Chương 37: NGHIÊM TÚC
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1354 chữ
- 2022-02-04 05:11:31
Cô ấy không phải là người tôi mang qua đây, cô ấy là...
Trần Dịch Thần lãnh đạm nhìn cô,
Bạn tôi, tôi đưa cô ấy ra ngoà8i để trải nghiệm việc đời.
Dung Y càng tức giận hơn, cô không phải là dân quê mùa, làm gì chưa bao giờ trải nghi3ệm việc đời?
Má Thái vội vàng xin lỗi,
Tôi đã nói rồi mà, khí chất của cô gái này, loại con gái ở đây sao có thể9 so sánh được? Có thể lọt vào mắt anh Thần, chắc hẳn không phải là nữ thần nhân gian thì cũng là tiên nữ trên trời.
6
Lời khen của chị ta làm Dung Y nổi đầy da gà. Nơi đây là hộp đêm cao cấp, có người đẹp nào tú bà này chưa nhìn thấy, 5người như Dung Y, chị ta không trợn mắt nói liều thì không thể khen cô thành đóa hoa được.
Dung Y không biết Trần Dịch Thần muốn cho cô địa vị lãnh đạo hay muốn bảo cô đi lên từ chỗ cơ bản nhất. Cô không dám ra yêu cầu quá cao, thế là cân nhắc,
Hồi nhỏ có một dạo tôi muốn làm cây diêm của cô bé bán diêm.
Trần Dịch Thần nghe không hiểu, cô đoán có lẽ anh chưa đọc
Cô bé bán diêm
, cũng chưa đọc
Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu
của Quách Tiểu Tứ, đành phải nói toạc ra,
Tôi muốn làm
mama-san
.
Không cao không thấp, dưới tay mình còn có mấy người, vô cùng có tính thách thức, công việc này chắc là được nhỉ?
Lại vòng vo Tam Quốc ý nói cô chưa từng trải nghiệm việc đời, Dung Y nhìn anh hằm hằm, anh mỉm cười, cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, liền xoa nhẹ đầu cô. Thân thiết thế này, ngược lại Dung Y thấy ngại ngùng, không hiểu sao lại nhớ đến tối hôm ấy anh nói
Em còn có thể thích tôi như trước đây không?
, trong phút chốc vành tai đỏ bừng.
May là ánh đèn trong hộp đêm mờ ảo nên không thấy rõ ràng.
Cứ thế đi quanh một vòng, rồi tìm một phòng riêng yên tĩnh để ngồi, Trần Dịch Thần bắt đầu hỏi với vai trò chủ nhà,
Địa bàn của tôi em đều đã xem rồi, những nơi này tôi cũng đều làm chủ, bản thân em cân nhắc xem, muốn làm ở đâu?
Trần Dịch Thần nhìn cô đầy coi thường, gần như lập tức từ chối,
Không được.
Người pha chế rượu của quầy bar trong club!
Học pha chế rượu, tung chai rượu lên xuống cũng rất ngầu.
Đừng mơ.
Anh trầm mặc một lúc, nói,
Ồ.
Cô rất tự giác tiếp tục báo cáo,
Định ngồi ké xe Ân Nhã về, từ lúc mở công ty, cậu ấy rất bận, phải đến hai mươi tám tháng Chạp mới có thời gian, tôi còn phải chờ hai ngày nữa...
Không hiểu sao cô huyên thuyên giải thích rất nhiều, bất chợt anh ngắt lời cô,
Em có thể về trước mà.
A Miêu A Cẩu... Dung Y hít sâu một hơi, thấy ánh mắt của anh như đang chế giễu cô kể chuyện cười, trong lòng cô cũng có đôi phần chột dạ, rõ ràng ban nãy còn vỗ ngực cam đoan anh bảo làm gì thì cô làm việc đó.
Trợ lý của người phụ trách xây dựng công trình, trợ lý của tổng giám đốc công ty giải trí, trợ lý của người đứng đầu các khu giải trí lớn, danh hiệu này thật ra cũng khá ngầu. Dung Y suy nghĩ kĩ càng một hồi mới nói bằng vẻ tự mình an ủi mình,
Được rồi, vậy thì làm trợ lý riêng của anh.
Không hỏi mức lương à?
Ngược lại Trần Dịch Thần liếc mắt nhìn cô, hình như đang thật sự đánh giá cô rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào!
Má đã nói thế, tôi đúng là cảm thấy cô ấy thật sự xinh đẹp đấy.
