Chương 30: Không ép buộc (2)


Mặc Hiên đưa tất cả quay về phủ Tam trưởng lão, dắt vào tư phòng của mình.


Ngồi đi, tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi.


Tất cả nhìn quanh căn phòng lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Giữa phòng là bàn trà có năm cái ghế, thư án bên kia chỉ có một chỗ. Ngoài giường ra thì thực sự không có thêm một chỗ nào để ngồi. Dù là nữ hay nam mà ngồi lên giường thấy cũng không thoải mái. Cuối cùng cũng không có ai mặt dày ngồi lên giường, chỉ đành để các cô nương ngồi ghế, nam tử thì chịu khó đứng vậy.

Mặc Hiên nhìn thấy nhưng không nói gì chỉ cười cười ngồi ở thư án. Ổn định rồi, Lưu Niên mới lên tiếng.


Hiên đại ca, chuyện của huynh và Linh Lăng là thế nào vậy?


Linh Lăng vừa đưa chén trà lên môi, nghe vậy thì suýt nữa phu trà ra đầy bàn. Nàng nhăn nhó quát khẽ.


Cái gì mà chuyện của ta và Hiên ca? Huynh ăn nói cẩn thận cho ta.


Lưu Niên nhận ra mình hỏi sai, cười ngây ngô sửa lời.


Ý ta là chuyện hai người đã được tẩy cốt là thế nào?


Linh Lăng hừ lạnh không để ý đến hắn. Mặc Hiên làm ra vẻ thâm sâu một hồi, sau đó mới chầm chậm lên tiếng.


Nói về việc này ta không thể nói chi tiết được. Chỉ có thể nói ta gặp một vài biến cố. Từ mấy năm trước đã thực hiện rồi.
Mặc Hiên đánh mắt nhìn về phía Linh Lăng, giả vờ thở dài nói,
Còn về Linh Lăng, ta cũng chỉ biết là đã thực hiện trước ta rất lâu. Có thể chính muội ấy còn không nhớ.

Linh Lăng im lặng đón nhìn ánh mắt của mọi người, sau đó cụp mắt nói.
Ta thực sự không nhớ. Ký ức của ta chỉ có đau đớn và đau đớn. Sau đó thì ta cũng không có gì khác với mọi người.


Mặc Hiên rất muốn cười, đứa nhỏ này nói dối mượt như vậy cũng không phải dễ dàng đâu. Hắn ho mấy tiếng nhịn cười, ngước mắt nhìn mấy người còn lại.


Ngoài chuyện đó, các ngươi còn muốn biết gì nữa?



Thật…thật sự rất đau sao?
Phong Nguyệt rụt rè lên tiếng.

Phong Nguyệt vốn là một cô nương xinh đẹp, lại có phần quyến rũ mị hoặc. Trước giờ nàng đều là một con người tự tin phóng khoáng, thế nhưng mà nhắc tới việc phải chịu đau đớn thì nàng chính là con rùa rụt cổ. Mặc Hiên nhìn nàng, sau đó rất nghiêm túc mà trả lời.


Cực kì thống khổ. Kẻ duy nhất không chịu phần đau đớn này chỉ có một người.



Là ai?
Phong Nguyệt như thấy một tia hy vọng nhỏ.


Là Sơ Âm. Lần đó nàng được Linh chủ bảo hộ, nằm ngủ mê man trong pháp trận. Chắc hẳn là không có chút đau đớn nào.


Phong Nguyệt thở dài thất vọng. Nói vậy thì nàng làm gì có cơ hội giảm đau. Mặc Hiên mỉm cười an ủi.


Nhưng mà chắc gì đã chọn trúng muội mà muội sầu khổ như vậy? Thủy tố có hai người, biết đâu Lam Vũ mới là người được chọn thì sao?



Dù sao cũng phải chuẩn bị tinh thần một chút.
Phong Nguyệt dẩu môi.


Ta biết các ngươi rất hoang mang. Lòng muốn vì đại nghĩa, nhưng mà mơ hồ không biết phía trước chờ đợi là gì thì rất lo lắng. Phía trước đích thực rất gian nan, các ngươi đi làm nhiệm vụ cũng thấy rồi đó. Không biết khi nào thì cục diện bình yên bây giờ sẽ bị phá vỡ. Tâm tư Linh chủ người cũng không bình thản như ngoài mặt. Cho nên ta hy vọng các ngươi tin tưởng người, tin tưởng đến lúc cuối cùng.
Mặc Hiên bình đạm trả lời, trong giọng nói còn có chút đau lòng.

Mấy đứa cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó đứng dậy ra về. Mặc Hiên không sợ chúng đổi ý không theo, mà chỉ sợ chúng tâm không ổn định dễ bị lung lay. Hắn thở dài, đường còn dài và còn thật nhiều gian nan.

Ngày hôm sau Tịch Nhiên lại gọi các Linh giả Thân vệ vào phủ. Chàng nhìn mấy đứa trẻ phía dưới ánh mắt khẩn trương cũng cảm thấy buồn cười, sau đó cho người mang lên một cái hộp lớn.

Trong hộp là sáu viên đá trong suốt. Tịch Nhiên chỉ vào mấy viên đá mà nói.


