Chương 45: Thuê phòng
-
Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru
- Dạ Tử Vũ
- 5681 chữ
- 2020-05-09 01:02:42
Số từ: 5672
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày: 3/8/2014
Rất rõ ràng, mấy người này là đầu gấu.
Tôi nên ra tay, hay là nhẫn nại đây? Ra tay, đánh vài người này không đủ, sau đó nhất định tôi sẽ nổi danh ở trường học.
Kết quả nổi danh chính là, việc giả vờ tiểu bạch sẽ hỏng. Cái gọi là mũi tên bắn chết chim đầu đàn, đến lúc đó sẽ có N chuyện tìm đến cửa, ngay cả thời gian đi Chiến quốc gặp Sess sẽ không có thời gian.
Vì thế đành phải tỏ ra nhu nhược, lắc đầu nói:
Sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, thả tôi được không.
Phải khách khí, khách khí đến mức tôi cũng không nhịn được thấy mình đáng thương
Yaku Hitomiko liền lộ ra khuôn mặt loli đáng yêu, cười rộ lên lộ hai má lúm đồng tiền, hai mắt đầy nước rưng rưng, không tin các cậu không trúng tên. Nhưng tôi sai lầm rồi, bởi vì quá coi thường lực miễn dịch của bọn người kia. Yamaguchi lại không mở miệng bảo chúng cho tôi ra ngoài, ngược lại đi tới nâng mặt tôi lên, nói:
Nhìn kỹ thì cũng đáng yêu đấy chứ, chi bằng tôi làm bạn trai của cô đi?
Không nên…
Tôi vội vã lắc đầu.
Chẳng phải cô bị thất tình, còn bị bệnh gì đó? Nhưng nếu có tôi làm bạn trai, thì hẳn là có thể bình phục!
Không cần…
Tiếp tục lắc đầu, tuy tên tóc đỏ đẹp trai, nhưng giữa tôi và hắn tuyệt đối không có cái gọi là cảm giác sét đánh, cho nên vẫn là quên đi.
Thật sự không cần?
Yamaguchi cúi đầu, mang khuôn mặt tiến gần tôi, hỏi.
Dùng sức gật đầu, mùi khói thật nồng, rất muốn ho khan!
Vậy thì cởi hết quần áo của cô ta ra, ngay cả quần lót cũng cởi!
hắn nói xong rồi ngồi lại chỗ, mà mấy tên còn lại thật sự động thủ, nháy mắt, áo đồng phục đã bị cởi ra.
Maeda cười nói:
Bề ngoài thì giống loli, không nghĩ tới bên trong lại rất có dáng.
Hắn nhìn chằm chằm ngực của tôi, tôi không nói được gì hỏi ông trời, cậu bé này cũng quá trực tiếp.
Tôi đồng ý.
Không phải chỉ là bạn trai sao, từ nhỏ đến lớn còn chưa quen với bạn trai nào, cũng nên nếm thử xem sao. Hơn nữa, tin chắc chắn đối phương cũng chỉ là chơi đùa, chẳng phải nghiêm túc.
Yamaguchi hất đầu, Maeda ném áo khoác cho tôi. Tôi vội vã mặc vào, nói vội:
Vậy thì tôi đi trước.
Khoan! Nếu đã là người yêu, thì chúng ta nên cùng nhau xuống.
Yamaguchi đột nhiên đi tới ôm lấy vai tôi rồi mở cửa đi xuống thang lầu.
Tư thế này thật sự không dễ đi đường, tôi đi bước nhỏ, sợ ngã xuống thang lầu, sẽ rất xấu mặt. Vốn tưởng rằng đi tới nơi có người, hắn sẽ buông tôi ra! Ai ngờ, hắn cứ ôm tôi rêu rao khắp nơi, khiến tất cả mọi người nhìn chằm chằm. Hắn không thèm để ý nói:
Nhìn cái gì, chưa thấy qua người ta yêu đương sao?
Đúng vậy, tất cả mọi người nhìn thấy, nhưng mọi người lại dùng ánh mắt hèn mọn nhìn tôi, cứ như là người bị hiếp bức là tôi vậy! Nhìn thế nào thì tôi cũng là người bị hại mà!
Đang nghĩ, một bóng người xuất hiện trước mặt chúng tôi, là Mina. Cô ấy nhìn tôi, hỏi:
Hitomiko, hắn thật là bạn trai em?
cô ấy hỏi xong bình tĩnh nhìn tôi, hình như chỉ cần tôi nói không là cô ấy sẽ động thủ đả đảo tiểu tử này.
Bả vai bỗng đau, bên tai có người nói nhỏ:
Nếu cô dám nói không, thì trên mạng sẽ có hình nude của cô.
55555555555 hình nude khẳng định không có, nhưng tôi lại đoán được vài cái đầu heo, rồi động tay động chân dùng máy tính chuyển đầu heo thành đầu tôi!
