Chương 33: Chuyển trường
-
Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru
- Dạ Tử Vũ
- 2236 chữ
- 2020-05-09 01:02:39
Số từ: 2227
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày: 29/7/2014
Kagome đi hẹn hò! (Lời tác giả: Nghe được từ Sota! )
Giữa trưa, Kagome lại đột nhiên chạy về, điều này làm tôi nhớ tới trong nguyên tác, cô ấy đúng là giữa chừng trở về.
Quả nhiên, trực tiếp nhảy vào trong giếng. Tôi thấy cô ấy đang định nhảy vào, liền kêu lên:
Kagome, bảo Inuyasha dọn sạch miệng giếng, tớ không muốn lại phải chen chúc với cái cây…
Con chưa nói xong cô ấy đã nhảy, thật gấp gáp quá
Nhưng tôi lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì Kagome không mang theo ba lô, nghĩa là khi tôi đi sẽ phải mang theo hai cái ba lô nặng trịch!
Quả nhiên, bác Higurasi nói:
Kagome đi rồi sao, balo của con bé còn ở nhà, còn có hộp cấp cứu. Nếu bị thương thì làm sao bây giờ!
Vậy thì cháu mang hộ vậy
A, vậy thật cám ơn cháu, Hitomiko.
Được rồi, hiện tại bác đã trực tiếp gọi tôi Hitomiko.
Ngày hôm sau, tôi mặc quần áo đồng phục. Quả nhiên là trường học tư nhân quý tộc, chỗ nào cũng tràn đầy hai chữ ‘Hoa lệ’!
Điều làm tôi ngoài ý muốn chính là hiệu trưởng cực kỳ trẻ tuổi, hơn nữa là một người đẹp trai hiếm có.
Mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, mũi cao thẳng xinh đẹp, đeo mắt kính màu tơ vàng. Cử chỉ thành thục nội liễm, áo sơ mi màu trắng không vết nhăn khiến tôi cảm giác hắn là người nghiêm túc cực cẩn thận
Là học sinh Yaku Hitomiko sao?
Thấy tôi tiến vào, hắn cầm giáo án tùy ý đặt trên đùi, sau đó một đôi mắt xuyên qua thấu kính nhìn tôi.
Đôi mắt nội liễm của hắn hình như có thể nhìn thấu người ta vậy, tôi không thích cảm giác như vậy, thoáng tránh đi ánh mắt của hắn, gật đầu nói:
Đúng vậy!
Mời ngồi, thầy là hiệu trưởng Hasegawa Illumi. Tư liệu của em, thầy đã nhận được, thầy định phân em vào lớp năm thứ hai, xin hỏi còn vấn đề nào không?
Giọng nói của hắn rất êm tai, có sự thành thục khiến thiếu nữ động lòng mê hoặc!
Được!
Không biết vì sao, tôi rõ ràng am hiểu dong dài nhưng đứng trước mặt hắn lại trở nên câu nệ, không dám nhiều lời. Kỳ quái, khi đối mặt với người lạnh lùng khốc như Sess, tôi lại không có cảm giác như vậy. Chẳng lẽ, nguyên nhân là vì từ nhỏ nhìn hắn lớn lên sao?
Bạn ơi, bạn ơi?
Không tốt, thất thần. Tôi gãi gãi đầu ngượng ngùng vội vàng cười nói:
Thực xin lỗi, thầy vừa nói gì?
Hiệu trưởng Hasegawa không tức giận, ngược lại mỉm cười nói:
Không có gì, thầy chỉ là muốn nói mấy ngày nữa, em nên sắp xếp ổn thỏa thời gian để vào lớp
Vâng, cám ơn thầy. Như vậy, em có thể đi được chưa ạ?
Đối với hiệu trưởng, phải luôn khách khí, dù sao về sau sẽ đột nhiên vài ngày không đến lớp, hắn sẽ không nhớ nổi bạn để mà làm khó!
Hiệu trưởng nói:
Có việc gì gấp sao? Nếu không có, vẫn nên làm quen trường học một chút, nếu không sẽ rất dễ bị lạc đường
Nói xong hắn lấy mắt kính xuống, hơn nữa cố ý vô tình hất mấy ngọn tóc không nghe lời trước trán.
Tôi cảm giác được cổ họng có chút khô, người đàn ông này thật quá mê người. Động tác này tuy vô tình, nhưng cũng đã đủ làm phụ nữ cảm thấy nhộn nhạo. Hơn nữa, dung mạo của hắn rất tinh xảo, khiến tôi có cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Tìm tòi trí nhớ, hình như chưa nhìn thấy qua người như vậy, nếu gặp qua nhất định sẽ nhớ kỹ.
Yaku-san, Yaku-san! Yaku Hitomiko-san!
Lại bị những tiếng gọi đánh thức, phát giác mình lại thất thần, mặt đỏ lên ngượng ngùng cười nói:
Thực xin lỗi, thầy vừa nói gì?