Đây là Nghiệm Linh Thạch, ngoại trừ Lạc Hạ và Hiểu Minh, mỗi người cầm lấy một viên rót nguyên lực vào. Đến khi nào ta bảo ngưng thì ngưng.

Tất cả tiến lên cầm lấy Nghiệm Linh Thạch, nghe thấy Tịch Nhiên hô bắt đầu thì lập tức rót nguyên lực vào.

Hai khắc trôi qua, Tịch Nhiên mới hô dừng lại. Nhìn vẻ mặt vẫn chưa hiểu gì của chúng, Tịch Nhiên mới cười nói.


Ta cần ngũ hành thuần nguyên. Trước đây đã có Mặc Hiên thuần Hỏa, Linh Lăng thuần Mộc. Vậy cho nên lần này chỉ cần ba nguyên tố còn lại là Thủy Thổ Kim khảo nghiệm thôi.
Chàng lại chỉ vào những Nghiệm Linh Thạch trong hộp nói tiếp,
Khi nãy các ngươi rót nguyên lực vào Nghiệm Linh Thạch, là để khảo nghiệm xem nguyên lực của người nào ổn định nhất, phù hợp nhất để tẩy cốt.


Phía dưới ồ lên có vẻ đã hiểu. Tịch Nhiên mỉm cười xòe bàn tay, sáu viên đá từ trong hộp bay đến tay chàng. Tịch Nhiên cứ để chúng xoay xoay trước mặt một lúc, sau đó bốn viên đá bay trở về hộp. Mặc Hiên cong khóe mắt nói.


Đã tìm ra ba người phù hợp, là Lưu Niên, Đại Phi và…
Hắn cố tình kéo dài giọng, nhìn Phong Nguyệt đang dần xám mặt, rồi mới nở nụ cười xấu xa nói,
…Phong Nguyệt.


Phong Nguyệt kích động, quên mất Linh chủ đang ở đây mà ngửa mặt gào lên.


Trời ơi ta biết ta biết ngay mà. Cái vận đen thối tha này cứ đeo bám ta từ hôm khảo nghiệm tâm cảnh rồi.


Lam Vũ ngả ngớn trêu ghẹo nàng,
Ối chà Nguyệt nhi à, vất vả cho muội quá. Có muốn Vũ ca ca ôm ôm vỗ về không?



Ngươi đi chết đi, huhu.
Chợt nhớ lại Linh chủ vẫn còn ở đây, Phong Nguyệt tròn mắt nhìn chàng.
Linh chủ, thuộc hạ sợ đau…


Tịch Nhiên thả ba viên đá còn lại về hộp, sau đó bước xuống xoa đầu Phong Nguyệt.


Cố gắng giảm đau đớn cho ngươi hết mức có thể, thế nào?


Phong Nguyệt suýt nữa thì rớt nước mắt vì cảm động, liên tục cám ơn chàng. Sau đó vui vẻ cười đùa với mấy người khác.

Mặc Hiên vội vàng đi đến hỏi,
Nhiên, làm sao giảm đau? Chẳng lẽ lại cho muội ấy ngủ như Sơ Âm? Ngươi nên nhớ là lần trước làm như vậy cơ thể ngươi đã chịu tổn thương thế nào. Bây giờ là lúc nào rồi, nếu ngươi lại tổn thương không dậy kịp thì kế hoạch của chúng ta phải làm sao đây? Muội muội của ta phải làm sao?


Tức thì Phong Nguyệt và những người còn lại im lặng. Nếu vì bản thân mà làm hại Linh chủ thì thực sự không được. Phong Nguyệt mở miệng định nói chuyện thì đã nghe Tịch Nhiên thờ ơ nói.


Không sao. Lần này ngươi và Linh Lăng hộ trận, mời Sơ Âm cùng làm.



Như vậy…
Mặc Hiên còn muốn nói gì đó đã bị Tịch Nhiên chặn lại.


Ngươi yên tâm ta đã tính kĩ rồi. Hơn nữa, ngươi có thấy ta đã nói mà không làm được bao giờ chưa?


Mặc Hiên im lặng không nói nữa. Hắn rất muốn tức giận, đến bước này rồi mà Tịch Nhiên còn muốn mạo hiểm. Nhưng hắn biết Tịch Nhiên một khi đã quyết thực sự khó mà thay đổi. Chàng sẵn sàng tự tổn thương bản thân vì mục đích của mình. Không biết nên khen ngợi chàng can đảm hay mắng chàng ngốc nghếch nữa.

Tịch Nhiên cho tất cả lui về, sau đó dặn dò hạ nhân chuẩn bị một số thứ rồi mới trở về gặp Sơ Âm.

Lúc này Sơ Âm đang ngồi luyện đàn thì nghe thấy có tiếng động. Nàng dừng phím đàn đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh, kì lạ là chẳng có gì ở đó cả. Chợt cảm thấy lưng mình lạnh toát, nàng vội vàng quay lại hét lên.


Ai…
Chưa nói hết lời đã bị một luồng khói đen xông đến bất ngờ tấn công. Hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy là một cái bóng đen lắc lư không rõ dạng gì với đôi mắt màu tím nhạt.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.