Chương 34: YÊU CHIỀU


Ánh mắt Trần Dịch Thần lướt tới, đầu mày hơi chau lại. Dung Y vội vàng thả chân xuống, để anh khỏi tìm lý do nổi giận. Qu8ả nhiên anh không vui, dừng xe lại bên đường, không nói không rằng mở cửa xuống xe.

Chắc không phải mùi chân cô 3làm anh xuống xe hít thở không khí trong lành chứ? Nhưng chân cô làm gì có mùi nào... cô vừa nghĩ vừa thò đầu ra nhìn bó9ng lưng anh, thấy anh vào một hiệu thuốc ở con phố đối diện, thoáng thấy anh mua những thứ xử lý vết thương như thuốc đỏ6 bông băng băng dán cá nhân...
Cuối cùng tiếng súng cũng ngừng.
Anh dìu cô đứng lên, quỳ lâu nên chân cô mềm nhũn, đứng một lúc mới có thể đi được. Chiếc xe bên cạnh đã là đồ bỏ, chỗ nào cũng có vết đạn gai mắt đáng sợ, không khác gì tổ ong.
Dung Y ấm áp từ tận đáy lòng, gió rét từ cửa sổ thổi vào cũng không cảm thấy lạnh5. Sao cô lại quên được, dù anh lạnh lùng thờ ơ máu lạnh không rõ vui buồn như thế nào đi chăng nữa (Cô thật sự muốn khen anh), đây là điểm tương tự giữa Trần Dịch Thần hiện giờ và Trần Dịch Thần mười năm sau, trong lòng anh vẫn có một con thỏ lương thiện.
Ôm trong lòng niềm xúc động ngập tràn, cô khom lưng cởi giày cao gót ra. Giây phút cúi người xuống, bên tai vang lên tiếng
pằng
cực lớn, trong nháy mắt trên cửa kính ô tô có một cái lỗ lớn, trong xe nồng nặc mùi thuốc súng.

Cậu hai là đại ca đã thấy qua cảnh đời, chẳng lẽ không biết đạo lý súng bắn chim đầu đàn sao? Hắn coi trọng anh, có thể từ từ đào tạo anh, hoặc đưa anh đi theo từ từ dạy dỗ anh, làm từ việc cơ bản nhất, chờ anh có thế lực có tâm phúc của riêng mình rồi dần dần giao từng việc quan trọng cho anh làm, đến lúc đó, người khác cũng không động vào được một sợi lông của anh.
Dung Y phân tích rõ ràng đâu ra đấy,
Nhưng theo như tôi biết, ngay cả đứng vững anh còn chưa đứng vững được, hắn đã giao rất nhiều chuyện kinh doanh lớn vào tay anh. Anh biết xây dựng sao? Mà hắn bảo anh phụ trách công trình! Anh biết thế giới giải trí sao? Mà hắn ủy nhiệm anh làm tổng giám đốc công ty giải trí! Chẳng lẽ anh không cảm thấy năng lực và chức vụ của mình không tương xứng sao? Vào bang hội chưa được một năm, hắn đã nâng đỡ anh cao như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy cậu hai đó rất có ý đồ sao? Anh còn tiếp tục ở lại làm tay sai của hắn sao?

Cô nói nhiều như thế, anh thoáng cái đã nhìn thấu ý đồ của cô,
Câu cuối cùng mới là trọng điểm của cô nhỉ?

Cô trốn dưới ghế xe, một mình lẻ loi đối diện với trận chiến đáng sợ, không thể không tránh khỏi nghĩ tới chuyện bệ nâng hạ xảy ra trước đây. Dù cuối cùng cô được kéo lên, nhưng Trần Dịch Thần lại cân nhắc lợi hại từng muốn buông tay cô, trong thời khắc nguy hiểm thế này, liệu anh có bỏ mặc cô không quan tâm không?
Suy cho cùng, chẳng có ai bằng lòng lấy tính mạng mình ra đánh cược.
Bắp chân Dung Y run lẩy bẩy, Cô tưởng chuyện mình gặp chỉ là tai bay vạ gió, nào ngờ người ta đúng là nhắm vào họ,
Có người muốn giết anh sao?


Cậu hai vô cùng coi trọng tôi, rất nhiều chuyện sai tôi làm, một vài người dưới tay hắn ngứa mắt với tôi, sợ rằng một ngày nào đó tôi cướp mất vị trí của chúng.

Vé máy bay về nước đã đặt xong từ lâu, kế hoạch của Trần Dịch Thần định ở lại hai ngày sau khi buổi đấu giá kết thúc, hiện giờ xảy ra chuyện này, ai cũng không còn tâm trạng ở đây. Họ vội vàng đổi vé máy bay, nhanh chóng thu dọn hành lý, lúc lên được máy bay, Dung Y mới coi như yên tâm.
Trần Dịch Thần vẫn thong dong đọc báo, dường như chuyện mưa bom bão đạn ở New York chưa từng xảy ra. Dung Y không có tố chất tâm lý như anh, những tình tiết chỉ xuất hiện trong những bộ phim hành động Hong Kong, cả đời này cô không quên được.