Hiệu trưởng Hasegawa đã đeo mắt kính lên, cười nói:
Lần đầu tiên, lần đầu tiên có cô gái ở trước mặt thầy lại nhìn cái bàn mà ngẩn người.
Ngữ khí của hắn vui đùa, nhưng là tôi lại ngây ra, nói:
Thực xin lỗi
Một chút cũng không cảm thấy lời hắn nói là khoa trương, nếu là cô gái khác, sợ rằng sớm đã đắm chìm bên trong nụ cười của người đàn ông này, hắn quả thật có loại mị lực này.
Nhưng có lẽ nhìn cha con Sess lại thêm Yori lâu rồi, nên đối với người đẹp trai vẫn có chút miễn dịch! Hiện tại nghĩ vậy, cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là bi thương.
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa vội vã ở bên ngoài
Mời vào.
Hiệu trưởng Hasegawa nói xong, một nữ sinh mở cửa ra. Cô ấy mặc đồng phục, đi vào nói:
Hiệu trưởng, gọi em đến có chuyện gì sao?
Đây là hội trưởng hội học sinh Hasegawa Mina, cũng là em gái của thầy. Bạn này mới chuyển đến, Yaku Hitomiko, là đàn em lớp dưới của em, em có thể mang Yaku-san đi tham quan trường không?
Hiệu trưởng Hasegawa cười nói.
Anh em nhà này thật đúng là kiểu người chuyên đoạt đôi mắt người ta, chắc chắn dù đứng ở chỗ nào cũng sẽ luôn được người khác nhìn chăm chú.
A! Em! Hình như chị đã gặp qua ở thì phải, ở đâu nhỉ?
Mina bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Tôi thấy cô ấy nhớ vất vả, liền nói:
Em tin là chúng ta lần đầu tiên gặp mặt…
Thôi vậy, chúng ta nên đi ra ngoài, đứng lâu ở đây cũng không tốt
Mina
Trong giọng nói của hiệu trưởng Hasegawa mang theo sự trách cứ và bất đắc dĩ, mà Mina mặc kệ, lôi kéo tôi chạy ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Sao vậy? Cứ như là ở trong văn phòng hiệu trưởng sẽ có nguy hiểm vậy.
Thật nguy hiểm thật nguy hiểm! Nói cho chị, thời gian em vừa ở văn phòng hiệu trưởng là bao lâu.
Nói xong đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Ước chừng khoảng 20 phút.
Cái gì?
Mina lộ ra biểu cảm không thể tin được, sau đó kích động nắm tay tôi nói:
Em là người duy nhất mà chị thấy, người duy nhất lần đầu tiên nhìn thấy tên kia còn có thể ở riêng với hắn 20 phút mà còn có thể giữ trấn định, quần áo cũng ăn mặc chỉnh tề!
Sao cơ?
Không hiểu, thoạt nhìn hiệu trưởng kia không xấu, tuy đôi mắt có chút bức người nhưng đâu phải độc xà mãnh thú!
Em không biết đâu, lực sát thương của tên kia đối với con gái là 100%. Nhưng xem em vẫn không sao cả! Hiện tại hẳn là xem như 99%!
Mina nói xong sang sảng cười, nói:
Xem ra tên kia đang buồn bực!
Tôi run rẩy, nói:
Thế… thế à?
Thật khoa trương!
Em đúng là thần tượng của chị đấy! Đúng rồi, vì sao em không thích anh trai chị, là vì có ban trai đẹp trai tuyệt vời hơn cả anh ấy? Hay là anh ấy làm chuyện gì khiến em chán ghét? Hay là…
Mina rối rắm, xem ra cô ấy thật sự không rõ vì sao tôi không háo sắc.
Không có gì, hôm nay em không đeo kính sát tròng.
Điểm ấy hẳn được coi là bình thường!
Sao!
Nhìn thấy biểu cảm như muốn nuốt cả trứng gà của Mina, tôi thật vất vả nén cười.
Vậy về sau nếu em có cơ hội gặp anh trai chị, không mang theo nó là được, chị sợ em sẽ trở thành người bị hại.
Mina vỗ vai tôi nói.
Hội trưởng hội học sinh không tệ, tôi mỉm cười nói:
Em biết rồi, cám ơn chị.
Mina mang theo tôi xem phòng học, sau đó là sân vận động, thậm chí ngay cả các thành viên hội học sinh đều giới thiệu một chút.
Trường học rất lớn, nếu đi hết trường thì ngay cả người có thể lực tốt như tôi cũng cảm thấy chân đau nhức. Lại nhìn Mina, kính nể thật! Mặt không đổi sắc, cao thủ!
Thật vất vả đào thoát khỏi tay cô ấy, sau đó chạy trên đường mua rất nhiều thứ hữu dụng
Vốn là tính ba ngày nữa mới đi sang bên kia, nhưng vì tôi làm việc quá nhanh nên hết thảy đã xong, chuẩn bị cũng tốt. Tôi không chờ kịp, nên buổi tối cõng hai cái balo to đùng nhảy giếng.
