Chương 1: Lâm Hạo Thiên


"Thúy Yên đã sinh rồi, là con trai, con trai, chúc mừng Lâm Hiên công tử nhé."
Bên trong một căn phòng nhỏ bé được che đậy kín mít. Một bà đỡ đang bế một đứa bé vỗ về, khuôn mặt tươi cười chúc mừng hai vợ chồng.

"Ha ha, quả là con trai, để cho ta nhìn mặt mũi con trai ta một chút nào."
Đứng bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, có vài nét cười lớn, vội vàng bước vào phòng.

"Ha ha, Yên nhi, nàng nhìn xem này, xem đôi mắt của nó này, cả hàng lông mày nữa, ui chu cha cái miệng nữa chứ, trông thật giống ta làm sao."
Nâng niu đứa bé trên tay, người đàn ông vừa hôn đứa trẻ vừa nhìn người phụ nữ tên Thúy Yên đang nằm trên giường nói.

"Cái ông này, nó là con trai của ông thì không giống ông chẳng lẻ giống ông hàng xóm chắc".
Trên giường, người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt do mất sức, mệt mỏi, nhưng niềm vui và sự thõa mãn vẫn hiện lên trên khuôn mặt, mỉm cười mắng yêu người đàn ông.

"Oa, y a, y a."
"Ha ha, phải phải, không giống ta thì giống ai, úi trời xem nó nhìn ta cười này, ha ha."
"Nhìn nó này, thấy ghét không? Vậy mà không có khóc, để ta nghĩ một cái tên thật hay đặt cho nó nào".
Nhìn đứa trẻ vùng vẫy trên tay mình cười, người đàn ông càng vui vẻ cười lớn hơn.

Trầm ngâm chút ít sau, nhẹ gật đầu một cái, có lẽ là đã nghĩ ra được cái tên đẹp cho đứa bé rồi.
"Được rồi, ta nghĩ ra rồi, họ sẽ là Lâm của ta và Hạo của nàng, còn tên thì là Thiên, Lâm Hạo Thiên, nàng thấy như thế có được không?"
Lần đầu làm cha, nghĩ mãi mới ra cái tên cho con, người đàn ông mặt đầy tinh quang hỏi vợ.

"Được, chàng đặt tên tất nhiên là được rồi, từ nay con trai của mẹ sẽ là Lâm Hạo Thiên."
Hạo Thúy Yên cũng vui mừng gật đầu, miệng nở nụ cười hạnh phúc vô bờ.
Chẳng mấy chốc tiếng cười lan tỏa khắp cả căn phòng thật lâu.
"------"

Sáu năm sau, vào một ngày đẹp trời, trước căn nhỏ, vẫn là người đàn ông trẻ tuổi đó, nhưng bên cạnh, đứa trẻ mới hôm nào còn khóc ê a bây giờ đã lớn đang ngồi. Khuôn mặt trắng trẻo của trẻ em, ngũ quan đã góc cạnh phát triển có vài phần giống với người đàn ông, phảng phất một nét yêu mị như được thừa hưởng từ cha mình vậy.

"Thế nào? Con đã cảm nhận được tia linh lực nào tồn tại trong đan điền chưa?"
Bên cạnh, người đàn ông có chút khẩn trương dò hỏi, trong mắt mang theo đầy hi vọng.
Lúc mới năm tuổi, Lâm Hiên, cha của Lâm Hạo Thiên liền dạy cho hắn một bộ khẩu quyết đơn giản nhằm cảm nhận và tích tụ linh lực bên trong đan điền.

Hắn không hề biết đây chính là bước đầu của của con đường tu tiên của tu tiên giả.
Nếu trong cơ thể cảm thụ được thiên địa linh khí bên ngoài, sau đó dẫn vào đan điền thì đã thành công.

Lúc đó liền chính thức đặt chân vào luyện khí kỳ, cảnh giới đầu tiên của tu tiên giả.
Mà cha hắn, cũng chính là một tu tiên giả, những dòng khẩu quyết mà Lâm Hiên dạy hắn cũng chính là công pháp tu tiên.