Chậm rãi gật gật đầu, sau đó cắn răng cúi đầu. Hỏng bét, tay đã run lên, thật muốn đánh người! Nhưng nghe thấy Mina thở dài nói:
Chị chỉ là muốn nói cho em, tuy tên này là người nối nghiệp của gia tộc Yamaguchi, nhưng hắn muốn có bao nhiêu bạn gái liền có bấy nhiêu, chị sợ em sẽ đau lòng. Nhưng nếu hắn dám bắt nạt em thì lập tức tới tìm chị.
Nói xong mỉm cười cổ vũ với tôi rồi xoay người đi.
Bạn tốt! Mắt tôi đầy sao, dù là ai nói có tình bạn là chuyện tốt, tôi cũng không tin, nhưng hôm nay thì tin rồi, bởi vì khẳng định Mina có thể trở thành bạn tốt của tôi.
Đột nhiên nhận ra Mina là bạn tốt, tôi cảm giác dưới gốc cây tốt đẹp kia không biết khi nào thì lại mọc lên sinh vật béo phệ, không cần nói cũng biết đó là Yamaguchi – kẻ chuyên làm cho người ta vừa thấy đã ghét.
Hắn liếc tôi một cái, sau đó co rúm khóe miệng:
Cô cười cái gì?
Thế giới thật tốt đẹp.
Tình bạn thật kỳ diệu.
Có phải khi biết tôi là người thừa kế gia tộc Yamaguchi nên mới cảm thấy có được bảo vật? Vậy thì thật xin lỗi, chơi đùa thì được, nhưng phụ nữ như cô thì làm không nổi vợ của tôi.
Khụ!
Tôi không nghĩ tới bị nước miếng của mình sặc đến, sau đó ngẩng đầu vẻ thật bất đắc dĩ nói:
Thật là tiếc!
Vậy tại sao tôi không nhìn ra cô tiếc nuối?
Yamaguchi đột nhiên đứng lại ở cửa lớp nhíu mày hỏi.
Cậu đoán đúng rồi, sức quan sát rất tốt!
Đang thầm tán thưởng thì hắn mở cửa, lại cảm thấy hắn căn bản không có sức quan sát gì. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy chẳng lẽ không có một chút cảm giác gì sao? Tôi không chịu nổi bị người ta nhìn chăm chú, lập tức cúi đầu ngồi lại chỗ ngồi của mình nghiêm túc nghe giảng, làm học sinh ngoan ngoãn.
Buổi chiều, vị này không làm khó tôi, kỳ thực cũng không cần, bởi vì lúc này toàn bộ ban đều biết tôi là bạn gái hắn. Bởi vì trong thời gian nghỉ ngơi, tôi bị một đống nữ sinh thi nhau kéo tôi vào toilet hỏi tôi cùng một vấn đề.
Phần lớn là, cô và hắn kết giao đã bao lâu.
Trầm mặc! Mở miệng trả lời biểu hiện là không sợ hãi, bởi vì khí thế của đối phương làm tôi sợ hãi.
Còn có người hỏi, Yamaguchi-kun rốt cuộc coi trọng cô chỗ nào nhất.
Trầm mặc! Tôi giống nữ phụ, ngự tỷ mặt loli sao, vì sao cảm thấy càng ngày càng giống vậy. Đương nhiên, bị khinh bỉ là bình thường, đang nghe lời nói làm cho người ta nhàm chán, sau khi chuông vào lớp vang 1 giây cuối cùng, tôi mới chạy vào lớp.
May mà, không có phần tử bất hảo, ném rau xanh vào người tôi, hay nước bẩn gì đó. Không hổ là trường học quý tộc có tiếng, các học sinh rất có phong phạm quý tộc.
Sau khi tan học, đến nhà của tôi, hay là tìm nơi khác thoải mái hơn?
Yamaguchi không hề để ý thầy giáo đang giảng bài đằng trước, cứ thế kéo tóc của tôi trực tiếp hỏi.
Đánh nhau, đương nhiên nên tìm nơi không ai quấy rầy, tôi lo lắng một chút rồi nói:
Đương nhiên là nơi thoải mái, yên tĩnh.
Yamaguchi ngẩn ra, không nghĩ tới cô tôi thật sự trả lời hắn. Chẳng qua hắn rất nhanh trấn định lại vừa cười hỏi:
Vậy cô thích một người, hay là nhiều người?
Tôi đánh giá Yamaguchi từ trên xuống dưới, vóc dáng thân cao, nhưng gầy. Gầy như vậy thì đánh kiểu gì, lỡ chỉ một đấm là té xỉu, vậy thì thật là nhàm chán!
Tùy
Không nghĩ tới cô thật lợi hại, sau giờ học nói với thầy giáo là chúng ta có việc phải làm, thế là được
Yamaguchi nói xong, thầy giáo ho nhẹ một tiếng mới hồi phục tinh thần lại tiếp tục lên lớp.