Là anh vô cùng thông minh? Vô cùng trung thành? Vô cùng tài giỏi? Hay chỉ vì anh đã cứu hắn một mạng?

Anh nhớ lại việc và người bên cạnh cậu hai, chậm rãi nói,
Bên cạnh cậu hai, người thông minh hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, có kinh nghiệm hơn tôi đều có.
Đây là câu hỏi anh chưa bao giờ nghĩ tới, Dung Y hỏi vậy, anh cũng cảm thấy kì lạ.
Cô đưa tay lên, sờ thấy gương mặt mình đầy nước.
Lúc này, Dung Y bỗng nhiên biết rằng, cô đã yêu Trần Dịch Thần thời thiếu niên.
Cô lén nhìn Trần Dịch Thần, góc nghiêng gương mặt anh bao phủ bởi ánh đèn trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy hàng râu lún phún màu đen nhạt dưới cằm, có một phong thái từng trải đã vượt qua mưa sa bão táp.
Chuyện thế này, chắc chắn anh không chỉ gặp một lần nhỉ?
Đúng thế, ở Mỹ súng ống lan tràn, quá nguy hiểm.

Hơn nữa...
Anh nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng phía xa,
Những người đó, tôi biết là ai. Lần này có lẽ là lời cảnh cáo của bọn chúng.

Không phải vì yêu Trần Dịch Thần của mười năm sau mà yêu Trần Dịch Thần của bây giờ. Mà chính xác cô đã yêu Trần Dịch Thần thuở thiếu niên của mười năm trước có tính cách khác biệt.
Anh hỏi,
Có bị thương không?

Cô hiểu ra,
Súng bắn chim đầu đàn, tài năng của anh lại bộc lộ quá rõ ràng.
Rồi cô lại căng thẳng,
Vậy chẳng phải anh rất nguy hiểm sao?

Anh hơi nhếch môi, trong nụ cười để lộ sự tàn nhẫn,
Bọn chúng chỉ dám ra tay ở đây thôi, về nước rồi, ở trước mặt cậu hai, bọn chúng còn chẳng dám đánh rắm lấy một cái. Huống hồ lần này cũng đã đánh rắn động cỏ, tin chắc bọn chúng sẽ an phận một thời gian.
Cô vừa khóc vừa cười,
Không.

Trần Dịch Thần bảo vệ cô trong lòng mình, tiếng súng vẫn không ngớt, nhưng vùng trời nhỏ bé của cô lại an toàn yên bình.
Cô nắm chặt lấy anh, hỏi bằng sắc mặt trắng bệch,
Có cần báo cảnh sát không? Có người báo cảnh sát chưa?

Trần Dịch Thần vô cùng bình tĩnh,
Ở Mỹ thường xuyên xảy ra cướp súng, ban nãy chỉ là một trận nhỏ thôi, cảnh sát đến cũng không điều tra được gì.


Cậu hai đó...
Dung Y cân nhắc câu từ,
Tại sao lại đặc biệt coi trọng anh thế?

Trần Dịch Thần quay đầu sang.
Bị anh bóc trần, Dung Y sờ mũi cười hì hì,
Tôi nói thật lòng mà.

Thật ra anh đang suy nghĩ lời cô nói,
Những điều cô nói không phải không có lý, chuyện này tôi sẽ chú ý.

Cái thứ vừa rồi bay xẹt qua lưng cô không phải là đạn đấy chứ?
Dung Y không dám đứng thẳng dậy, chỉ nghe thấy tiếng súng liên tiếp không ngừng, nã thẳng vào chiếc xe. Có tiếng cửa kính bị vỡ, cửa xe loảng xoảng, còn cả tiếng hét của người đi đường, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Dung Y, Dung Y...

Là ảo giác ư? Có người đang gọi cô, như âm thanh của tự nhiên trong tiếng súng dày đặc. Cô mở choàng đôi mắt nhắm tịt vì sợ hãi, nhìn thấy Trần Dịch Thần chạy trong ánh đèn đêm tối đội gió phá vòng vây mà tới. Sau lưng anh vẫn có tiếng súng gào thét, còn gương mặt anh vẫn trầm lặng bình tĩnh,
Đừng khóc, đừng sợ, có tôi ở đây.

Sẽ chú ý, nhưng sẽ không rời khỏi đó. Dung Y hơi tức giận, xua tay nói,
Bỏ đi, có lẽ vì anh rất đẹp trai.


Anh bật cười, ánh mắt nhìn cô đầy bất đắc dĩ và... yêu chiều?

Yêu chiều?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.