O(╯□╰)o
Nào biết lại gặp phải tình huống xấu hổ này, bởi vì lưng mang hai balo to khủng bố, cho nên bị mắc kẹt ở giữa giếng, nửa vời…
Làm sao bây giờ? Kêu to cứu mạng? Bác Higurasi hẳn là đã nghỉ ngơi, lúc đi tôi còn để lại thư.
Thật vất vả đi thông, sau đó xuyên qua giếng đi lên, trên chân buộc một cái balo, trên tay cầm một cái balo.
Chiến quốc cũng đang trời tối, tôi gắng ném một cái balo ra trước, sau đó mang balo còn lại ra khỏi giếng.
Nhấc chân nhảy ra, kết quả nghe được một tiếng hét…
Đất dưới chân sao lại mềm như vậy, đáng lẽ là cứng chứ? Cúi đầu, nhìn thấy một đôi chân, bộ phận thân thể còn lại toàn bộ bị vùi bên dưới balo. Nhưng cho dù là một đôi chân, tôi cũng có thể biết được đó là Jaken. Vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn, sau đó cầm lên balo nói:
Không sao chứ?
Jaken đã bị ép mỏng dính, thật vất vả phồng dậy hô:
Ngươi muốn giết ta sao?
Ta làm sao mà biết ngươi ngồi xổm bên cạnh giếng. Đúng rồi, ngươi tới nơi này làm cái gì?
Ta làm sao mà biết, Sesshoumaru sama đột nhiên đến đây, sau đó bảo ta ngồi xổm bên cạnh giếng không được đi đâu. Chẳng lẽ ngài muốn ta chờ…
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:
Jaken, câm miệng!
Vâng Sesshoumaru sama!.
Jaken lập tức không dám nói nhiều.
Chẳng lẽ Sess đang đợi tôi? Trong lòng mừng thầm, đột nhiên nghe Sess nói:
Nghe nói móng vuốt của rồng là cứng nhất, ngươi có một con.
Thì ra không phải là đón tôi, mà là đón Xích Diễm. Tôi lập tức nhảy ra sau, nói:
Đừng tính kế Xích Diễm của ta, v sẽ không để nó ra cho ngươi chém đâu. Hơn nữa, trên thế giới chẳng lẽ không còn thứ gì thích hợp để ngươi làm kiếm sao? Ngươi đi rút móng của hắn ấy, làm gì muốn chém Xích Diễm…
Không để nó xuất ra phải không?
Tuyệt đối không được, nó là tuyệt chiêu của ta, không thể cho ngươi.
Đi thôi!
Lạ là Sess cũng không nói gì thêm, xoay người đi rồi.
Dễ dàng vậy, cứ thế buông tha sao? Tôi gãi gãi đầu, theo lý, Sess làm chuyện gì cũng sẽ không khinh địch như vậy, không chịu buông tha cho mới đúng! Vậy thì chỉ có hai tình huống, thứ nhất là hắn không muốn để tôi nghĩ rằng hắn ở đây là vì chờ tôi, nên lấy Xích Diễm làm cớ. Thứ hai là hắn cho rằng không thể thành công chém móng vuốt của Xích Diễm trong tay tôi, nên mới bỏ qua!
Nghĩ như thế nào, khả năng thứ hai lớn hơn một ít.
Có thể là bởi vì thất thần, tôi không chú ý tới Sess đột nhiên dừng lại xoay người. Cho nên không đầu không đuôi đụng phải hắn, thẳng tắp chui vào lòng hắn.
O(╯□╰)o
Có lẽ là vừa vặn đụng vào cơ bắp hắn, nên rất đau. Nhưng hành động yêu thương nhung nhớ này hình như rất chủ động, tôi hoàn toàn đơ ra.
Chờ Sess cử động, nhưng không biết hắn là cố ý hay là thật sự không muốn động, cho nên hắn không hề nhúc nhích. Tôi hít một hơi, chậm rãi ngẩng đầu xoa cái mũi của mình, cười cười:
Thực xin lỗi, không chú ý…
Hắn thật là cao, nhớ mấy trăm năm trước khi rời đi, hắn còn thấp hơn tôi một ít, nhưng hiện tại tôi lại chỉ tới ngực hắn.
Mùi này…
Sess nhìn một phương hướng nói, đột nhiên nhấc lên vạt áo phần eo của tôi trực tiếp bay đến phương hướng đó.
Tôi buồn bực, đến khi nào thì hắn mới có thể dịu dàng chút thế!
May mà đoạn đường không xa, hắn dừng lại trước cửa vào một sơn động, nhìn vào trong. Tôi cũng chú ý tới, chẳng lẽ sơn động này chính là nơi mà con nhện đã hiến thân thể cho lũ yêu quái? Hơn nữa khối khí rất tà ác, tuy đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn làm người ta cảm thấy ghê tởm