Chương 10: Gặp lại
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1784 chữ
- 2022-02-04 05:11:01
Cái câu nghe thì có vẻ mạnh mẽ thực chất là yếu đuối
Ông ta đã không quan tâm gì đến em rồi, cả anh cũng không quan tâm ư?
làm Dung Y động lòng rồi. Đường Nghiên Như nói xong thì cúp máy, trước mắt cô hiện lên hình ảnh một cô gái mặt mũi tím bầm tuyệt vọng nằm trong bệnh viện.
Cô bất giác nhìn Ân Nhã, trong lòng cậu ta đã có tính toán, thong thả nói với cô:
Bây giờ tôi đến bệnh viện giúp cô ta thanh toán viện phí, mời một hộ lý. Dung Y, tôi không còn yêu cô ta nữa rồi, nhưng không thể trơ mắt nhìn cô ta trơ trọi lẻ loi. Nhưng đây là lần cuối cùng, sau lần này tôi sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với cô ta.
Cậu ta ra ngoài, đi đến cửa thì quay đầu lại,
Dung Y, chờ tôi về, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Sườn mặt Ân Nhã không còn nét dịu dàng, như trăng lưỡi liềm đường chân trời in dấu thật sâu vào tim cô. Cô lờ mờ đoán ra cậu ta định nói gì với mình, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trần Dịch Thần, tại sao anh vẫn chưa xuất hiện? Anh có biết tình địch của anh đã xuất hiện rồi không? Dù sao Ân Nhã cũng được coi là kẻ tám lạng người nửa cân với anh, nếu gặp Ngô Diệc Phàm và Lộc Phàm lúc chưa debut, cô không giữ nổi lòng mình nữa thì phải làm sao đây?
Mị hoặc của thế giới này quá nhiều.
Cô thu dọn vỏ chai bia rỗng trả cho cửa hàng tiện lợi của dưới tầng. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đứng trước quầy thu ngân trả tiền, cô vô thức liếc một cái, giật mình kinh ngạc.
Là Trần Dịch Thần, dù chỉ là góc nghiêng của khuôn mặt nhìn không rõ, nhưng đối với cô thế là đủ rồi. Trong lúc cô đang sững người, anh đã đi ra ngoài, cô vội vàng đuổi theo. Bên ngoài đèn đường âm u leo lét, hơn nữa còn có mấy ngã rẽ, trong chớp mắt bóng lưng anh biến mất.
Dung Y không cam tâm, dựa vào trực giác cô rẽ vào một con ngõ vắng tanh, đi đến cuối con ngõ, bỗng nhiên có bốn năm thanh niên đầu húi cua mồm huýt sáo, thoạt nhìn chắc chắn không phải con nhà đàng hoàng xuất hiện. Không hiểu sao Dung Y lại thấy hưng phấn, chẳng lẽ cô và Trần Dịch Thần sẽ gặp nhau theo cách anh hùng cứu mỹ nhân này?
Ồ, come on baby!
Không ngờ một tên đầu húi cua hỏi cô:
Này, cô lén lút đi theo lão đại chúng tôi làm gì?
Lão đại? Người gã nói không phải là Trần Dịch Thần đấy chứ? Không phải là Trần Dịch Thần dù hồi nhỏ gia cảnh không tốt nhưng vẫn cần cù, vẫn tài đức vẹn toàn mà cô biết đấy chứ?
Dung Y không biết phải nói gì:
...
Gã húi cua B tỉ mỉ đánh giá cô:
Đây chẳng phải là cô gái mà lão đại vẫn luôn tìm kiếm sao?
Cô mừng rỡ, lẽ nào Trần Dịch Thần cũng quay trở về mười năm trước? Cô hấp tấp gật đầu chắc nịch:
Là tôi, là tôi, chính là tôi.
Gã húi cua C sáp gần đến cô, lạnh lùng nói,
Đúng thế, chính cô hại lão đại cửa nát nhà tan, hóa thành tro tôi cũng nhận ra!
