô thanh vô tức như trước.
"Edgar tỉnh rồi!" Thư Thư vui sướng, nếu Edgar có thể tỉnh lại, tình hình sẽ dần tốt lên thôi!
Chỉ cần Edgar tỉnh lại, bọn họ sẽ cẩn thận sống tiếp! Edgar thật lợi hại a!
"Edgar nhất định không sao đâu." Ian cũng rất kích động, con trai y quả nhiên phúc lớn mệnh lớn, hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà vẫn sống sót!
Thư Thư và Ian đều vô cùng mừng rỡ, Jones cũng vậy, chỉ có điều y tỉnh táo hơn, nói với Thư Thư: "Thư Thư, cậu mới nãy nói gì? Nhọt của cậu... đang lớn?"
Thư Thư phục hồi tinh thần, gật gật đầu: "Phải a, viên nhọt kia lại lớn rồi, tức là mang bầu nữa sao? Nhưng mà..." Cậu và Edgar sinh con xong chưa làm gì hết, cậu còn muốn bắt Edgar sau này phải mang bao đây!
"Cái thằng này sao lại cầm thú thế chứ, con mới sinh xong kia mà!" Ian tức giận trừng Edgar đã bất tỉnh nhân sự, á thú nhân mới sinh hài tử, dù thế nào cũng phải kiêng cữ một tháng, dù cho Thư Thư có khôi phục tốt thế nào đi chăng nữa, Edgar cũng không thể làm bừa như vậy được!
"Thư Thư có chịu thương tổn gì không?" Jones hỏi.
"Hai người đừng trách Edgar." Thư Thư không thích người khác chỉ trích Edgar chút nào: "Tôi rất khỏe, chỉ có Edgar đang bị thương thôi."
"Thư Thư, mang thai liên tiếp không tốt cho cơ thể, con mới sinh xong mà nó đã làm con... Khụ khụ." Ian cảm thấy mấy lời này có chút khó nói.
Thư Thư đã phản ứng lại: "Con cũng đang lấy làm lạ đây, sinh hài tử xong, Edgar còn không chịu để con bính a..." Buổi tối hôm đó bận cuống cả lên, đương nhiên không rảnh làm ăn gì sất, hôm sau Edgar về rất muộn, cậu đã ngủ mất tiêu... Ngủ một đêm sáng hôm sau cậu dây dưa với Edgar mà hắn không chịu, nói là không muốn làm cậu bị thương mà.
Sau đó, Jonathan bắt cóc Ian và Jones, cậu và Edgar bám theo lên phi thuyền, lúc đó ở chung nhiều thật, nhưng căn bản không có tiếp xúc thân mật lần nào hết.
Một con rắn với một con chuột đồng thì có thể làm cái gì a!
Cái gì gọi là Edgar không chịu để cậu bính, lẽ nào con trai mình không phải bên chủ động? Để thú nhân làm mình thành như vậy cậu không ngại ngùng sao? Ian nhất thời câm nín.
Suy nghĩ một chút ý tứ của Thư Thư, Ian lại xoắn xuýt: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ không phải mang thai?"
"Giống hệt lúc trước..." Thư Thư lại nói: "Hẳn là mọc thêm quả trứng nữa."
Có lẽ nào?
Jones xoắn xuýt, nhìn Thư Thư một hồi, đột nhiên nói: "Phóng chừng Thư Thư mang bầu thật."
Ian và Thư Thư cùng nhìn sang Jones.
"Jones lại nói: "Dù là rắn hay chuột đồng, trong tư nhiên đều sinh một lần xong không giao phối nữa mà vẫn có thể sinh sản."
Jones mới nói dứt, Thư Thư cũng nhớ ra chuyện này.
Chuột cái vừa sinh xong một lứa, chẳng có chuột đực mà vẫn mang thai tiếp đó thôi.
Chỉ là, không phải chỉ có chuột cái mới có cái năng lực này sao? Cậu là đực mà?
Nghĩ tới mình lúc trước bụng mọc nhọt còn quấn lấy Edgar, Thư Thư liền thấy thực hối hận, rồi lúc sinh con còn triền miên với Edgar... Sắc mặt Thư Thư càng lúc càng trở nên đặc biệt đặc sắc.
Sớm biết vậy, lúc đấy đã không làm!
Hiện giờ Edgar cần rất nhiều linh lực mới có thể khỏe lại được, bụng cậu lại thêm một hài tử háu ăn...
Thư Thư có chút buồn bực, Ian và Jones thì vừa mừng vừa lo.
Thư Thư lại có thêm hài tử, hoàng thất có những 2 đứa cháu, đây là chuyện rất đáng vui mừng, nhưng giờ bọn họ lưu lác chốn này, tinh cầu nào đó mà cái tên còn không rõ, hài tử liệu có thể thuận lợi sinh ra và lớn lên chăng?
