Chương 32: CÙNG GIƯỜNG
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1500 chữ
- 2022-02-04 05:11:38
Từ ngàn dặm xa xôi đến New York, chương trình của chúng ta chắc không chỉ đứng đây ngắm cảnh đêm đâu nhỉ?
Dung Y quay đầu lạ8i nở nụ cười tươi rói rạng rỡ, muốn thử lòng anh,
Chúng ta sẽ phải đi những đâu để bắt đầu tiếp xúc thân mật thế?
Là ảo giác sao? Bạn Trần hình như không vui lắm. Cô lười biếng duỗi thẳng eo,
Vội gì, vẫn còn sớm mà.
Anh lạnh lùng nói,
Bảo cô nhanh thì cô nhanh lên.
Lại mua?
Tối nay có một buổi đấu giá.
Anh liếc xéo cô,
Nhanh lên, đừng để tôi chờ quá lâu.
Ôi trời anh Thần, anh không đứng dậy xác nhận lại sao? Dung Y hết hồn, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, trong phút chốc hiểu ra ý nghĩa câu nói
Nếu cô muốn ngủ cùng giường với tôi, cô có thể để họ nhìn trộm
của anh.
Đây là ám hiệu trần trụi.
Trần Dịch Thần tưởng cô giả vờ ngủ giống mình, có một người khác nằm cạnh mình thì sao có thể ngủ được? Anh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng nhắm nghiền mắt của cô, chầm chậm đưa môi mình tới gần, anh muốn xem cách nhau gần như thế cô có giật mình mở choàng mắt ra không. Nhưng không ngờ càng đến gần, gần đến nỗi lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt cô khẽ lay động trong hơi thở nóng hổi của anh, cô vẫn không hề nhúc nhích.
Anh phát hiện cô ngủ thật rồi.
Là nhân viên cốt cán trong lần công tác này, Dung Y buồn bã phát hiện mình hoàn toàn không biết mục đích của nhiệm vụ là gì, người lén theo dõi cô và anh rốt cuộc là ai?
Bị người khác theo dõi đúng là rùng mình, cô sợ hãi hỏi anh,
Họ sẽ không dùng kính viễn vọng trộm nhìn chúng ta có ngủ cùng giường không đấy chứ?
Dung Y giật mình thót tim, lập tức định tự giác trèo xuống giường, nhưng Trần Dịch Thần không hề đá cô xuống, chỉ hỏi:
Họ đang lén nhìn chúng ta à?
Giọng nói vừa mới thức giấc hơi lười biếng, mang theo âm mũi rất nặng, vô cùng êm tai.
Vì là buổi đấu giá khá quan trọng nên ăn mặc trang điểm cũng phải chỉnh tề, nhân viên cửa hàng đều lấy lễ phục ra. Cô nhìn lễ phục thì đau đầu, rườm rà gò bó cử động không tiện, lại không ăn được nhiều, cô bĩu môi nói,
Đúng là chịu tội.
Anh tai thính nghe thấy, ngoài mặt cười nhưng trong không cười,
Chẳng phải trước đây cô đi thử lễ phục vui lắm sao?
Ồ, không phải là hình như, bạn Trần đúng là không vui thật.
Tâm trạng này của anh thể hiện cực kì rõ ràng lúc chọn quần áo.
Tâm trạng Dung Y rất phức tạp, tuổi tâm lý của cô đã hơn ba mươi, suy nghĩ hơi đen tối, tâm trạng khi phát hiện ra Trần Dịch Thần nằm cùng giường với mỹ nữ mà vẫn có thể ngủ ngon thì càng thêm rối như tơ vò.
Cô ngủ say như heo với đủ loại tâm trạng phức tạp ấy. Thật ra những ngày qua cô vẫn đang bị lệch múi giờ, đêm nào cũng ngủ không yên giấc, đây là lần đầu cô ngủ ngon đến vậy. Có lẽ là do ngủ bên cạnh Trần Dịch Thần, tựa như cô tưởng rằng mình đã quay về, liền trở người ôm lấy cánh tay của Trần Dịch Thần như trước đây mình đã làm.
Dung Y vẫn luôn suy ngẫm ý nghĩa câu nói ấy, ban đêm không ngủ được, mở to mắt nhìn trần nhà xa hoa của phòng tổng thống. Trần Dịch Thần ngủ ở một chiếc giường khác, dù cách nhau nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Cô ngẫm nghĩ rồi bò dậy, đi chân trần trên thảm trải sàn dày dặn, không hề phát ra tiếng động nào.
Không ngờ vẫn đánh thức Trần Dịch Thần, lúc cô rón rén trèo lên giường anh, vừa mới lặng lẽ nằm xuống, anh đang ngửa mặt nằm ngủ bất ngờ nghiêng đầu sang, mở choàng mắt, mặt đối mặt với cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dung Y phát hiện mình nằm trên chiếc giường nhỏ trước đó. Trong phút chốc cô hoang mang, cô nhớ rõ ràng đêm qua bò lên giường lớn của Trần Dịch Thần mà?
Đang ngẩn người thì Trần Dịch Thần đẩy cửa vào, giọng điệu không vui vẻ gì,
Mau sửa soạn đi, chúng ta đi mua quần áo.
Anh hút một hơi nước ép hoa quả, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói:
Nếu cô muốn ngủ cùng giường với tôi, cô có thể để họ nhìn trộm.
Ơ? Ý gì đây, quá cao thâm rồi...
Trần Dịch3 Thần:
...
Thật ra thể hiện tình cảm chỉ để cố ý cho người ta xem. Thân phận của Trần Dịch Thần là Tổng giám đốc trẻ tuổi đ9ến từ Trung Quốc, vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền khắp nơi. Dung Y được hời, mua được rất nhiều mỹ phẩm trang sức quần áo h6àng hiệu mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí, lại còn được đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, đúng là vô cùng thỏa mãn.
Còn anh thì cách cô gần như thế này.
Có lẽ kìm lòng không đậu, cũng có thể ma xui quỷ khiến, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Mắt Dung Y sáng ngời.
Thì có thể tự móc tiền túi ra mua.
Anh khẽ ừ một tiếng.
Chẳng trách anh bỗng nhiên làm vậy. Mấy ngày nay hễ phát hiện ra có người đang lén lút theo dõi họ, Trần Dịch Thần hoặc sẽ vuốt tóc cô, hoặc sẽ ôm vai cô, như anh đã nói,
thỉnh thoảng
sẽ có một vài tiếp xúc thân mật, đúng là thỉnh thoảng thật.
Cô liếc mắt nhìn rèm cửa được kéo kín mít, trả lời,
Đúng vậy.
Anh
ồ
một tiếng, quay đầu đi tiếp tục ngủ.
Nhưng đột nhiên anh nghiêng người tới giúp cô lau sữa dính trên miệng.
Ngón tay anh hơi ráp, như có hạt cát cọ vào làm khóe miệng cô nóng bừng. Còn nét mặt của anh như đã quen với chuyện này, vô cùng tự nhiên. Cô thì thầm hỏi,
Có người đang lén nhìn chúng ta à?
Cô chán nản, cảm thấy hình như hình bị đùa bỡn, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của Trần Dịch Thần thì lại thấy lòng dạ mình tiểu nhân, cô ủ rũ múc một thìa kem thật to cho vào miệng.
Lúc này Trần Dịch Thần đứng lên, chống hai tay lên bàn nhìn cô. Đồ ngọt của nhà hàng này bán khá chạy, hơn nữa không gian yên tĩnh, khách khứa nói chuyện đều nhỏ nhẹ, tiếng động phát ra do anh lóng ngóng đứng lên lập tức làm mọi người chú ý. Trong phút chốc Dung Y cảm thấy ngại ngùng, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
5Nhưng Trần Dịch Thần lại thờ ơ nói với cô,
Những thứ mua bằng tiền công ty cuối cùng đều phải nộp cho công ty...
Dung Y đang ngậm kem đầy mồm lập tức cảm thấy không ổn, nghe anh nói tiếp,
Đương nhiên nếu cô cực kỳ thích...
Là ai? Là anh chàng tên Ân Nhã đó hay lính mới Tô Nam trong công ty?
Anh chán ghét đánh giá Dung Y, vóc dáng gầy gò, thế mà vận đào hoa không tồi...
Trước đây cô thử lễ phục lúc nào? Mấy thứ đồ hôm trước họ mua rõ rành rành đều là đồ thường ngày. Cô không có khiếu thẩm mỹ với lễ phục, chọn một bộ váy dài cúp ngực mang đi thử. Trong phòng thử đồ cô mới chợt nhớ ra, trước đây anh nói là chỉ lần Ân Nhã đưa cô đi thử lễ phục.
Lần đó cô cũng không vui mà...
Dung Y cảm thấy nhột, mơ màng hôn lại môi anh, lúng búng nói,
Được rồi, đừng làm rộn... ngày mai còn phải đến công viên giải trí chúc mừng tròn hai năm quen nhau, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức...
Trần Dịch Thần từ từ rút tay mình ra khỏi ngực cô, lau thật mạnh độ ấm còn sót lại trên môi cô. Đây không phải là lần đầu, lần này anh rõ ràng cảm nhận được cô coi anh là người khác.
Bộ này thế nào?
Cô nhấc váy đi ra, dù sao đi nữa cũng phải hỏi ý kiến của anh.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lát, hung dữ nhận xét,
Trẻ trung phơi phới mặc bộ đồ già cỗi thế làm gì? Xấu quá, không khác gì phụ nữ bốn mươi tuổi.
Không đến nỗi thế chứ? Có mông có ngực, tự cô cảm thấy rất đẹp mà...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.