Nhưng Lâm Hạo Thiên không hề hay biết điều này, chỉ một lòng vâng lời mà thực hiện, nhưng một năm này hắn vẫn không thể cảm nhận được một chút cái gọi là thiên địa linh khí.

"Xin lỗi cha, ta vẫn không cảm thấy gì cả, có phải ta rất vô dụng không?"
Lâm Hạo Thiên nắm chặt hai tay buồn bã nói.
Hắn biết bao lâu nay Lâm Hiên đặt niềm tin vào hắn rất nhiều, tuy hắn không biết cái thiên địa linh khí kia là gì, nhưng hằng ngày vẫn mọit mực khổ luyện cảm nhận.

Mong muốn một lần thành công để cha hắn vui lòng, nhưng tới bây giờ vẫn dậm chân tại chỗ, bản thân rất tự trách mình vô dụng.

"Aiz, ta biết rồi, không được cũng không sao, có lẽ là vô duyên thì có cố gắng tới mấy cũng vậy, không cưỡng ép được."
Nhắm mắt nhẹ thở dài một hơi, sâu kín trong lòng là sự thất vọng cùng cực.

Hắn muốn đưa con trai bước vào con đường tu tiên, bởi vì tu tiên có thể sống rất lâu, còn có thể dùng đủ loại tiên pháp của tiên nhân.
Nhưng điều kiện là người đó phải mang trong người linh căn, cái mà người tu tiên bắt buộc phải có.

Linh căn gồm rất nhiều loại, tỉ như:" Ngũ hành linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,; Ngoài ra còn có các linh căn biến dị như phong, lôi, ám, quang linh căn...."
Còn những người không có linh căn thì chỉ mãi là phàm nhân thôi, vô duyên trên con đường tu tiên rồi.

Hắn là người tu tiên, trong cơ thể có hỏa mộc hai thuộc tính linh căn, mặc dù là Hạo Thúy Yên là phàm nhân, nhưng xác suất sinh ra Lâm Hạo Thiên để có linh căn vẫn là năm mươi năm mươi.

Trong lòng vô cùng chờ mong rằng Lâm Hạo Thiên sẽ thừa hưởng được một trong hai thuộc tính linh căn của mình, từ đó bước vào con đường tu tiên cầu trường sinh.

Vì vậy mà trong một năm này, hắn vô cùng tận lực chỉ dạy Lâm Hạo Thiên cảm nhận khí cơ, thu nạp thiên địa linh khí.

Người thường nếu mang linh căn thì nhiều nhất ba tháng đã cảm nhận được linh khí bên ngoài, hai tháng sau đã bắt đầu thu nạp linh khí vào trong đan điền bước vào luyện khí tầng một rồi.
Bao cố gắng cùng hi vọng đặt lên Lâm Hạo Thiên trong một năm, nhưng dù vậy bây giờ hắn chính thức từ bỏ.

Trong lòng đã biết Lâm Hạo Thiên không được may mắn, không được thừa hưởng một loại linh căn từ mình, cả đời vô pháp bước vào tu tiên lộ, chấp nhận làm phàm nhân sống hết đời mà thôi.

"Được rồi, đi vào nhà nghỉ ngơi đi, sau này cũng không cần tập luyện cái khẩu quyết này nữa."
Lâm Hiên buồn phiền phất tay nói.
Nếu đã không được thì hắn cũng không muốn cưỡng ép, bởi vì mỗi người có một cơ duyên khác nhau, Lâm Hạo Thiên đã vô duyên thì phải chấp nhận thôi.

"Vâng ạ."
Quan sát thoáng qua ánh mắt Lâm Hiên, tuy còn nhỏ nhưng hắn vẫn nhận ra sự thất vọng to lớn của cha đối với mình.
Trong lòng cũng vô cùng bực bội, đành đáp lời rồi đi vào nhà.

