Chương 41: ĐÓN NĂM MỚI
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1665 chữ
- 2022-02-04 05:11:50
Rõ ràng lúc xem ti vi vẫn còn trò chuyện vui vẻ cơ mà...
Tâm trạng của cô chùng xuống, mẹ cô liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, cò8n nói bằng vẻ vui sướng trước nỗi đau người khác,
Ơ, tên nhóc đó sẽ không bỏ con lại mà biến mất chứ?
Không đâu ạ!
Cô trợn m3ắt nhìn mẹ mình,
Chắc chắn anh ấy có chuyện ra ngoài thôi.
Ngay cả cửa sổ cũng chống đối cô, một vết bẩn mà làm thế nào cô cũng không lau sạch được.
Cô tức giận ném giẻ lau đi, bỗng nhiên ở bên dưới có một bàn tay bắt gọn được nó, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp cất lên,
Có cần giúp không?
Dung Y cúi đầu, thấy Trần Dịch Thần đang ngửa mặt cười với cô.
Tôi biết.
Anh nháy mắt, nở nụ cười tinh nghịch, quả thật làm Dung Y giật mình.
Quá đáng lắm rồi, cô không chịu nổi nữa rồi...
May mà anh nhanh chóng quay trở về vẻ lạnh lùng của mình.
Dung Y gật đầu lia lịa, quả thật là đêm ba mươi tràn ngập kích tình.
Cô gối đầu lên bắp đùi thon thả thẳng tắp của Trần Dịch Thần (Chỗ này đã lược bỏ mười nghìn chữ miêu tả), sau đó phát hiện ra mình hoàn toàn không thể ngủ được. Mở mắt ra là đường nét chiếc cằm cương nghị của anh; quay đầu sang phải là cơ bắp bằng thẳng của anh ẩn giấu sau lớp áo ngủ; quay đầu sang trái, xin lỗi, rất dễ bị lăn khỏi sô pha. Nhắm mắt lại, trong đầu lại luôn ẩn hiện hình bóng anh.
Tóm lại, trằn trọc qua lại, khó đi vào giấc.
Lúc mẹ sai cô đi vứt rác, anh chủ động giúp cô xách túi rác. Chú ý, chỉ xách một túi, lúc đó một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như Dung Y hai tay không thể không xách hai cái túi rác đầy.
Thùng rác công cộng trong thôn nằm ở bên đường cái, lúc đi sang đường anh vô thức muốn nắm tay cô, nhưng hai tay cô đều xách túi rác, anh không biết nắm vào đâu. Dung Y thấy một tay anh đưa ra, vì để anh đỡ xấu hổ, cô liền vội vàng để túi rác vào một tay.
Thế là anh treo túi rác trong tay mình vào cái tay trống kia của cô...
Trong mơ màng cô nghe thấy Trần Dịch Thần ghé vào tai cô gọi,
Bắt đầu đếm ngược thời gian rồi, sang năm mới rồi.
Cô thoáng chốc mở choàng mắt.
Ngoài cửa sổ là phóa hoa rực rỡ khắp bầu trời, xanh đỏ tím vàng chiếu sáng màn đêm, vừa đẹp vừa vui mừng. Cô vội vàng chạy ra cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm pháo hoa nở rồi tàn trong nháy mắt.
Đối với việc Trần Dịch Thần bất ngờ bộc lộ tình cảm, Dung Y lựa chọn cách xử sự như bình thường, dẫu sao hành động và lời nói của một người khi xúc động đều không tính. Nhất là Trần Dịch Thần mất hết bố mẹ chịu nỗi thê lương một thân một mình nên mới cần sự ấm áp như mùa xuân của cô, nếu cô tự mình đa tình thì quá xấu hổ rồi.
Nhưng thái độ của Trần Dịch Thần với cô lại làm người ta suy nghĩ.
Cô phết hồ dán câu đối, anh đi tới dạy cô,
Em phải dán dọc theo đường văn cánh cửa xuống như thế này.
Bàn tay anh phủ lên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đưa xuống dưới. Cô hơi nghiêng đầu, khóe mắt có thể nhìn thấy nét mặt nghiêm túc và cẩn thận của anh.
Nét mặt
đừng đùa nữa
của mẹ cô rất gợi đòn, nhưng bà thức thời ng9ậm miệng lại dưới ánh mắt phong sát của cô.
Cô giúp mẹ lau cửa sổ, lúc đứng trên thang chữ A thỉnh thoảng còn nhìn phía xa xa. Đ6ứng càng cao nhìn được càng xa, cô mong mỏi được thấy bóng hình Trần Dịch Thần quay trở về. Thật ra gọi một cuộc điện thoại là biết anh 5đang ở đâu, nhưng anh không để lại lời nào đã ra khỏi nhà, lòng tự trọng của Dung Y tổn thương, cô cũng không muốn chủ động liên lạc.
Vừa phải lau cửa sổ, vừa phải đề phòng mẹ chú ý đến từng động tác nhỏ của mình, Dung Y sao không mệt cho được. Thêm nữa mặt trời chầm chậm ra khỏi đường chân trời, rõ ràng là ánh sáng sớm mai êm dịu, nhưng rọi vào làm cô hoa mắt, hận không thể lấy nó xuống.
Nói xong anh định nhấc mông đi, Dung Y vội vàng chơi xấu, vòng tay qua eo anh,
Đừng, em không ngủ được cũng phải ôm đùi anh.