Cô ngạc nhiên biến sắc, liên tiếp lùi về phía sau:
Không phải tôi, không phải tôi, các anh nhận nhầm người rồi.
Chính là cô ta, bắt lấy.
Cô quay đầu bỏ chạy, lão đại trong miệng bọn họ chắc chắn không phải là Trần Dịch Thần. Bố mẹ của Trần Dịch Thần vẫn còn sống khỏe mạnh, lúc họ kết hôn còn tặng cô một bao lì xì thật dày cơ mà.
Nhưng đám người đó quá nguy hiểm, trong giây phút cô quay lưng xoay người liền lấy một cây gậy đập vào gáy cô, cơn đau dữ dội ập đến, trước mắt tối sầm, cô nghĩ mình đã bị ngất đi.
Trong mơ màng, cô nghe thấy có người nói, trong tai vang lên ong ong, ý thức lẫn lộn như lênh đênh trên con sóng lớn, không biết đã ngất bao lâu, ánh sáng chói mắt bỗng nhiên rọi vào làm cô giật mình choàng tỉnh.
Dung Y vẫn nhớ mình bị bắt cóc, may mắn là không có ai trói tay cô lại, nhưng lại ném cô vào căn phòng nhỏ này. Cô chớp mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống nguồn sáng đó. Đôi tay mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng đang vặn mở đèn chùm thủy tinh nhấp nháy nhiều màu, bóng hình anh gầy gò nhưng thẳng tắp, anh xoay người lại.
Chồng ơi!
Cô vui sướng quá đỗi, nhào tới ôm anh. Cái ôm của anh không hề ấm áp, phéc-mơ-tuya áo jacket lạnh lẽo cọ lên mặt cô. Cô bỗng nhớ ra đây là mười năm trước, Trần Dịch Thần vẫn chưa quen cô, liền ngượng ngập buông anh ra, xấu hổ giải thích:
Vừa rồi ngủ mơ, mơ thấy gương mặt chồng tương lai của tôi giống hệt anh.
Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như chứa đựng băng vụn. Cô cảm thấy không ổn, dù anh không nhận ra cô, dù ban nãy cô hơi nhiệt tình thái quá, nhưng anh cũng không cần dùng ánh mắt lạnh lùng có thể làm đông cứng chết người thậm chí mang theo cả hận thù để nhìn cô chứ!
Dung Y không cười nổi.
Anh bước từng bước đến gần cô, cô bị dồn vào góc tường, lưng dán lên vách tường lạnh như băng.
Cô cảm thấy anh muốn giết cô.
Sao cô biết dãy số đó?
Cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Hả?
Cô chưa kịp hoàn hồn lại.
Ánh mắt anh không khác gì lưỡi dao sắc bén:
Dãy số xổ số mà cô trúng năm triệu, sao cô nghĩ ra được?
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy bất an dưới cái nhìn đầy áp bức của anh.
Tại sao trên tường nhiều dãy số trúng thưởng thế mà cô lại nhớ dãy số đó? Không phải họ có duyên, mà dãy số đó được Trần Dịch Thần viết ở giữa, dùng mực đỏ bắt mắt khoanh tròn lại. Tại sao Trần Dịch Thần chỉ khoanh mỗi dãy số đó? Trán cô rịn mồ hôi, cuối cùng nhớ lại hình như có lần Trần Dịch Thần thuận miệng nhắc lại dãy số giúp mình trúng thưởng hồi đi học!
Dung Y lắp bắp:
Tôi... tôi mơ thấy cụ cố nội râu tóc bạc phơ... cụ... cụ nói cho tôi biết.
Anh cười khẩy,
Cô biết mơ thật đấy.
Ha ha...
Cô lại nuốt nước miếng,
Thường xuyên nằm mơ có lợi cho sức khỏe.
Anh nhìn cô chằm chằm rất lâu, cuối cùng nói:
Cút, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô.
Dù cô vẫn luôn cố gắng tìm kiếm Trần Dịch Thần, cũng luôn ảo tưởng sẽ dần dần phát triển tình cảm với anh, nhưng trong tình huống này, khi anh hạ lệnh đuổi khách, cô quay đầu đi thẳng.
Gã húi cua B đứng gác bên ngoài, nghe thấy tiếng kéo cửa liền bước vào phản đối:
Lão đại, cứ để cô ta đi thế hả?
Dung Y trợn mắt nhìn gã, gã cũng trợn mắt nhìn lại,
Con nhóc thối tha, nếu không có cô, người trúng thưởng đã là lão đại chúng tôi rồi. Bố của lão đại cũng sẽ không qua đời vì thiếu tiền chữa bệnh. Mẹ của lão đại cũng sẽ không quá đau buồn mà phiền muộn chết. Lão đại cũng sẽ không bỏ học vì đủ loại áp lực! Cô hại lão đại chúng tôi thảm đến nỗi này, muốn dễ dàng thoát khỏi sao?
Trần Dịch Thần nắm chặt tay, gã húi cua B đã thành công làm cảm xúc của anh xao động.
Tâm trạng Dung Y hoảng hốt. Không không không, quỹ đạo cuộc sống của Trần Dịch Thần không phải thế này. Gia cảnh nhà anh nghèo khó nhưng hạnh phúc viên mãn, năm bố anh xảy ra tại nạn xe cộ, anh nghiên cứu xổ số Song Sắc Cầu trong thời gian dài, kiên trì mua xổ số hàng đợt, cuối cùng cũng trúng được giải nhất, không chỉ chi trả được khoản viện phí khổng lồ của bố anh mà còn giúp nhà họ Trần khá lên.
Anh ấm áp vui vẻ lạc quan như ánh mặt trời, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Là cô, là cô của mười năm sau đã cướp mất tiền bạc giàu sang thuộc về anh, ép anh thành con người lạnh lùng âm u.
Con nhóc thối tha, cô còn mặt mũi mà khóc hả? Nước mắt của con gái là thứ đáng ghét nhất.
Cô sờ thấy khuôn mặt mình ướt nhẹp, hóa ra kìm lòng không đậu mà khóc. Trần Dịch Thần nhìn thấy, đầu mày hơi chau lại:
Thôi đi, đã thế rồi, cũng không phải là lỗi của cô ta. Đại B, cậu đưa cô ta ra ngoài đi, sau này đừng gây chuyện với cô ta nữa.
Anh quay lưng đi như không muốn nhìn thấy cô thêm nữa. Cô sụt sịt mũi, thì thào,
Xin lỗi.
Hôm đó tôi nghĩ ra xong dãy số đó thì đi mua xổ số, Giang Giang trong cửa hàng và tôi quen nhau, anh ta chỉ liếc mắt nhìn là không quên được, lúc nhận dãy số của tôi còn nói thêm một câu
Trùng hợp quá, có một cô gái cũng có dãy số y hệt cậu
. Tôi đã mua nhiều năm thế rồi mà vẫn chưa trúng thưởng lần nào, cũng không ôm hi vọng gì, thế là đổi thành dãy số khác, nào ngờ...
Bóng lưng của anh buồn bã:
Là tôi không có số phát tài, thật ra không liên quan đến cô, chẳng qua tôi không có ai để trút giận, đành phải trút lên người cô. Nhìn thấy cô, tôi sẽ nhớ đến trò đùa của số phận, nhớ đến cái chết của bố mẹ, nên thật sự tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cũng chỉ có thể nhận được sự tức giận giận cá chém thớt không lí do này của tôi mà thôi.
Anh xua tay:
Cút đi.
Trần Dịch Thần của cô, thật ra trong lòng anh vẫn lương thiện ấm áp, dù gia cảnh gặp biến cố lớn, nhưng khi thấy nước mắt của cô, anh vẫn bằng lòng giải thích nhiều đến vậy.