Hôm nay vốn là tôi trực nhật, nhưng chỉ một câu nói của Yamaguchi, tôi liền được nghỉ lao động chân tay, sửa thành lao động trí óc!
Bởi vì cùng Yamaguchi đi từ lớp đến cổng trường mất tinh thần tương đối nhiều, di động nhận được tin nhắn, tôi lấy ra xem, là hiệu trưởng Hasegawa, hắn hỏi tôi hôm nay có rảnh hay không, có thể đến phòng vẽ tranh của hắn không? Đương nhiên là không rảnh, hôm nay đã hẹn đi đánh nhau, vì thế tôi trả lời thư.
Cứ thế bị Yamaguchi mang ra xe riêng, đương nhiên đồng hành còn có nhóm Maeda. Nhật Bản Tokyo có một con phố, bên trong là các hàng quán to nhỏ, có đúng hạn thu phí cũng có ngày nghỉ. Tôi bị mang vào một nhà hàng tương đối xa hoa, mà Yamaguchi ngồi ở quầy bar, khi cô bồi bàn hỏi thì hắn nhìn nhìn tôi nói:
Ba giờ sau có thể chứ?
Ba giờ sau? Tôi quên đi tính toán, vài cái tên này còn rất trẻ, đánh nhau thì chỉ sợ phải cần thời gian rất lâu để nghỉ ngơi ở đây. Vì thế, tôi dè dặt cẩn trọng nói:
Vẫn là cả đêm đi, tôi sợ…
Lời tiếp theo còn chưa nói, ba tên phía sau đã thi nhau huýt sáo.
Cô bồi bàn liếc tôi một cái, sau đó nói:
Như vậy, các vị muốn phòng như thế nào phục vụ?
Đương nhiên phải ăn no trước mới có sức lực.
Yamaguchi cười với tôi, sau đó chọn rất nhiều đồ ăn. Đếm đếm, hẳn là lên một vạn!
Kẻ có tiền ra tay quả nhiên hào sảng. Tôi hâm mộ trong lòng, nhất là đối với món pizza mà hắn chọn. Nếu không ăn, chỉ sợ ngay cả tâm tình đánh nhau, tôi cũng không có.
Đây là một gian phòng, có một giường cực kỳ lớn. Cả gian phòng đều là màu phấn hồng, cực kỳ chói mắt.
Ngồi…
Yamaguchi cởi áo khoác nói với tôi.
Trong phòng không có sofa hay ghế dựa, tôi trực tiếp ngồi trên giường.
Chưa bao giờ thử qua?
Yamaguchi phát hiện tôi cực kỳ tò mò nhìn chung quanh, cho nên mở miệng hỏi.
Gật gật đầu nói:
Ừ, lần đầu tiên.
Vậy trước kia nơi cô và bạn trai làm ở đâu?
Maeda ngồi bên cạnh tôi nhẹ nhàng kéo quần áo một chút của tôi, hỏi.
Bạn trai? Lắc lắc đầu nói:
Kỳ thực tôi không có bạn trai
Yamaguchi đang uống nước trong tủ lạnh, nghe tôi nói như vậy liền phun nước ra, cười to:
Cô đang đùa phải không, không có bạn trai, vậy thì cái chứng yêu đương gì đó là thế nào?
Tôi ở Nhật Bản hiện đại cũng không lâu, nếu nói dài thì vẫn ở thời kỳ Chiến quốc mới gọi là dài, khi đó con gái còn chưa cởi mở như vậy, làm gì nói được chuyện yêu đương. Tuy tôi lớn như vậy nhưng thật ra chưa yêu bao giờ, không có bạn trai thật sự là kỳ quái sao? Tôi đỏ mặt, nói:
Vì tôi xa nhà, ông tôi nói dối để giúp tôi thôi
Yamaguchi nói:
Nếu cô nói thật, vậy lần đầu tiên của cô làm với ai?
Maeda cũng gần sát tôi nói:
Thật là kỳ quái, chưa có bạn trai bao giờ còn lớn mật như vậy, nhất định là rất có kinh nghiệm, nói đi, là ai? Chúng tôi sẽ không nói đi ra ngoài, thậm chí tôi có thể nói cho cô biết lần đầu tiên của tôi là cùng ai nữa cơ?
Nam sinh khác vừa nghe liền cười to, nói:
Ai chẳng biết lần đầu tiên của cậu là cùng với gia sư tại nhà, một phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi, cậu còn không biết xấu hổ mà còn nói ra.
Maeda cũng không yếu thế:
Hừ, mấy người còn không biết chỗ tốt của phụ nữ thành thục…
Sau đó hắn nói một đống phụ nữ thành thục có chỗ tốt gì, đương nhiên còn dẫn theo một ít tiết mục đồi trụy ngắn. Lần đầu tiên tôi nghe thấy mấy cái này, mặt đã sớm đỏ hồng.
