Chương 56: Sâu trong rừng rậm
-
Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh
- tieudaophonglinh
- 1502 chữ
- 2021-08-05 09:42:17
Lam Vũ muốn đuổi theo vào rừng, nhưng mà thân thể Minh Viễn còn ở trong lều, cũng không thể phó thác cho thỏ trắng canh giữ.
Đắn đo nhiều lần, cuối cùng hắn cắn răng chạy vào rừng tìm Phong Nguyệt. Nhưng mà chưa đi được mấy bước đã trông thấy Phong Nguyệt gấp chạy trở về, gương mặt trắng bệch. Lam Vũ trông thấy sắc mặt Phong Nguyệt không đúng đang muốn lên tiếng thì bị Phong Nguyệt cản lại.
Nàng kéo Lam Vũ chạy về lều, gấp giọng nói khẽ.
Đằng kia quân Dạ tộc đang đuổi tới. Không biết vì sao bị đuổi tới nhanh như vậy.
Lam Vũ biết sự tình không hay, lập tức dọn lều, cõng Minh Viễn lên vai như đang vác đồ vật. Thỏ trắng tỉnh giấc mơ màng, nhưng nghe Phong Nguyệt nói có quân lính đuổi tới nó lập tức tỉnh táo.
Còn hai canh giờ nữa trời mới sáng. Tuy hơi nguy hiểm nhưng mà đường duy nhất là vào rừng. Đi thôi.
Thỏ trắng nhảy phía trước, hai người chạy theo sau. Họ vừa đi được một lúc thì quân lính đuổi tới chỗ hạ trại. Bọn chúng xem xét dấu vết một phen, sau đó cũng đuổi vào rừng.
Mấy người Phong Nguyệt chạy đi không bao lâu thì phát hiện dưới đất dường như có động nhẹ. Nhẹ đến nỗi nếu không chú ý thì sẽ không cảm nhận được. Thỏ trắng ra hiệu dừng lại, sau đó áp tai xuống đấy nghe ngóng.
Là…là Chằn Tinh.
Thỏ trắng lắp bắp.
Chằn Tinh? Là một loài yêu thú sao?
Phong Nguyệt tò mò hỏi.
Không chỉ là yêu thú.
Thỏ trắng khó khăn nói.
Nó là thứ yêu thú không có linh trí, nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp.
Thỏ trắng khịt mũi, sau đó hừ hừ nói ra.
Dù bọn ta có trăm ghét ngàn ghét chúng nó, thì cũng phải thừa nhận rằng nó mạnh hơn bọn ta.
Phong Nguyệt nghĩ nghĩ, sau đó hỏi thỏ trắng.
Ngươi biết Hải Long không? Chằn Tinh so với Hải Long thì thế nào?
Hải Long sao?
Thỏ trắng nhìn sang Phong Nguyệt, suy tính một hồi mới nói.
Cái này khó nói, ta cũng không đánh giá được. Ta chưa được giao thủ với Hải Long. Trên đời này đâu phải gặp được ‘Long’ dễ dàng như vậy.
Nói vậy Hải Long quý hiếm lắm sao?
Lam Vũ chen lời.
Không phải quý hiếm, mà là cao quý đó. Trên thế gian có bao nhiêu loài rồng, nhưng mà rồng thật sự thì chưa ai thấy. Ngược lại tất cả chỉ có huyết thống của rồng chảy xuôi trong người. Hải Long là loài có một nửa huyết thống rồng. Cực kì cao quý.
Một nửa huyết thống của rồng…
Lam Vũ không khỏi chấn động. Hóa ra con Hải Long bị giam trên đảo Hải Long Vĩ là một nửa rồng.
Vậy Chằn Tinh này tính làm sao đây?
Phong Nguyệt đem mọi người trở về thực tại.
Thỏ trắng ngưng trọng nói ra,
Động tĩnh như vậy tức là nó vẫn đang ở khá xa. Nhưng loài này di chuyển rất nhanh, khoảng cách như vậy sẽ mau chóng bị rút ngắn.
Vậy có tránh được không?
Trước sau đều có địch làm Phong Nguyệt có chút gấp gáp.
Chằn Tinh bình thường nấp trong hang sâu rất ít khi ra ngoài, mà hễ ra ngoài là đi tìm thức ăn. Nếu ta không lầm, chúng ta đây là rơi vào tầm ngắm làm mồi cho nó rồi.
Thỏ trắng ảo não nói.
Làm thế nào bây giờ? Phong Nguyệt và Lam Vũ không hẹn mà cùng có câu hỏi như vậy, nhưng mà không ai nói ra.
Thỏ trắng gãi gãi tai một chút, sau đó vô cùng tinh quái cười nói.
Nghĩ ra rồi. Đơn giản vậy thôi.
Làm sao?
Lam Vũ cũng hồi hộp không kém. Bây giờ hắn vác Minh Viễn trên vai mà chạy, hành động đều không tiện. Dù hắn có thiện chiến thì tránh được vẫn nên tránh đi.
Vầy đi, chẳng phải chúng ta đang ở trên cùng một đoạn đường thẳng sao?
Thỏ trắng cười hì hì, xoa hai tay vào nhau mà nói, bộ dạng của kẻ xấu hiến kế.
Đường thẳng?
Đúng vậy, là đường thẳng. Phía sau là quân Dạ tộc, phía trước là Chằn Tinh. Chúng ta ở giữa hai bề thọ địch nên làm thế nào. Tất nhiên là dắt hai kẻ địch đến với nhau rồi.