Gương mặt già của má Thái run lên, chị ta tiếp lời,
Là anh Thần có mắt nhìn.
Dung Y không tức giận tiếp tục ra sức suy nghĩ,
DJ ở vũ trường.
Thoạt nhìn cũng rất bảnh...
Trần Dịch Thần bắt đầu không còn nhẫn nại,
Không được, em có thể chọn một công việc đứng đắn được không hả?
Chị ta vừa nịnh nọt vừa đi vào trong. Dung Y nhắm mắt theo sát Trần Dịch Thần, nơi này vàng thau lẫn lộn, dù giả bộ như mình là con cháu nhà ra giáo, nhưng trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Thỉnh thoảng gặp hai ba người đẹp, thấy Trần Dịch Thần, họ chỉ cung kính đứng sang một bên gọi anh Thần. Dung Y kéo góc áo của anh, khẽ nói,
Tôi tưởng họ sẽ lả lơi đưa tình quấn rịt lấy anh, nũng nịu gọi
Anh Thần mấy ngày nay chưa đến...
như trong mấy bộ phim cơ, không ngờ lại quy củ thế này.
Cho nên mới đưa em ra ngoài trải nghiệm sự đời.
Trần Dịch Thần hạ thấp giọng mình xuống, thoạt nhìn không khác gì đang cắn tai cô.
Quả nhiên là đủ đứng đắn!
Một khi đã gắn mác
riêng
vào trợ lý thì không khác bảo mẫu là bao. Dung Y không muốn cả một ngày đến nửa đêm nửa hôm còn đi khắp nơi với anh, liếc nhìn cánh tay bị thương của anh, rồi lại nhớ đến những gì mình vừa hùng hồn nói, cô liền uyển chuyển lịch sự từ chối,
Tôi sợ năng lực của mình không đủ... trợ lý của anh Thần ít ra cũng phải trình độ tiến sĩ nhỉ?
Anh nâng mí mắt lên, nói bằng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười,
Không sao, A Miêu A Cẩu đều có thể làm được.
Nơi này còn có công việc đứng đắn hả? Dung Y cuộn tròn người trong sô pha, dần dần nổi cáu,
Việc này không cho tôi làm, việc kia cũng không cho tôi làm, anh có thật lòng giúp tôi tìm nơi thực tập không đấy?
Cô xua tay,
Thế này đi, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm việc đó, được chưa?
Cô muốn xem xem anh cho cô được công việc đứng đắn cỡ nào!
Em làm...
Hình như anh đang suy nghĩ năng lực của cô, một lúc lâu sau mới nói tiếp,
Làm trợ lý riêng của tôi!
Cô chỉ khách sáo thôi mà.
Trần Dịch Thần vừa được thăng cấp lên làm ông chủ của cô lại hỏi,
Chuẩn bị khi nào đi làm?
Sau Tết đi.
Cô cảm thấy câu trả lời này không có chỗ nào không ổn,
Giờ đã hai bảy tháng Chạp rồi, chờ tôi về ăn tết với bố mẹ xong thì lại đến.
Cô khiêm tốn,
Anh xem rồi cho đi, dù sao tôi cũng không làm lâu dài.
Chắc hẳn ông chủ rất thích những nhân viên như cô nhỉ? Nhưng Trần Dịch Thần đặt cốc nước lên bàn, thoạt nhìn hình như anh hơi không vui rồi,
Vậy thì không đưa nữa.
Dung Y,
...
Dung Y buột miệng nói,
Tôi không muốn xếp hàng dài như rồng để mua vé.
Thấy sắc mặt Trần Dịch Thần tối sầm lại, liền lập tức bổ sung,
Hơn nữa bây giờ vé gì cũng không mua nổi nữa rồi.
Trần Dịch Thần là vua tẻ ngắt,
Ồ.
Lúc ra ngoài cô đi sau anh, bước chân của anh thong thả, bóng lưng hơi tịch mịch. Không hiểu sao lòng cô chua xót, bất chợt hiểu ra tại sao vừa nãy anh không vui. Anh không có người nhà, không ai cùng đón Tết với anh, có lẽ trong lòng anh cũng rất buồn bã, nhất là trong những ngày vui vẻ gia đình sum vầy như thế này.
Trần Dịch Thần...
Cô gọi anh,
Anh muốn cùng tôi về nhà đón tết không?
Anh từ chối ngay mà không cần suy nghĩ,
Không cần
. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười khẩy,
Tôi không cần sự thương hại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.