Chương 1040: Liên minh - cảm giác không ổn lắm
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1484 chữ
- 2022-02-09 04:01:43
Bởi vì cảm giác này, cô đột nhiên mất đi vài phần ôn hòa sản sinh ra nhờ nhan sắc của anh ta.
Tề Tiểu Tô biết rằng trực giác của mình trước nay vẫn rất chuẩn.
Cho nên cô lập tức xoay người đi ngay.
Tôi đi nói chuyện với dì Bạch.
Lục Quang hoàn toàn sững sờ.
Anh ta không ngờ rằng Tề Tiểu Tô nói đi là đi luôn.
Trước nay không có người phụ nữ nào có thể lạnh nhạt với anh ta như vậy, thực sự không có ai chỉ giữ thái độ không tệ với anh ta trong thời gian ngắn ngủi ban đầu rồi nhanh chóng lạnh nhạt như Tề Tiểu Tô.
Anh ta bắt đầu cuống lên, lập tức đuổi theo, đưa tay ra muốn nắm lấy cánh tay cô.
Cô Tề xin đợi đã!
Bụp một tiếng, cô không chút lưu tình, gạt cánh tay anh ta ra.
Tiếng động này khiến những người khác ngừng trò chuyện, đồng loạt nhìn sang.
Sau khi mạnh bạo gạt bỏ cánh tay của Lục Quang, Tề Tiểu Tô lập tức lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Tề Vân Diên, cô làm gì thế hả?
Phương Viện Viện bước vội qua bên này, cô ta trừng mắt nhìn cô với vẻ phẫn nộ, đi về phía Lục Quang, kéo tay áo của anh ta.
Làn da của Lục Quang trắng hơn rất nhiều người phụ nữ khác.
Lúc này đây, trên cánh tay anh ta bỗng có mấy dấu tay ửng đỏ.
Sao cô lại đánh người ta hả?
Phương Viện Viện bộc phát, cô ta cầm cánh tay của Lục Quang lên, phẫn nộ mắng mỏ:
Tôi thật không ngờ cô lại thô lỗ, nóng nảy, không có giáo dưỡng như vậy đấy! Cô có biết Lục Quang là khách quý của tôi không?
Tề Tiểu Tô bỗng thấy buồn cười.
Lục Quang có đẹp thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là một người đàn ông.
Một người đàn ông và một người phụ nữ xảy ra xung đột, tại sao người bị trách mắng trước lại là người phụ nữ?
Phương Viện Viện cũng là phụ nữ, lẽ nào không nên hỏi han cô trước, có phải Lục Quang đã có hành động gì không đúng mực với cô?
Tất nhiên, cô cũng không kì vọng gì vào Phương Viện Viện cả.
Lục Quang nhìn cô bằng ánh mắt vô tội và bất lực.
Không sao đâu, cô Phương, ban nãy tôi hơi nóng vội, là tôi đưa tay kéo tay cô Tề, có lẽ cô ấy cảm thấy tôi mạo phạm cô ấy...
Giọng Tề Tiểu Tô rất lạnh, cô ngắt lời anh ta:
Không phải là có lẽ, mà là anh đã mạo phạm tôi rồi.
Lục Quang khựng lại.
Cá nhân tôi rất ghét bị người lạ đụng chạm, cho nên tôi sẽ không xin lỗi vì ban nãy đã ra tay đâu.
Tôi, tôi cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi.
Trong ánh mắt Lục Quang nhìn cô có cảm giác đau thương khiến người ta dễ dàng đồng tình và đau lòng.
Phương Viện Viện thấy thương xót ngay lập tức.
Tề Vân Diên, cô không thấy áy náy hay sao?
Tất nhiên tôi không thấy áy náy.
Tề Tiểu Tô nghĩ mình đã không còn cảm giác thân thiết như lúc trước với Lục Quang nữa rồi, anh ta đẹp thì đẹp thật, ưa nhìn thì ưa nhìn thật, nhưng cô hiểu rất rõ, hình mẫu mà cô thích nhất là rắn rỏi cứng cáp, tràn ngập phong vị đàn ông.
