Chương 41: Ai hồ đồ? Ai bội bạc?


Triệu Linh Nhã chưa nói hết câu, nữ tử kia đã cắt ngang lời nói của bà.
Câm miệng. Chính mắt Nam Cung Chúc ta nhìn thấy còn sai được hay sao. Đừng nghĩ ngày thường Thành hoàng nể mặt phu thê ngươi đôi câu thì muốn nói gì thì nói.


Nam Cung Chúc này là tiểu muội của tân Thành hoàng phu nhân Nam Cung Hỷ. Tỷ tỷ tiếng thơm vang xa bao nhiêu, tiểu muội tiếng xấu đồn xa bấy nhiêu. Triệu Linh Nhã rất không vui, nhưng mà bà vẫn y nguyên bảo trì nụ cười trên môi.


Chúc tiểu thư, vậy thật sự là chuyện gì xảy ra đây?



Hừ, sao ngươi không hỏi tên hỗn đản đứng cạnh ngươi đi. Ta so với ngươi còn muốn biết tại sao hắn hành thích tỷ phu của ta đấy.
Nam Cung Chúc khoanh tay cười lạnh.

Lam Vũ lúc này cười gằn,
Hành thích? Ha, đối với tên phụ bạc La Trục Lưu đó ta chỉ đánh mấy quyền thấy máu là nể tình công tử nhà ta lắm rồi. Bằng không ta nhất định bóp chết hắn.


Sự tình chính là lúc Lam Vũ hắn đi dạo thì nhìn thấy La Trục Lưu đang nắm tay một nữ tử khác, cũng chính là Nam Cung Hỷ, đi trên đường hết sức tình tứ. Nghĩ tới ngày đó hắn nói rời khỏi Linh thành là lập tức rời khỏi, nghĩ tới Phong Nguyệt dường như cũng từ ngày đó mà buồn phiền, Lam Vũ nhất thời nóng nảy lao tới đấm cho La Trục Lưu mấy cái phun máu.

Lại nghe dân chúng tụ tập xung quanh gọi cô nương kia là Thành chủ phu nhân, Lam Vũ đánh càng hăng. Mặc dù thân thể La Trục Lưu sau khi được Tịch Nhiên gia trì đã tốt lên nhiều lắm, nhưng mà sức mạnh của một chiến binh như Lam Vũ thì sao La Trục Lưu chịu nổi. Cuối cùng ăn mấy đấm của Lam Vũ xong, hắn phun máu rồi ngất đi.

Nam Cung Chúc tức giận mắng,
Bội bạc cái đầu nhà ngươi. Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, mắc mớ gì đến hỗn đản nhà ngươi? Lại nói ngươi đường đường là nam tử, lại đi tranh giành tình lang với tỷ ta sao? Đoạn tụ chi phích!


Bốn chữ sau cùng làm tất cả mọi người vốn đang bàn tán xôn xao lập tức im lặng. Sau đó không tiếng động đưa ánh mắt nhìn Lam Vũ.

Lam Vũ nghe xong thực sự muốn đánh người, dù trước đây có tiêu sái lịch lãm cách mấy, hôm nay hắn cũng muốn xé rách cái hình tượng đó để dạy cho nữ tử trước mặt này một bài học. Thế nhưng khi mọi chuyện giống như tên đã lên nỏ thì một tiếng thông tri cất lên đánh gãy căng thẳng.


Thành hoàng giá đáoooo!
Vẫn là cái giọng eo éo nửa nam nửa nữ không chịu nổi.

Tất cả mọi người tránh sang hai bên nhường đường. La Trục Lưu ở trên một cái kiệu bốn người khiêng phủ rèm mỏng mà tới.
Kiệu vừa dừng, Nam Cung Chúc đã chạy đến cáo trạng.


Tỷ phu, tên hỗn đản này đám bôi xấu thanh danh của huynh, mau bắt hắn về chịu hình. Hơn nữa hành thích Thành hoàng là tội lớn, phải tra ra kẻ nào xúi giục hắn làm chuyện tày trời này.


Lúc này Nam Cung Hỷ ở bên cạnh kiệu La Trục Lưu mới nhẹ nhàng can muội muội nhà mình,
Chúc nhi, đừng có ồn ào. Thành hoàng người tự có chủ kiến riêng.


Không phải nói, Nam Cung Hỷ thực sự là một mỹ nữ. Làn thu thủy, nét xuân xanh cùng lắm chỉ có thể miêu tả phần nào đó vẻ đẹp của nàng mà thôi.

Lam Vũ nhìn nữ tử xinh đẹp đứng bên kiệu Thành hoàng kia bằng ánh mắt lạnh lùng. Luận dáng vẻ, còn không có đẹp bằng Phong Nguyệt, luận năng lực nàng ta chỉ là một Nhân tộc yếu đuối. Có chỗ nào hơn Phong Nguyệt đây? Nghĩ đến đây Lam Vũ không khỏi hừ lạnh.

La Trục Lưu bị đánh bầm dập nửa ngồi nửa nằm trên kiệu kia nhìn thấy ánh mắt của Lam Vũ thì cười khổ. Hắn biết người kia đang nghĩ gì. Nhưng mà hắn thật sự oan uổng quá, có điều oan cũng có chỗ tốt. Chịu thiệt thòi một chút, hắn sẽ từ trong tay Linh chủ xin chút lợi tức. Ai bảo Linh chủ kéo hắn vào vũng nước độc này đây. Hắn kéo khóe môi khẽ cười, chẳng ngờ lại chạm vết thương làm hắn không khỏi suýt xoa lên mọt tiếng.
Tiếng suýt xoa này khiến tầm mắt mọi người lại tập trung nhìn về phía Thành hoàng. La Trục Lưu lúc này mới chậm rì rì lên tiếng.


Lam Vũ huynh đệ. Bổn hoàng biết ngươi đang nghĩ gì. Có điều chuyện này cũng không phải như ngươi nghĩ.



Nói hay lắm,
Lam Vũ cười lạnh,
Không phải như ta nghĩ sao? Vậy vì cái gì ngươi đã có Phong Nguyệt lại về đây cưới thê tử? Hay là ngươi vì sao đã định thê tử lại chạy đến chỗ chúng ta dây dưa với Phong Nguyệt?


Lời này khiến mọi người không khỏi dị nghị. La Trục Lưu cũng dở khóc dở cười đón lấy ánh mắt bất thiện của tỷ muội Nam Cung, lại nghe Lam Vũ thêm một kích chí mạng.


Hay là ngươi giống lão Thành hoàng, truy cầu mỹ nữ?


Đúng thật là làm người ta đỡ không kịp. Lỗ vốn, lần giao dịch với Linh chủ lần này là lỗ vốn. Trước đó hắn thuận theo Tịch Nhiên cùng Phong Nguyệt diễn một vở kịch, kịch xong rồi thì hắn trở về. Linh chủ còn hứa tặng hắn một món bảo vật xem như trả công diễn trò. Thế nhưng bảo vật còn chưa tới cửa thì hôm nay vừa bị đánh vừa mất sạch thể diện. La Trục Lưu vừa thẹn vừa đau lớn giọng quát.


Ăn nói hồ đồ! Nếu cái tên gia hỏa như ngươi không cự tuyệt cô nương nhà người ta, thì nàng ấy có thể buồn phiền đến héo người vậy không? Bổn hoàng nói cho ngươi biết, hồ đồ là ngươi, bội bạc là ngươi!


Lam Vũ nghe vậy mà lại dao động,
Ta…ta…chuyện của ta và nàng cần gì ngươi can thiệp. Đó cũng không phải là lý do ngươi trêu đùa tình cảm của nàng!


La Trục Lưu thật tiếc sắt không rèn thành thép, vì để cứu vãn thể diện, hắn đành phải nói toạc ra sự thật.
Người Nguyệt nhi yêu là ngươi! Ta và nàng ấy chẳng qua chỉ là một kiểu huynh muội kết nghĩa. Ngươi lại là thế nào? Không yêu người ta thì đừng có làm cho người ta hy vọng. Ngươi với nàng là cái gì mà hết lần này đến lần khác quản chuyện nàng yêu ai, ai yêu nàng đây?


Lam Vũ nghe những lời này giống như hóa đá. Mãi lâu sau không nói được lời nào. La Trục Lưu cũng không muốn dây dưa nhiều hơn, thuận miệng nói.


Ngươi tự hỏi lại lòng mình, đối với ngươi nàng là gì? Lại nữa, có cái gì không được thì cùng nàng nói ra, để nàng chết tâm đi. Cớ lại làm sao mà giày vò lẫn nhau như thế?


Bỏ lại một câu như vậy, La Trục Lưu lệnh tất cả lui đi, bản thân cùng Nam Cung Hỷ quay trở về phủ. Mà một câu của La Trục Lưu này đánh vào tận tâm cang Lam Vũ, làm hắn có một chút không thở nổi. Hắn thất thần lẩm bẩm.


Làm sao có thể, ta làm sao có thể đây…



Cái gì có thể cái gì không thể?
Sau lưng Lam Vũ vang lên một câu hỏi như vậy. Hắn giật mình quay lại thì phát hiện đó là Long Đản đi cảng cá mang cá hải dương quay lại.


Long thúc, không có gì.
Sau đó hắn lấy ra một cái hộp gỗ, bên trên có khắc ấn chim Lạc, là ấn của linh chủ.
Nhờ thúc mang cái này giao cho Thành hoàng. Bây giờ ta còn có chuyện phải xuất phát.


Nói rồi không đợi Long Đản kịp phản ứng, Lam Vũ tự mình thu lấy cá hải dương rồi quay lưng đi mất, giống như đang chạy trốn cái gì.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.