Đang định động thủ, mà Yamaguchi lại chú ý tới cái gì đột nhiên nói:
Không lẽ cô là lần đầu tiên…
Hộc máu… Điều này cũng có thể nhìn ra, tôi nhìn nhìn toàn thân, không có một chỗ nào biểu hiện ra là mình vẫn là xử nữ! Không đúng, dựa theo tư tưởng của người Trung Quốc, xử nữ tuổi này là thật bình thường a! Nghĩ lạnh nhạt, nói:
Đúng thì thế nào?
Đám Maeda cũng sợ run:
Lần đầu tiên?
Bọn họ nhìn tôi như thể phát hiện đại lục mới vậy, sau đó nói:
Thật lợi hại, lần đầu tiên cũng dám thử 5P.
…
Tôi không tính toán thử 5P, tôi đến để đánh người, nhưng thứ tôi mong muốn sao giờ còn chưa tới. Đang nghĩ, có người gõ cửa.
Nhìn pizza nóng hầm hập tiến vào, tôi không nhịn được nhảy xuống cầm một cái ăn. Vừa ăn vừa nói:
Có thể chờ… tôi ăn no rồi nói.
Maeda nói:
Đương nhiên có thể.
Yamaguchi bên cạnh, nói:
Cô nếu hối hận thì giờ còn kịp, lần đầu tiên tốt nhất không nên kịch liệt như vậy.
Không sao, tôi rất lợi hại…
Oa, ăn ngon thật! Ăn đồ ăn thời chiến quốc đã lâu lắm, cơm Tây cái gì đều nhanh thành mây bay.
Chỉ chốc lát sau, nửa khối pizza bị tiêu diệt. Tôi liếm liếm ngón tay, cười nói:
No rồi!
Maeda nuốt nuốt nước miếng, kéo qua ngón tay tôi đặt ở miệng hắn mút, nói:
Chúng ta cũng có thể bắt đầu rồi!
Ừ, có thể bắt đầu, ai đến trước?
Tôi vốn là thiện ý hỏi một câu, nhưng bốn gã thiếu niên lại sợ run một chút. Bọn họ nhất tề nhìn về phía Yamaguchi, mà Yamaguchi có chút rối rắm nhìn nhìn tôi, nói:
Bởi vì cô là lần đầu tiên, nên tôi đến trước, bọn họ rất thô bạo, sợ cô bị thương…
Bởi vì ăn rất no, tôi đứng lên hoạt động hai cái, sau đó ngoắc ngón tay nói:
Đến đây đi!
Lần này đến phiên Yamaguchi do dự, nhưng bị nhóm Maeda đẩy mãi mới chậm rãi đến gần tôi, còn rất dịu dàng nói:
Đừng sợ hãi.
Nói xong đưa tay nhẹ nhàng đáp lên vai tôi.
Bắt đầu chiến đấu, tôi ăn no có sức lực, lập tức bắt lấy tay hắn dùng sức nhấn hắn ngã xuống một cái. Yamaguchi kinh ngạc nghi ngờ, bị trực tiếp ấn nằm xuống. Đám Maeda cũng hơi sợ run:
Thì ra cô thích lên trước…
O(╯□╰)o
Đúng vậy, rất thích!
Dẫm chân lên ‘thi thể’ của Yamaguchi, một cái đá khiến Maeda bị ngã ở trên giường. Sau đó tôi thuận tay thu thập hai mái tóc đủ màu đủ dạng kia.
Lúc này Yamaguchi đứng lên, không nghĩ tới sức chịu đựng của hắn lớn như vậy.
Cô làm gì vậy?
Đánh nhau, ở trường học tôi sợ mấy người kêu thảm thiết sẽ khiến sói tới, không đúng, là người tới. Nhưng nơi này thì khác, mấy người sẽ bị đánh cho thật thích, tin tôi đi…
Đá tới, nhưng Yamaguchi lại né được. Nhưng thà không né còn hơn, bởi vì chiêu tiếp theo là thuận bổ, chân qua đầu hắn trực tiếp đá xuống, Yamaguchi lại nằm bẹp trên đất.
Lần này có lẽ hắn phải nằm chốc lát, tôi vỗ vỗ tay nói:
Bởi vì mấy người mời tôi ăn pizza nên tôi nhẹ tay, mấy người cứ ở đây chậm rãi chơi BL (boy love), tôi phải đi về ăn cơm chiều… À, hình như vẫn còn no, xem ra nên chạy về nhà.
Nếu không, nhất định bác Higurasi sẽ hỏi tôi cùng ăn với ai.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh người ở thế giới này, đáng giá kỷ niệm. Vừa chạy vừa nhìn ảnh chụp, trong lòng thích thú. Thế này thì về sau tôi sẽ không bị bắt nạt, toàn bộ người trong lớp cũng sẽ yên tĩnh.
Ngày hôm sau, khi tôi bước vào lớp, tất cả mọi người mang ánh mắt ‘có sắc’ nhìn tôi.
Kỳ lạ!
Chú ý thấy kẻ duy nhất không dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là bốn kẻ ngày hôm qua bị đả kích, nhưng hôm nay nhìn bọn họ, lại cảm thấy vui vẻ, mặt xanh tím sưng vù, ngày hôm qua tôi ra tay nặng đến vậy sao?
Lên sân thượng! Ngay bây giờ!
Yamaguchi đột nhiên đứng thẳng nói lớn.
Được.
Tôi đi phía sau hắn, thuận theo đi lên sân thượng, kết quả, vừa lên đến nơi hắn đã trực tiếp quay đầu đánh một đấm, bị tôi tránh được.
Đưa ảnh chụp ngày hôm qua ra.
Ảnh chụp gì, à, cậu đang nói ảnh chụp bốn người song song nằm ở trên giường, không mặc gì, rất giống đang chơi BL sao?
Vừa nói vừa nhìn sắc mặt bọn họ, thật phấn khích, có thể so với phép biến hóa 72 phép của Tôn Ngộ Không vậy.
Cô!
Bốn người bốn miệng đồng thanh quát.
Tôi sẽ phát tán chúng lên mạng, nếu mấy người bất lợi với tôi hoặc làm ra chuyện quá đáng, thì tôi sẽ…
Phát ra đi!
Bốn người lại bốn miệng đồng thanh quát.
Thông minh, cho nên, khi tôi học thì trong phòng học phải yên tĩnh. Mấy người không thể đi đầu nháo, người khác nháo thì tôi mặc kệ. Thứ hai, đừng tìm tôi gây phiền toái, như vậy rất đơn giản đúng không!
Tôi nói xong liền mở cửa sân thượng nói:
Được, chúng ta có thể trở về.
Tuy bốn người bị chụp ảnh BL cực kỳ phẫn nộ, nhưng bởi vì yêu cầu tôi đưa ra cũng không quá mức, nên chỉ nhìn nhau, rồi đáp ứng.
Một ngày yên tĩnh cứ thế mà triển khai!
Buổi tối tan học, tôi lại nhận được tin nhắn của Hasegawa, hắn hỏi hôm nay có rảnh không, nên thừa dịp mọi người không chú ý liền chui vào văn phòng hiệu trưởng. Hắn nhìn thấy tôi đến, cực kỳ vui sướng, nói:
Thật sự là rất khó, không nghĩ tới em đã có bạn trai còn có thời gian đến đây.
Khóe miệng run rẩy, nói:
Chuyện đã đáp ứng thầy thì em nhất định phải làm được.
Chúng tôi lên lầu, Hasegawa bắt đầu vừa vẽ vừa nhìn tôi, một lát sau đột nhiên buông bút vẽ, mang chén trà sữa đặt ở trên tay tôi nói:
Chuyện của em, thầy đã nghe Mina nói, hiện tại thầy lấy thân phận bạn bè muốn nói cho em một chuyện.
hắn ngồi đối diện tôi, tiếp tục nói:
Em có biết vì sao thành tích học tập Yamaguchi tốt nhưng lại bị phân ở lớp có thành tích không bằng không?
Thành tích học tập của hắn tốt lắm sao? Lắc lắc đầu, tôi chỉ mới chuyển đến, không biết là bình thường.
Bởi vì hắn từng khiến một nữ sinh có thai, trường đã phạt hắn từ ban 1 chuyển xuống ban 7.
Oa, thật là lợi hại!
Sau khi thốt ra, đã thấy Hasegawa nhíu nhíu mày, lập tức sửa lời nói:
Không phải em nói hắn lợi hại về cái kia, em là nói…
Hình như tôi đúng là nói hắn rất lợi hại về cái kia, tuổi nhỏ như vậy mà đã làm nữ sinh lớn bụng, chính xác mà nói thì nữ sinh hẳn là cũng không dễ có thai.
Đối với những cô gái mà nói thì hắn là người rất hấp dẫn, nhưng cũng giống như đang hút độc vậy.
Hasegawa cũng không nói rõ ràng, bởi vì hắn từ trước đến nay luôn ổn trọng thâm trầm, nếu không phải tôi là người mẫu của hắn, thì những lời này cũng sẽ không thể nghe được. Hắn thật tốt với tôi, thoáng cảm động:
Em sẽ chú ý.
Nhưng tôi chú ý cái gì? Khóe miệng run rẩy, lời này hình như muốn nói tôi phải chú ý không được hoài thai đứa trẻ với hắn vậy
o(╯□╰)o
Vậy là tốt rồi!
Hasegawa mỉm cười, tôi lập tức cảm thấy hoa mùa xuân lại nở. Tay khẽ run lên, chén trà sữa kia rơi xuống.
Nóng!
Anh đẹp trai, chẳng lẽ ngài không biết lực sát thương nụ cười của ngài rất cao sao, sao lại rảnh ràng cười tươi như vậy cho người khác xem thế.
Không sao chứ?
Hasegawa buông bút vẽ vừa cầm xuống, vội vàng cầm tay của tôi lên, phát hiện cũng không có vết phỏng mới nói:
Dùng nước trong rửa một chút, thầy đi lấy quần áo Mina cho em mặc.
Nói xong kéo tôi vào phòng bếp, sau đó mới đi lấy quần áo.
Nhưng sau khi tôi rửa xong mới phát hiện thứ hắn lấy không phải quần áo Mina, mà là của hắn.
Quần áo của Mina đã dọn đi rồi, nên đành để em mặc của quần áo của thầy. Đồng phục của em cứ giao cho thầy, rất nhanh sẽ khô.
Nói xong, hắn đưa áo sơmi của hắn cho tôi.
Không sao.
Run lẩy bẩy, cũng không rõ ràng.
Hasegawa cười nói:
Vẫn nên thay đồ đi, để lâu, vết trà sữa sẽ rất khó tẩy sạch.
Tôi vốn không có mấy thời gian, nên chỉ có thể gật gật đầu nói:
Được.
Vì thế vào toilet thay áo sơ mi của Hasegawa.
Hắn cười, cầm áo và váy của tôi đi vào, nói:
Em ngồi xuống đi, quần áo sẽ khô rất nhanh.
Thật sao, tôi chỉ ngồi hơn mười phút là thấy hắn đi ra, trên tay cầm quần áo khô đi ra, chỗ dính trà sữa đã hoàn toàn sạch sẽ.
Thật lợi hại, thầy làm thế nào vậy?
Hasegawa đưa ngón tay đặt ở môi, cười nói:
Bí mật
Mê hoặc, đàn ông này thật hiếm khi bình thường, trái tim lại bắt đầu đập mạnh! Vội vàng lấy quần áo
Cám ơn thầy!
Thay quần áo xong, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về nhà.
Nhưng Hasegawa lại nói trời đã gần tối, vì thế liền yêu cầu đưa tôi trở về.
Không từ chối được, tôi tới cổng trường đứng đợi, 2 phút sau Hasegawa lái xe đến. Hắn biết thần miếu Higurashi, nên trực tiếp đưa đến dưới chân núi. Tôi lễ phép mời hắn lên chơi, nhưng hắn từ chối, cười nói:
Bài vở và bài tập rất quan trọng, lần sau nếu có chuyện gì muốn nghỉ thì có thể trực tiếp xin phép thầy, đừng dùng lý do kỳ quái, biết không?
Vâng!
Ông thân ái, tôi đỏ mặt.
Trở về nhà, ngày hôm sau thấy Kagome cũng đã trở lại, cô ấy cũng đã đến trường học, hơn nữa đang chuẩn bị để đi luôn. Tôi nhớ lại, thấy chưa lần nào cùng đi đến Chiến quốc với cô ấy, nên cũng cõng balo theo:
Vậy thì cùng đi đi!
Lúc đi tôi còn nói với ông:
Ông trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng của cháu là được, không cần nghĩ ra mấy bệnh kỳ quái gì đó đâu
Ông gật đầu nói:
Được rồi, cháu yên tâm.
Kagome vừa đi vừa nói:
Mỗi lần đều nói như vậy, lần trước lại nói là tớ bị chứng bệnh kinh tế mất cân đối
Tôi tiếp lời:
Lý do cho tớ càng đáng sợ, là chứng thất tình mất tinh thần gì gì đó, khiến các bạn trong lớp đều cho rằng tớ là tên ngốc thất tình…
Hai người vừa liệt kê ra các loại chứng bệnh vừa nhảy giếng, vừa đến bên kia tôi liền cảm giác được hai luồng yêu khí rất quen.
Một luồng là Inuyasha, một cái khác thì hơi giống Kagura.
Chẳng lẽ là Naraku tìm tới? Bởi vì tôi đang ở trong truyện, nên mọi chuyện đối với tôi đều có chút lạ lẫm. Kagome là pháp sư cũng có một chút cảm giác:
Tớ muốn đi tìm Inuyasha, hình như hắn gặp phải phiền phức.
A…
Người đã chạy ra, tôi chỉ có thể theo sau. Chạy chạy, đột nhiên một nhánh cây quấn quanh eo Kagome, giơ cô ấy lên.
Chính là yêu khí này, tôi ngẩng đầu thấy một người đàn ông tuấn mỹ phi thường, trong đôi mắt đầy kích động, vẻ mặt hắn có chút điên cuồng nhìn Kagome:
Chính là cô gái này! Ta muốn có được nàng!
