Chương 46: Tiến về Thương Dạ Địa


Nóng bỏng kích tình qua đi, Tịch Nhiên ôm chặt Sơ Âm trên giường lớn. Chàng vẫn không muốn mở miệng nói cái gì, Sơ Âm cũng không miễn cưỡng. Chàng nói cũng tốt, không nói cũng được, nàng từ Minh Viễn biết được một câu chuyện chắp vá chưa hoàn chỉnh nhưng đủ để nàng chuẩn bị tâm thế. Dù chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ vì chàng mà đứng dậy.

Những tưởng Tịch Nhiên cứ im lặng như thế mãi thì chàng bỗng lên tiếng.


Tâm ma của ta… Ta áp chế được, chỉ là sẽ có một lúc phản phệ bản thân một chút. Cộng thêm ta càng lúc sẽ càng suy yếu…


Tịch Nhiên nói đến đây thì không muốn nói thêm, vì cả hai người đều hiểu vì sao chàng sẽ càng lúc càng suy yếu.

Sơ Âm hiểu ‘tâm ma’ trong lời Tịch Nhiên là cái gì. Nhưng mà nàng thực sự muốn biết, thứ ‘tâm ma’ chiếm lấy thân thể chàng lúc đó là gì, hay nói đúng hơn đó là ai? Nếu đã rời đi thì đã đi nơi nào? Nhưng nàng lại không dám hỏi, nàng sợ chạm vào vảy ngược của Tịch Nhiên, sợ chàng khó chịu, cũng sợ tâm ma thực sự kia làm chàng thống khổ. Cuối cùng nàng im lặng, không muốn đào chủ đề này lên nữa. Mỗi người ôm một tâm sự mà chìm vào im lặng.

.

Hai ngày nay phía chấp chưởng không đến làm phiền phủ Linh chủ nữa. Hay phải nói là bọn họ điều tra được chút chuyện nên khép cửa thì thầm với nhau, thống nhất nên dìm chuyện này xuống. Bởi vì toàn bộ những người thiệt mạng đều không ít thì nhiều dính dáng đến các thế lực phiến quân. Cũng vì chuyện này mà họ âm thầm dò xét toàn bộ Linh giả dưới trướng, tầm soát phản đồ. Chuyện này cũng giúp giảm bớt áp lực cho Linh giả Thân vệ nhiều lắm.

Hôm nay Tịch Nhiên lại mở một cuộc họp. Chàng đã chuẩn bị những thứ cần thiết để đi Thương Dạ Địa.


Ta sẽ chia các ngươi làm ba nhóm, tiến vào Thương Dạ Địa. Bởi vì ngăn cản của kết giới cho nên chúng ta không thể liên lạc được thông thuận cho nên các ngươi tùy thời hành động. Ưu tiên đảm bảo an toàn bản thân, tránh bị lộ thân phận. Bên kia ta đã sắp xếp người tiếp ứng cho các ngươi.


Nói rồi Tịch Nhiên mở bản đồ Thương Dạ Địa, trên bản đồ đánh dấu ba vị trí. Chàng bắt đầu chia đội.


Tường Vi, Liễu Nhạc. Hai người các ngươi sẽ đến chỗ này. Lưu Niên, Đại Phi. Hai người các ngươi sẽ ở vị trí này. Linh Lăng, Hiểu Minh. Các ngươi ở vị trí còn lại. Nhớ kỹ tọa độ này, bởi vì sau đó để trở về các ngươi cũng phải đến đây.


Nói rồi chàng đưa cho ba đội sáu cái túi, bên trong là những thứ chàng đã chuẩn bị cho họ.


Đây là những gì ta chuẩn bị cho các ngươi. Đến lúc cần sử dụng thì sử dụng. Lần này Linh Lăng dẫn đội. Mọi việc phải hết sức thận trọng.

Minh Viễn từ Tịnh Đế Thất đi ra đưa cho ba nhóm sáu cái vòng tay ngọc lục bảo, dặn dò.


Ta chế tạo cái này có thể che đi khí tức Linh tộc trên người các ngươi, thay vào đó là khí tức Dạ tộc. Hành tẩu trong Thương Dạ Địa nhất định phải luôn mang nó trên người, đừng đánh mất. Còn nữa, Thương Dạ Địa không giống như Huyễn Linh Địa, nơi đó yêu thú khắp nơi, đối mặt được thì đối mặt, không được thì chạy đi.


Mấy người Linh Lăng không nói gì, chỉ gật đầu xem như đã hiểu.

Tịch Nhiên chỉ nhìn Minh Viễn thoáng qua rồi đưa tất cả mọi người đến cấm địa. Chàng điểm lên mi tâm mấy người Linh Lăng một cái, nơi đó xuất hiện một trận pháp sáng lên rồi biến mất nhanh chóng.


Đây là hộ tâm trận. Dù các ngươi bị đánh nát chỉ còn tàn hồn vẫn có thể sống sót. Nhưng mà chỉ có một lần hiệu nghiệm, cho nên bảo vệ bản thân cho tốt, đừng có ỷ lại vào nó.


Nói rồi chàng tế ra ba cái truyền tống trận. Mấy người Linh Lăng bước vào trận, sẵn sàng xuất phát. Tịch Nhiên nhìn nhóm người đứng trong truyền tống trận, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng chàng thở dài.