Trên sân chỉ còn lại Lâm Hiên chắp tay sau lưng nhìn về phía chân trời xa thẳm, trong miệng cũng đang lẩm bẩm vài câu.

" Yên nhi, ta đành phải có lỗi với nàng rồi, đời này Thiên nhi vô phúc thành tu tiên, thôi thì để nó làm một phàm nhân sống bình thường bên nàng đi."
"--"
Mười năm sau, mùa đông trên khắp An Nam đại lục, những làn sương muối cùng gió rét tràn lan rộng khắp.

Phía tây Đại Việt quốc, bên trong căn phòng nhỏ quen thuộc, hai thân ảnh một nằm một ngồi đang nói chuyện với nhau.

"Thiên nhi, mẹ sắp không trụ được nữa rồi, trước khi ra đi ta có vài lời muốn nói với con."
Nằm trên giường không ai khác chính là Hạo Thúy Yên, mẹ của Lâm Hạo Thiên.
Chỉ là bây giờ, Hạo Thúy Yên dáng vẻ gầy yếu, khuôn mặt trông già đi rất nhiều.

Mười năm này vì nhớ nhung Lâm Hiên mà sinh bệnh nặng, bây giờ cũng chỉ còn ít thời gian tranh thủ nói vài câu với Lâm Hạo Thiên trước khi chết.

"Mẹ, con nghe đây, mẹ cứ từ từ mà nói."
Hai tay ôm chặt lấy bàn tay của mẹ, Lâm Hạo Thiên mếu máo rơi nước mắt gật đầu thật mạnh.

"Ừm, chắc mười năm này con rất nhớ cha có phải không? Ta biết, trong lòng con rất thắc mắc, nhưng cha của con cũng là có nổi khổ riêng, con đừng hận cha có nghe không? Khụ khụ."
Hạo Thúy Yên cố gắng dùng hết sức nói rõ từng câu, hai mắt đầy cầu khẩn nhìn Lâm Hạo Thiên.

"Nhưng mà mẹ..."

Không để Lâm Hạo Thiên nói hết câu, Hạo Thúy Yên vận sức nói tiếp:"Con đừng thắc mắc nữa, không phải cha bỏ rơi mẹ con mình, là cha con có nổi khổ riêng nên mới thế, xem như đây là ý nguyện cuối cùng của ta muốn con làm đi, được không Thiên nhi? Khụ khụ.."

"Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, con nghe mà, chỉ là con không hiểu sao cha lại bỏ rơi hai mẹ con ta mà thôi, ta không hận cha đâu, mẹ yên tâm đi."
Thấy Hạo Thúy Yên càng yếu thêm vài phần, có vẻ sắp không trụ được nữa, Lâm Hạo Thiên vội gật đầu lia lịa đáp ứng.

" Vậy là ta yên tâm rồi, đời này ta chỉ tiếc là không được thấy con lấy vợ sinh con mà thôi, giá như, giá như..."
Thở phào một hơi, dường như đã yên lòng, Hạo Thúy Yên nhắm mắt, hai tay cũng buông xuống, chấm dứt mạng sống.

"Mẹ!!!"
"Mẹ đừng đi mà..a a a".
Lâm Hạo Thiên tuyệt vọng ôm lấy Hạo Thúy Yên hét lớn.

"Tại sao tới lúc mẹ chết ông ấy vẫn không xuất hiện? Tại sao?"
"Tại sao tới lúc chết đi mẹ vẫn không hận ông, vẫn tha thứ cho ông? Rốt cuộc tại sao bỏ rơi mẹ con ta?"
Trong lòng vô số khúc mắc cùng uất ức, Lâm Hạo Thiên khóc lớn tự hỏi.
Bao nhiêu tư vị lẫn lộn hỗn loạn ngập tràn trong tâm trí.
Lâm Hạo Thiên chỉ biết ôm thân xác Thúy Yên mà khóc thật lâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hướng Tiên.