"Thư Thư, bọn ta đi xung quanh xem, cậu ở đây nghỉ ngơi đi." Jones kéo Ian đứng dậy, thuận tiện lấy quần áo mình lại đưa cho Thư Thư: "Mặc quần áo vào cho khỏi bị cháy nắng."
Thư Thư gật gật đầu, mặc xong, nhìn Jones và Ian rời đi.
Chỉ là chờ Jones đi xa, cậu cũng không nghỉ ngơi, mà là biến về nguyên hình, sau đó bắt đầu đào hầm cạnh một tảng đá lớn.
Chuột đồng tuy rất nhỏ, nhưng móng vuốt vung vẩy để lại từng đạo tàn ảnh, tốc độ đào hang cực kỳ nhanh.
Thư Thư không bao lâu sau đã đào được một cái hang vừa một người nằm xuống, đúng lúc đó, bụng cậu lại quặn đau.
Lúc mang thai quả trứng đầu tiên, ngoài tâm lý lo lắng thì không có bất kỳ khó chịu nào, lần này thì khác, bụng còn đau dữ dội.
Hẳn có nguyên nhân nào đó, lúc trước bản thân cậu thân thể rất tốt, linh lực sung túc, Edgar còn truyền linh lực hàng ngày, hài tử tất nhiên cũng phát triển rất nhanh, nhưng lần này...
Đứa nhỏ này đến quá bất ngờ, cậu căn bản còn chưa kịp chú ý nó, trên phi thuyền không quan tâm nó thì thôi, còn trôi nổi giữa vũ trụ, càng không giữ linh lực lại cho nó tí nào.
Nó buồn bực cũng phải thôi.
Thư Thư nằm dưới đáy hố nghỉ ngơi hồi lâu, mãi đến khi có sức, mới tiếp tục bò dậy, tiếp tục đào hầm.
Thư Thư rất vội vàng, rốt cuộc đào ra một cái hố không nhỏ, nhưng đáng tiếc muốn chứa Edgar thì chưa đủ.
Đại khái là tiêu hao nhiều linh lực quá, kim đan của cậu có chút bất ổn, nếu không có hồng ngọc kiểm soát, khéo khi đã giống như Edgar tu vi giảm sút biến lại về chuột đồng rồi... Hơn nữa bụng cậu thỉnh thoảng lại quặn thắt, Thư Thư căn bản không dám vận chuyển linh lực.
Đi đến bên người Edgar, không thể dùng linh lực trị liệu giúp Edgar, Thư Thư đành uy Edgar ăn vậy.
"Edgar, trong bụng em có thêm quả trứng, anh phải nhanh tỉnh lại nha, nếu không là không thể nhìn nó ra đời đâu." Thư Thư thì thầm bên tai Edgar, lúc này, Jones và Ian rốt cục đã trở lại.
Bọn họ mang về ít cỏ dại, mặc dù không có thứ cần nhất là nước, nhưng chí ít vẫn còn hi vọng.
"Trên tinh cầu này có sự sống. Bọn ta còn tìm được một chút thực vật, ngày mai đi xa chút xem xem, hẳn sẽ tìm được nguồn nước."
"Thư Thư, con đào hầm sao? Con bây giờ..." Ian thấy cái rãnh to kia, cau mày nhìn Thư Thư, Thư Thư hai ngày nay đã rất mệt mỏi, hẳn là còn chưa khỏe lại, tại sao còn cố đào hầm?
"Con không sao." Thư Thư tươi cười: "Nếu thật sự không chịu nổi nữa, con nhất định sẽ ngừng."
Ian nhìn Thư Thư, thở dài, lúc mới gặp Thư Thư, vẫn cảm thấy cậu có hơi yếu ớt, hiện tại đứa nhỏ này kiên cường như vậy, lại khiến y thương đến đau lòng.
"Lúc chưa gặp Edgar, con cũng vậy mà." Thư Thư lại nói, rừng sâu ở Thiêm tư tuy nhiều đồ ăn, nhưng không lo thiếu nước uống, ở đây nguy hiểm hơn nhiều, trước kia mới rơi xuông Thiêm tư cậu cũng gặp rất nhiều phiền phức, sau đó động vật hung dữ xung quanh đều biến mất, hẳn nhờ có Edgar ngầm hỗ trợ.
Ian càng thêm đau lòng.
Cái hầm Thư Thư đào ra giờ chưa đủ cho Edgar vào nằm, nên để cho Ian và Jones vào thì thích hợp hơn, đêm hôm đó, Ian và Jones ôm theo trứng nhỏ vào trong động nằm.