Nhện quỷ! Tôi nhìn hắn, hiểu vì sao trên người hắn có yêu lực giống Naraku.
Thả Kagome ra!
Inuyasha chém đứt cái tay kia của hắn, nhưng nó lại được tái hợp lại rất nhanh.
Tôi nâng Kagome dậy, nói:
Đi!
Nhện quỷ cố gắng bắt lấy Kagome, tuy hắn yêu Kikyo, nhưng Kagome cũng là kiếp sau của Kikyou.
Chưa bao giờ thấy yêu quái thích bị chém như vậy. Chém lại ghép, ghép lại rồi bị chém. Rồi hắn lại thành trần truồng, còn cả gương mặt yêu nghiệt kia nữa, tôi không nhịn được đỏ mặt. Inuyasha quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, người như vậy mà hắn nói chém là chém, thật là…
Nhìn quỷ nhện mà khóe miệng tôi run rẩy, thời đại này thật sự là kỳ quái!
Về Phong Thương, Inuyasha hiện tại đã nắm giữ, nói động thủ là động thủ, hơn nữa còn cực kỳ uy lực. Hắn đang trưởng thành, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
Chả trách sau này Sess có vài phần tôn trọng hắn, quả thật hắn là đứa em trai có thực lực
Mọi người bởi vì cái yêu quái tên Muso đột nhiên mất tích mà cực kỳ lo lắng, bởi vì hắn luôn muốn bắt Kagome, cho nên Inuyasha muốn cô ấy trở lại thế giới hiện đại.
Nhưng Kagome lại muốn biết rõ sao lại thế này, vì thế cùng bà Kaede và tôi đi đến nơi Nhện Quỷ chết. Bởi vì bọn họ cho rằng dấu ấn con nhện sau lưng Muso rất có khả năng liên quan đến nhện quỷ!
Cẩn thận!
Tôi cảm thấy được trong động có luồng yêu khí, vội vàng ngăn trở hai người. Nhưng Muso đã đi từ trong động ra, nói lớn:
Ta đã biết, ta đã nhớ ra cô gái mà ta muốn là Kikyo
Sau đó hắn thấy được Kagome:
Vì sao ngươi giống nàng ấy? Vì sao?
Bà Kaede lên tiếng:
Đi mau! Kagome!
Rồi bắn ra một mũi tên.
Kagome thấy Muso vươn tay định tấn công bà Kaede liền nói lớn:
Bà Kaede! Hitomiko! Chạy mau!
Phân thân của Naraku xác thực rất khó đối phó, nhất là vị Muso này, cái tay kia của hắn và chướng khí trên người đều làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Nhiều năm kinh nghiệm, tôi biết những yêu quái ghê tởm đều cực kỳ đáng sợ. Nhìn hắn vươn tay hướng về phía Kagome, tôi rút Luyện Nha ra, hô:
Thương Long phá!
Rồng điện đánh về phía Muso, mà lúc này trên bầu trời có người kêu lên:
Tán hồn thiết… A!!!
Khóe miệng run rẩy, đây là hiểu lầm, ai bảo cậu đột nhiên nhảy ra chắn đường.
Inuyasha nhảy dựng lên, chỉ vào cái đầu đen xì dựng đứng của mình mà hét lên với tôi:
Cô muốn giết ta sao!?
Cảm thấy yêu lực trên người Muso đang tăng lên, tôi nói lớn:
Inuyasha, cẩn thận hắn!
Địch nhân của ngươi là hắn!
Dời đi mục tiêu, tôi và bà Kaede lui lại mấy bước, nên tránh xa nhóm yêu quái đang đánh nhau nếu không muốn bị chém lây hay bị bắn máu tung tóe lên người
Lại nhìn thấy hắn không ngừng biến thành từng khối, rồi lại hợp lại!
Tôi rốt cục nhớ ra nguyên tác, hơn nữa cũng thấy được, mỗi lần Muso sống lại, các khối thịt đều tập trung vào hình con nhện trên lưng hắn mà đến hợp lại. Chuyện này bị Miroku nhận ra, hắn đúng là người cực kỳ cẩn thận. Nhưng tuy hắn nhận ra được, nhưng một kiếm cuối cùng của Inuyasha lại bị Kagura phá hỏng. Inuyasha cũng không còn cơ hội chém khối thịt có hình con nhện nữa. Mà trùng độc từ trên trời cũng bay tới, mang theo khối thịt có hình xăm con nhện đi mất.
Inuyasha nhanh chóng đuổi theo, Miroku cũng đi theo
Tôi vốn cũng muốn đi cùng bọn họ, nhưng đột nhiên nghe thấy trong rừng cây truyền đến một tiếng kêu. Là A-un, nó ở đó có nghĩa là Sess đã tìm tới. Tôi xoay người, nói:
Xin lỗi, tôi phải đi trước, Kagome nhớ cẩn thận!