Đi thôi. Cẩn thận.


Tịch Nhiên phất tay một cái, truyền tống trận sáng lên, nhóm người Linh Lăng nhanh chóng biến mất trong ánh sáng. Họ vừa biến mất, truyền tống trận lại ảm đạm như cũ.

.

Linh Lăng và Hiểu Minh chớp mắt đã thấy mình đứng giữa một cái hang động, vừa nhìn xung quanh thì nghe có tiếng nói lanh lảnh vang lên.


Mấy người là Linh tộc đúng không?


Linh Lăng giật mình, vội vàng vào thế phòng ngự sẵn sàng chiến đấu. Nhưng mà nhìn quanh một lúc cũng không thấy ai, dùng thiên nhãn cũng không phát hiện kẻ nào đang ẩn nấp. Giọng nói lanh lảnh lại vang lên.


Nè, đang nói các ngươi đó, nhìn đi đâu vậy hả?


Lúc này Hiểu Minh hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy một đôi mắt sáng rực như ngọn lửa trong bóng tối nhìn họ chằm chằm. Chưa kịp hoảng sợ, đôi mắt ấy từ từ tiến về phía họ, cả người dần lộ ra ánh sáng.


Thì ra là một con mèo đen. Làm sợ hết cả hồn.
Hiểu Minh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Hắn đối với nhiệm vụ cho dù nguy hiểm khủng bố cách mấy cũng không sợ. Nhưng mà lại sợ nhất mấy chuyện ma quái.

Nhưng mà Hiểu Minh vui mừng không bao lâu, lại thấy mèo đen mở miệng nói chuyện.


Ngươi làm gì dùng ánh mắt sợ hãi đó nhìn bổn miêu? Bổn miêu phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nào có chỗ đáng sợ.


Hiểu Minh trừng mắt hét lớn.


Nãy giờ là ngươi nói chuyện sao?



Chứ còn ai ở đây? Vì để bảo toàn truyền tống trận này bổn miêu phải nấp bên trong canh chừng hai ngày nay. Không cảm tạ thì thôi, lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ta. Cẩn thận bổn miêu đem ngươi làm bàn cào móng.
Mèo đen bất mãn hừ một tiếng, giơ chân liếm vuốt.


Ta…đây là lần đầu tiên nhìn thấy động vật biết nói chuyện.
Hiểu Minh nuốt nước bọt, nói với Linh Lăng.

Linh Lăng không nói chuyện, nàng đề phòng mèo đen. Tuy là nó nói nó canh chừng truyền tống trận này, nhưng ai biết nó vì cái gì mà đến cang chừng. Mèo đen nhìn thấy hai người thái độ như vậy thì liếc mắt một cái, sau đó quay vào trong bóng tối lôi ra một cái túi.


Bổn miêu không phải động vật, bổn miêu là yêu thú, yêu thú siêu cấp cường đại. Đây là Dạ nương đại nhân phân phó muốn ta đến giúp các ngươi. Nếu không còn lâu ta mới thèm đến đây. Mặc cái này vào, đừng có mặc đồ Linh tộc đi lung tung.
Mèo đen đẩy cái túi đến trước mặt Linh Lăng.

Linh Lăng nhặt cái túi lên, bên trong có mấy bộ quần áo Dạ tộc, một cái cẩm nang, và một túi tiền.

Qua một lúc, Linh Lăng và Hiểu Minh đã thay xong trang phục. Mèo đen đem Linh phục của bọn họ giấu đi, sau đó mới nói.


Gần đây Dạ quân gặp nạn, cho nên trên dưới Dạ tộc rất căng thẳng. Các ngươi lạ mặt cho nên đừng có gây chú ý. Ta đi cùng các ngươi, mọi sự đều phải nghe lời ta biết chưa?



Miêu…Miêu tiền bối, chúng ta phải gọi ngươi là gì?
Hiểu Minh dè dặt hỏi. Rõ ràng là yêu thú biết nói đả kích tam quan của hắn không nhỏ.


Ngươi nói rồi đó, gọi ta Miêu tiền bối.
Mèo đen cười ranh mãnh, nhưng rồi hắng giọng nói nghiêm túc.
Miêu Vô Hối, tên của bổn miêu là Miêu Vô Hối. Cái tên này bình thường đừng có treo trên miệng, đến lúc cần thiết mới được gọi.



Lúc nào mới là lúc cần thiết?
Hiểu Minh tò mò hỏi.


Đến lúc đó tự các ngươi biết. Còn bây giờ ngậm miệng lại đi thôi.
Miêu Vô Hối nhảy từ bậc đá xuống đất, dẫn đầu đi ra khỏi hang.

Vừa ra khỏi hang, Linh Lăng và Hiểu Minh đã hít một ngụm khí lạnh. Hang động mà họ đến hóa ra lại nằm trên một vách đá cheo leo cao vạn trượng. Từ trên nhìn xuống một cảm giác như có một lực vô hình muốn hút họ rơi xuống dưới vậy.


Đừng có nhìn xuống.
Miêu Vô Hối meo meo nói, nó men theo vách núi đi một đoạn, rồi quay lại nhìn hai người Linh Lăng và Hiểu Minh ra hiệu đi theo nó.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.