Thư Thư lại trải qua một đem lạnh giá, biến thành chuột đồng nằm bên người Edgar, thế nhưng mới vừa nằm xuống không lâu, Ian liền đi tới ôm lấy cậu, sau đó mang cậu vào hầm che chở trong ngực, khiến cậu không còn thấy lạnh chút nào nữa: "Con bây giờ phải nghỉ ngơi cho tốt, con có khỏe, Edgar mới hồi phục được, mới không xảy ra chuyện gì."
Ian ôm cậu vào ngực, Thư Thư cọ cọ, có hơi ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng không chống đỡ nổi mà rơi vào mộng đẹp.
Nhóm người bên này đã an tĩnh ngủ, bên kia, rất nhiều đọa thú đang chia nhau mồi ngon.
Sói trắng khổng lồ chọn lấy một con mồi ngon nhất, ung dung thong thả bắt đầu ăn, một con sói vàng đen nhìn nó một hồi, cọ tới, muốn liếm láp, nhưng không ngờ còn chưa đụng tới, sói trắng đột nhiên quay sang nó gào lên một tiếng thật to.
Con sói kia bị dọa sợ hết hồn, cong đuôi chạy mất, sói trắng tiếp tục ăn con mồi của mình.
Cách đó không xa, hai con hùng sư cũng ghé vào nhau nhấm nháp con mồi, bọn chúng vừa ăn, vừa thân mật, liếm đi vết máu bên mép nhau.
Sư tử lông nhạt nhìn động tĩnh bên sói trắng, khà khà hai tiếng: "Lão đại thiệt đúng là, có người chủ động tới gần cũng không chịu."
Bọn họ đều từng là thú nhân, trước kia khi chưa biến thành đọa thú đều thích á thú nhân, nhưng giờ không phải thành đọa thú cả rồi sao?
Thời kỳ động dục vô cùng thống khổ, sinh vật trên tinh cầu thì khủng bố, căn bản là sinh vật thời tiền sử, nhiều con mềm oặt, với tình hình đó, bọn họ chỉ có thể tìm đồng bọn bên người để phát tiết.
Có vài đọa thú ở cùng nhau lâu rồi, sẽ giống như bạn đời vậy, ngày càng thân mật, cũng có một vài con tình cờ làm một pháo...
Đương nhiên cũng có một nửa đọa thú không thể chấp nhận chuyện cùng là thú nhân mà phát sinh cái gì, trong đó bao gồm cả lão đại bọn chúng.
Đến kỳ động dục mà phải nhịn cũng không dễ dàng gì, có vài đọa thú tới lúc đó quả thực hận không thể đập đầu húc cây, thế mà lão đại nhịn được tới mấy thập niên? Lợi hại thật!
"Lão đại có á thú nhân mình yêu rồi." Sư tử sậm màu nói. Những đọa thú từng có á thú nhân sẽ không muốn làm chuyện có lỗi với người ấy.
"Lão đại còn chưa cho người ta thú châu mà, đã nhiều năm như vậy, á thú nhân kia phỏng chừng đã sớm thành bạn đời với người khác rồi ấy chứ."
"Trước kia hàng năm lão đại đều nhận được đồ người kia gửi tới." Sư tử sậm màu lại nói.
"Năm nay không phải chưa lấy được sao?" Sư tử nhạt màu cười trên sự đau khổ của người khác, lão đại đánh hắn nữa đi, báo ứng tới rồi đó!
Sư tử sậm màu nhìn bạn đời mình ăn nói linh tinh, đột nhiên cắn cổ hắn một cái, sau đó bò lên lưng nó, sư tử nhạt màu bất mãn rống lên – này không công bằng, phải đánh nhau trước đã! Nếu đánh chắc chắn hắn sẽ thắng!
Nhưng mà giờ có phản kháng cũng không kịp nữa rồi... Hừ hừ vài tiếng, sư tử nhạt màu chấp nhận số phận bị đè ở dưới.
Sói trắng giờ đã ăn xong, đột nhiên đứng lên, gào thét một tiếng.
"Mẹ kiếp, lão đại giở trò quỷ gì? Lại tuần tra phạm vi toàn cầu? Hiện giờ đồ ăn sung túc, không thể nằm một chỗ mà hưởng thụ được sao? Tại sao cứ phải tung tăng khắp nơi mới chịu?" Sư tử bị áp bất mãn, lão đại thất tình nên cố ý giày vò bọn hắn sao? Tuần tra vừa tốn sức lại còn phiền phức lắm a!
Bình thường thì còn nói là do đồ tiếp tế gửi ở nhiều chỗ khác nhau, cũng chỉ sai mấy người đi, không tới mức điều động nguyên đội a!
Sư tử phía trên nghe thấy, bất mãn cắn cổ hắn cái nữa, cái tên này còn dám nghi ngờ lão đại, muốn ăn đòn phải không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch.