Chương 84: Địa ngục
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1150 chữ
- 2022-02-04 05:12:55
Tăng ca đến tận đêm khuya mới về nhà, cậu loáng thoáng nhìn thấy một bóng người ngồi ngay cửa. Ân Nhã giật mình, may mà gan to, cậu tiến l8ại gần, nhờ ánh đèn hành lang mà nhìn rõ góc nghiêng khuôn mặt Dung Y.
Cô ngồi lên một chiếc vali, ôm gối ngủ ngon lành.
3
Dung Y…
Cậu nhẹ nhàng đẩy người cô, gọi cô dậy.
Lúc cô nói
Chỉ là rượu vang thôi mà
, cậu không tiếp tục ngăn cản thêm.
Rượu vang rốt cuộc vẫn làm con người lâng lâng say, đầu cô váng vất, gò má đỏ ửng, ánh mắt cũng dần dần mơ màng, nói chuyện với cậu câu được câu chăng. Cậu biết có những lời sau đêm nay sẽ không thể nói ra được nữa, nên bộc lộ hết tâm tình trong cõi lòng mình.
Dung Y…
Hửm?
Thật ra tôi rất thích cậu.
Cô cười phá lên:
Tôi biết, chẳng phải cậu đã nói thế từ lâu rồi à?
Cô sáp tới gần mặt cậu, cười khúc khích:
Thật ra tôi cũng thích cậu, bây giờ tôi thích cậu nhất.
Bỗng nhiên cô bước hụt chân, ai đó đột nhiên nhấc hai chân cô lên thả xuống. Trong tích tắc, cô nắm chặt lấy lan can, nhưng cả người đã bị ngửa ra ngoài, dưới chân chính là vực thẳm của tầng hai mươi.
Nét mặt thâm trầm của Ân Nhã dần bộc lộ, nhưng vẫn tỏ ra bi thương:
Dung Y, đừng trách tôi.
Cô không dám tin. Cô thấy khó tin hơn việc Trần Dịch Thần nghi ngờ cô là nội gián, hơn cả việc việc nhìn thấy Trần Dịch Thần và Nhan Lạc Chi ngủ với nhau. Sao có thể như vậy được? Ân Nhã sao có thể làm vậy với cô?
Cậu lặng lẽ nhìn lan can sau lưng cô, nơi đó thật ra rất nguy hiểm, lan can chỉ cao đến thắt lưng, nếu rắp tâm đẩy mạnh một cái, người sẽ bị ngã xuống…
Cậu nói thích tôi cơ mà?
Ân Nhã tỏ ra đau lòng, bước từng bước lại gần cô.
Cô vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần, ngượng ngùng quay người nằm bò trên lan can, vừa nhìn trời đêm vừa lẩm bẩm:
Rõ ràng cậu sàm sỡ tôi.
Cảm ơn cậu, Ân Nhã.
Cô ngồi khoanh chân, nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt không che giấu lòng biết ơn từ tận đáy lòng:
Cảm ơn cậu luôn luôn đối xử tốt với tôi. Cảm ơn cậu vì dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu vẫn đón nhận tôi như thuở ban đầu.
Có một giây khi nhìn vào ánh mắt trong sáng ấy của cô, cậu suýt nữa đã thay đổi ý định độc ác của mình, thậm chí còn nói:
Thôi, đừng uống rượu, dù gặp phải chuyện nào buồn hơn nữa, chỉ cần ngủ một giấc là hết thôi.
Nhưng cũng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Trong ngôi nhà Ân Nhã ở có một ban công lộ thiên, được cậu sửa thành phòng ăn và phòng bếp. Dung Y theo cậu đi lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao tâm trạng cô cũng tốt hơn đôi phần. Cô thoải mái làm tổ trên ghế lười của Ân Nhã. Một lúc sau, Ân Nhã bê một bát mì trứng nấu canh gà lên, còn rót cho cô một ly rượu vang.
Sau khi trải qua chuyện của Trần Dịch Thần mà vẫn còn một nơi ấm áp để cô ăn một bát mì nóng hổi và uống một ly rượu vang thơm nồng, Dung Y cảm thấy mình may mắn biết bao. Lúc rơi vào nỗi buồn, cô luôn có thói quen tìm kiếm, nắm bắt những gì ấm áp và đẹp đẽ trong cuộc sống, ví dụ như Ân Nhã, ví dụ như bầu trời đầy sao, như vậy, sẽ không cảm thấy buồn nữa…
Ân Nhã cầm một ly rượu nữa lên, cười rạng rỡ:
Nào, một lần say giải được nghìn sầu.
Dung Y từ từ tỉnh lại, nhìn thấy gò má dịu dàng của Ân Nhã, cô nhào vào vòng ta9y cậu gào khóc thất thanh như gặp được người thân đã mất tích lâu ngày.
Sao thế? Đừng khóc…
Khóc xong một trận, cô6 cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe. Ân Nhã rót cho cô một cốc nước, khéo léo tỏ ra ngạc nhiê5n:
Không ngờ Trần Dịch Thần lại là người chỉ nghe một phía đã tin là thật.
Quả nhiên là say rồi.
Tôi sẽ chăm sóc cậu.
Chăm sóc cậu của mười năm trước, trong lòng cậu thầm nghĩ như vậy, nhìn khuôn mặt gần ngay trước mặt, cậu đột nhiên hôn lên môi cô.
Cô bị giật mình, bật người tránh ra giống như con tôm, chạy thẳng ra ban công giữ chặt lan can, hoảng hốt không thôi:
Cậu cậu cậu… quân tử động khẩu không động thủ…
Tôi ghét anh ấy, tôi chỉ muốn nhai sống anh ấy như miếng thịt thôi.
Yên tâm.
Ân Nhã cụp mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười như có như không:
Anh ta sẽ phải hối hận.
Anh ấy có hối hận tôi cũng tuyệt đối không tha thứ.
Có lẽ dù hối hận, anh cũng sẽ không đến cầu xin sự tha thứ từ cô, từ trước tới nay, tình cảm của anh với cô chỉ là giả dối. Cô có tha thứ cho anh không, đối với anh cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Dung Y mệt mỏi vùi người vào sô pha, đúng lúc này bụng cô réo lên.
Cô thở dài:
Vừa đói vừa mệt, quá đỗi xót xa…
Đừng kêu nữa, tôi nấu mì cho cậu ăn.
Không phải tôi muốn cậu chết, chỉ là tôi không thích cậu sống ở thế giới này thôi. Dung Y, tôi là cổ thần ở thế giới này, còn cậu là người duy nhất biết rõ nguồn gốc xuất thân của tôi, tôi không muốn mỗi lần nhìn thấy cậu đều lo lắng hãi hùng. Cậu quay về đi, quay về thế giới mười năm sau đó đi.
Cô nghiến răng, cố gắng nói:
Rõ ràng cậu biết tôi sẽ không làm gì bất lợi với cậu.
Lỡ như thì sao? Cậu không thích tôi, người cậu thích là Trần Dịch Thần, lỡ như có một ngày cậu nói với anh ta bí mật này thì sao?
Tay Ân Nhã dịu dàng đặt lên bàn tay đang bám chặt vào lan can ra của cô:
Dung Y, tôi không dám mạo hiểm. Tất cả những gì tôi có được bây giờ, vô cùng quan trọng đối với tôi.
Cậu sẽ không chết đâu, cậu sẽ nhanh chóng được quay về. Nơi đó có Trần Dịch Thần yêu thương cậu thật lòng, cậu sẽ phải cảm ơn tôi thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.