Thỏ trắng bứt ngọn cỏ gặm gặm, bộ dạng tiểu nhân đắc chí mà nói.
Phải ha, dắt Chằn Tinh đến đối phó với quân Dạ tộc, nhất cử lưỡng tiện.
Phong Nguyệt hai mắt sáng lên, vui vẻ nói ra.
Vừa nói xong, cả ba đã nghe rầm rập tiếng bước chân nện xuống đất. Chằn Tinh đã đến gần. Con Chằn Tinh này còn cao hơn cả cây trong rừng, trông như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển. Thân hình như một con đười ươi khổng lồ trụi lông, da dẻ xanh lét thêm lốm đốm chỗ trắng chỗ đen. Mặt mũi nhìn hung ác, khi nó gầm lên một tiếng lộ ra mồm đầy răng nhọn, đỏ như bồn máu.
Lúc này thỏ trắng hét lên thất thanh.
Phụ mẫu ơi, tới rồi tới rồi. Mau, quay đầu chạy về lối cũ.
Cả ba lập tức co giò chạy về hướng ngược lại. Không dám mảy may thả lỏng. Chỉ cần chậm một chút chắc chắn bị Chằn Tinh ăn thịt.
Mặc dù nói hai người một thỏ đã ra sức chạy trối chết, nhưng mà Chằn Tinh một mực đuổi sát theo sau. Có mấy lần Phong Nguyệt vấp chân, suýt nữa bị Chằn Tinh giẫm bẹp dưới chân, may mắn Lam Vũ trên vai cõng Minh Viễn lại phân tâm lo lắng cho nàng, kịp thời kéo nàng chạy như bay.
Bọn họ chạy suốt một đường, luồn lách qua mấy cây đại thụ, tạm kéo giãn khoản cách nhất định với Chằn Tinh. Nhưng mà Chằn Tinh vẫn như cũ cuồng hống ở phía sau bọn họ.
Chẳng mấy chốc mà phía xa xa đã xuất hiện ánh đuốc. Gần một ngàn quân Dạ tộc cũng đang rầm tập chạy đến. Thỏ trắng hô lên.
Con mồi đến rồi, tất cả chuẩn bị. Nghe hiệu lệnh của ta thì đánh đường máu chạy xuyên qua toán lính.
Được!
Một, hai, ba. Giết – !
Thỏ trắng gào lên như vậy, lập tức nhảy tới phía trước.
Lúc này đôi mắt đen của thỏ trắng chuyển một cái thành màu đỏ tươi, trên hai chi trước xuất ra song kiếm. Thỏ trắng bật người lên cao, cả người xoay như con vụ lao tới địch nhân. Chiêu thức vừa nhanh vừa ảo diệu, chẳng mấy chốc song kiếm đã nhuộm đầy máu.
Phong Nguyệt cũng không nhìn nhiều, nàng thấy binh lính Dạ tộc nhảy tới vây quanh mình và Lam Vũ thì xòe tay, lập tức một thanh kiếm xuất hiện nơi tay nàng.
Thủy – Sinh – Lưu – Chuyển!
Phong Nguyệt thét dài một tiếng sau đó lao đến địch nhân.
Trường kiếm trong tay nàng như một dải lụa mềm, hết làn này đến lần khác né tránh công kích của địch thủ, lại chính xác tìm đến da thịt chúng mà cắt vào. Vết cắt lần này lại sâu hơn lần trước. Chính là nói theo mỗi lần nàng ra chiêu thì uy lực sẽ tăng gấp đôi.
Ở bên cạnh nàng Lam Vũ cũng không rảnh rỗi. Mặc dù không thể xuất kiếm đối kháng, nhưng mà hắn cũng liên tục phun chú ngữ, toàn lực né tránh binh lính đang lao tới.
Ngay lúc bọn họ vừa chém giết đến thất điên bát đảo thì Chằn Tinh đuổi đến.
Chằn Tinh há miệng gầm vang khiến mặt đất chấn động. Thỏ trắng nhân lúc này hét lên với Phong Nguyệt và Lam Vũ.
Chạy!
Cả ba nhân lúc quân lính còn đang bất ngờ vì tiếng gầm khiến mặt đất rung chuyển kia thì bỏ chạy. Lúc bọn họ chạy được xa xa thì nghe tiếng quân lính hét thảm. Từng tiếng kêu gào xé gan vang vọng trong khu rừng.
Bọn họ vòng một lối khác, tiếp tục chạy về phía bên kia khu rừng. Bởi vì chắc chắn viện binh sẽ nhanh chóng đến, cũng không biết Chằn Tinh ăn được bao nhiêu.
Mấy người chạy được một đoạn thời gian thì sắc trời phía Đông cũng hừng sáng. Thỏ trắng cũng thở ra một hơi, nói.
Trời sắp sáng rồi, nguy hiểm trong rừng cũng sẽ không có mấy nữa. Đường cũng dễ đi hơn. Từ đây còn một đoạn ngắn nữa chúng ta sẽ ra khỏi khu rừng này.
Thế nhưng vừa lúc đó, bốn người áo choàng đen từng trên trời đáp xuống, chặn phía trước bọn họ. Một người trong số chúng cất giọng ồm ồm.
Tiểu tặc to gan. Mau giao ra Dạ quân đại nhân!
Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.
Đế Quốc Bại Gia Tử