Chẳng trách cô không ngủ được, kiếp trước không phải chưa từng được gối đầu lên đùi Trần Dịch Thần, nhưng cũng chưa bao giờ ngủ ngay ngắn tử tế, lúc đó hai tay cô không yên phận,
chấm mút
khắp người anh.
Đó mới là cách để mở gối đùi.
Bây giờ cô không dám, sợ sẽ bị chặt tay. Có điều sẽ nhân cơ hội ôm eo anh, hình như anh cũng không kháng cự. Dung Y lén nhìn anh qua kẽ hở, anh ngồi vững như núi Thái Sơn, không hề chịu ảnh hưởng gì tập trung xem tiết mục ca nhạc mừng xuân đầy náo nhiệt.
Đây là một cái ôm thật sự ấm áp chân thật, có cánh tay và lồng ngực mạnh mẽ của anh, có nhịp tim của anh gần bên tai cô, và cả không khí thoang thoảng hương hoa và ánh nắng rực rỡ buổi sáng sớm, Dung Y say đắm vào trong đó, hi vọng sẽ kéo dài mãi mãi.
Đúng lúc này mẹ cô hắng giọng,
Con gái mau đứng lên đi, con sắp đè chết Tiểu Trần rồi...
Mẹ cô là cao thủ chuyên phá hoại bầu không khí.
Xuân Vãn năm 2006 có Bàng Long, nhóm Cát Tường Tam Bảo và Lâm Tuấn Kiệt, Phùng Củng, Sái Minh, Quách Đại, các tiết mục đều vô cùng đặc sắc, trước đây Dung Y đã từng xem bèn nhìn theo ánh mắt Trần Dịch Thần xem một lúc, sau đó thành công ngủ thiếp đi.
Quả nhiên Xuân Vãn là bài hát ru ngủ, người xưa đúng là không lừa cô.
Cô mơ thấy khung cảnh thanh xuân tươi đẹp, cô vừa xinh đẹp vừa thông minh, bên cạnh còn có bạn trai si tình, sau lưng thì có hồng nhan tri kỉ, sau mông thì có một hàng dài người theo đuổi, ha ha ha...
Rốt cuộc em có ngủ không?
Cô lật người tới lật người lui, lật đến nỗi anh không kiên nhẫn được nữa.
Cô ngửa mặt lên nhìn anh,
Quá kích động, không ngủ được.
Khóe miệng anh hình như hơi cong lên, anh lạnh nhạt nói,
Vậy hay là em gối đầu trên sô pha đi.
Cô nằm sấp trên người anh không muốn đứng dậy, như vậy có thể giả vờ như ôm nhau,
Anh đi đâu thế?
Cô rầu rĩ hỏi.
Về nhà.
Sáp tới gần mới nhận ra viền mắt anh hơi ửng đỏ, trên quần áo vương mùi hương khói,
Thắp hương cho bố mẹ, định ở nhà đón Tết, nhưng căn nhà vắng vẻ không một bóng người, trên mặt bàn uống nước kệ bếp còn phủ một lớp bụi dày, tôi cảnh thấy vừa lạnh lẽo vừa tiêu điều, bỗng nhiên vô cùng nhớ em...
Anh siết chặt cánh tay đang ôm eo cô.
Trần Dịch Thần như thế, vô cùng đẹp trai, chỉ thoáng nhìn qua thôi là làm tim người ta đập nhanh.
Em nhìn gì thế?
Rõ ràng anh không nhìn cô, nhưng biết từng động tác nhỏ nhặt của cô, lúc này mới cúi đầu xuống hỏi. Vì đứng sau lưng cô nên anh gần như nhốt cô trước người mình, một động tác nhỏ của anh cũng có thể kéo gần khoảng cách của hai người lại. Dung Y cảm thấy cánh môi anh tưởng chừng như gần trong gang tấc...
Cô trêu anh,
Ngắm anh đẹp trai.
Em đi ngủ trước đây, lúc nào đón giao thừa thì gọi em.
Cô dặn Trần Dịch Thần, định nằm trên sô pha ngủ một lát. Tay vịn sô pha vừa cao vừa cứng, cô đổi mấy tư thế nhưng đều không thoải mái, có điều lười đứng dậy, vì vậy đáng thương cầu cứu anh,
Có thể giúp em lấy một cái gối được không?
Anh nhìn chằm chằm vào ti vi,
Tôi cho em mượn đùi mình.
Rất lâu sau không thấy cô trả lời, anh chầm chậm quay đầu sang. Cô đã đứng hình, trạng thái cực kỳ kinh sợ. Anh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa,
Cần không?
Cơ hội hiếm có, đương nhiên cần.
Cô mừng rỡ, không chút do dự bước một bước về phía anh.
Trần Dịch Thần kêu lên,
Cẩn thận.
Nhưng không kịp, cô đã bị ngã xuống. May mà thang chữ A cao không tới hai mét, Trần Dịch Thần đưa cánh tay ra là đủ đỡ được cô, nhưng có lẽ do nặng, anh loạng choạng đứng không vững, ôm cô cùng ngã xuống đất.
Treo vào tay cô...
Tay cô...
Buổi tối mọi người ăn cơm đoàn viên, cô và anh đều ngồi trước ti vi xem chương trình xuân. Cô lao động cả một ngày tinh thần không tốt lắm, mới đầu còn hứng thú xem, sau đó thì uể oải, gật gù buồn ngủ.
Sao anh không đến đây xem?
Cô tựa người vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Trần Dịch Thần.
Anh vẫn ngồi trên sô pha, hình như bên ngoài dù xảy ra chuyện gì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của anh. Anh nhìn cô chăm chú, đáp,
Tê chân rồi.
Ặc...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.