Vẫy tay với họ, sau đó chạy vào rừng cây.
Quả nhiên, Sess đứng ở đó lên tiếng:
Phân thân của Naraku?
Ừ, nhưng Inuyasha đã đuổi theo.
Vậy thì chúng ta đi thôi!
Tôi theo đi lên, đi được chốc lát, đột nhiên Sess đứng lại quay đầu nói:
Trên người ngươi có mùi đàn ông, là ai?
Mùi đàn ông? Tôi chợt ngẩn ra, vừa rồi không hề tiếp xúc với Miroku và Inuyasha, chẳng lẽ là do ngày hôm qua tôi mặc quần áo của Hasegawa. Đã qua một ngày, hơn nữa tôi còn tắm rửa, hắn vẫn có thể ngửi ra sao? Tôi nâng tay lên ngửi ngửi, không có mùi gì!
Là ai?
Sess lại hỏi một câu, rất ít khi thấy hắn mất nhẫn nại như vậy, vì thế tôi vội nói:
Là hiệu trưởng trường học của ta, hôm trước, quần áo của ta bị bẩn, hắn lấy quần áo của hắn đưa cho ta mặc…
Vậy sao?
Sess tiếp tục đi, mà Jaken vốn đang im lặng lại lên tiếng:
Chỗ các ngươi cởi mở đến mức đó sao, phụ nữ có thể tùy tiện mặc quần áo đàn ông sao?
Không phải là tùy tiện, là vì quần áo bẩn!
Hắn chăm sóc ngươi như vậy, chẳng lẽ hắn là chồng tương lai của ngươi?
Mặt đỏ, quả thật hiệu trưởng Hasegawa là đàn ông tốt, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết giao. Lúc này Jaken vừa nói như vậy, tôi lại ngẫm nghĩ. Nhưng tôi lập tức phủ định ý nghĩ này, bởi vì người ta ưu tú như vậy, chỉ sợ sớm đã có bạn gái. Con gái Nhật Bản rất lợi hại, một khi các ngươi đã nhìn trúng đàn ông tốt thì sẽ không bao giờ khách khí với người khác, trực tiếp xông đến đoạt trước.
Đâu phải.
Vậy tại sao mặt ngươi đỏ?
Jaken lại nhìn ra, tôi sờ sờ mặt mình, nói:
Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, kỳ thực hắn cũng là người tốt lắm… Á! Đau đau đau!
Vì sao rõ ràng Sess đang đi bình thường lại đột nhiên đứng lại, tôi bị đụng phải.
Jaken!
Có!
Jaken vội vàng nói, nhưng Sess đột nhiên phất tay áo, Jaken biến thành sao bay vào dòng sông nhỏ bên cạnh.
Khụ! Tôi lập tức lui ra sau, trực giác cho thấy Sess đang rất tức giận.
Ngươi muốn gả cho hắn?
Đột nhiên bị hắn hỏi như vậy, tôi lại cảm thấy có chút buồn cười, thì ra hắn cho là thật sao? Tôi vội vàng vung loạn hai tay nói:
Tuy hắn đẹp trai tốt bụng, nhưng tôi còn nhỏ, vẫn còn là học sinh trung học, sao có thể lập gia đình sớm như thế. Tuy sống ở đây vài chục năm, nhưng mà… tôi ngay cả bạn trai đều không có, lại càng không muốn nói đến kết hôn, vẫn sớm vẫn sớm!
Vậy sao?
Sess xoay người đi tiếp, đột nhiên lại nói:
Ngươi coi như là thành viên của tộc Bạch Khuyển, nếu lấy chồng thì phải thông báo cho tộc Khuyển biết, hiểu chưa?
Hiểu rồi, nói như vậy thì Sess Sess vẫn coi ta là người thân của ngươi, đúng không đúng không?
Vui sướng thật, tuy biết đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không thừa nhận. Quả nhiên, mỗ yêu hừ một tiếng, nhưng lại bước nhanh hơn bình thường.
Vụng trộm cười nhanh chóng đuổi theo, ở dưới ánh trăng, hai cái bóng dáng in thật dài trên đất, mang cảm giác rất hài hòa. Bởi vì chỉ nhìn bóng mà ngẩn người, hoàn toàn quên mình đang đi trong rừng cây, hậu quả là vấp phải cục đá, té lăn trên đất.
Ngực bị làm đệm, nhưng không cảm thấy đau. Định đứng dậy, đã thấy Jaken đáng thương đang bẹp dí ở đó, hai mắt đều là sao. Tôi lấy tay vỗ vỗ mặt hắn
Còn sống không, Jaken?
Tiểu gia hỏa này thật đúng là không hay ho.
Nhìn đường.
Tiếng nói của Sess có chút bất đắc dĩ, đứng lại nhìn một người một yêu ngã lăn thành một đoàn trên đất.