Dạng như Lục Quang, chỉ nhìn vài lần như thưởng thức cái đẹp thôi thì được, còn tiếp xúc sâu xa hơn, cô không chịu nổi.
Đây là trạng thái bình thường của cô.
Nghĩ đến đây, Tề Tiểu Tô kinh ngạc.
Cô phát hiện ra cảm giác không ổn lắm trước đó là gì rồi.
Rõ ràng cô không thích dạng đàn ông như thế này đến gần mình, tại sao lúc đó cô lại có suy nghĩ muốn tiếp xúc với anh ta?
Đó không phải suy nghĩ của cô!
Tiểu Nhất, có thể thu thập nước hoa trên người anh ta không? Phân tích thành phần của nó?
Cô lập tức hỏi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu.
Đó là ý niệm đáng sợ xẹt qua trong đầu Tề Tiểu Tô.
Nếu như suy đoán của cô chính xác, vậy thì hôm nay, người đàn ông tên Lục Quang này đến là vì cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Tiểu Tô tràn ngập phẫn nộ.
Cô cảm thấy, để cô có những phản ứng không giống bình thường, loại nước hoa đó đã phát huy tác dụng!
Nếu không, từ lúc nào mà cô lại bị một người đàn ông xinh đẹp dắt mũi đi chứ?
Hệ thống Tiểu Nhất nghe thấy lời cô nói, lập tức nghiệm ra, nó hiểu rằng đây có lẽ không phải một chuyện nhỏ bình thường nữa:
Cần cô tiếp xúc thân thể với anh ta một chút, thời gian ngắn thôi, chỉ cần chạm vào là được, cho nên, cô chú ý một chút, chạm vào cái là tránh ra ngay.
Được!
Lúc này, Phương Viện Viện vẫn đang mắng cô:
Rốt cuộc trái tim cô làm từ cái gì đấy? Cứ coi như mới lần đầu gặp gỡ, sao không thể làm bạn được chứ? Cho dù không phải bạn, chỉ là người lạ, cô cũng không thể ra tay như thế được! Tôi thực sự không biết anh Thường Khuynh nhìn trúng điểm nào ở cô nữa!
Tề Tiểu Tô bước tới, nắm lấy cánh tay Lục Quang, giống như đang xem xét dấu vết cô để lại trên tay anh ta.
Họ khựng lại, còn Mạt Na thoáng kích động, cô ta vô thức lấy máy ảnh ra định chụp lại cảnh này, Tề Tiểu Tô đã nhanh chóng bỏ tay ra, sau đó xoay người đi mất.
Lần này, cô chẳng buồn quay đầu lại, đi thẳng tới vườn hoa nhỏ bên ngoài, chú Hồ và dì Bạch đang ngồi ở một góc trong vườn hoa, nhìn thấy cô đi ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, dì Bạch vẫy tay với cô.
Vân Diên, sao đã ra đây rồi?
Đang vào giữa chiều, ánh nắng hơi chói, người trẻ tuổi sẽ thích hưởng gió lạnh trong phòng mà thoải mái ăn uống hơn.
Ban nãy Phương Viện Viện cho họ hai sự lựa chọn, một là tự về phòng mình, không gọi đến thì không cần xuất hiện, hai là ngồi trong vườn hoa, không được bước vào.
Hai người già chọn ngồi trong vườn hoa.
Phòng họ không có phòng vệ sinh riêng, nếu như ra ngoài đi vệ sinh, sợ rằng Phương Viện Viện không ưng lòng. Phía sau vườn hoa có thể đi tới phòng vệ sinh mà không phải ngang qua phòng khách, tiện hơn một chút.
Tề Tiểu Tô cảm nhận cơn gió mang theo hơi nóng của bên ngoài, thở dài một hơi, đi về phía họ.
Tề Vân Diên, cô đứng lại!
Phương Viện Viện đuổi tới, đưa tay ra muốn túm lấy cô:
Nói thế nào tôi cũng là chủ bữa tiệc này, bây giờ cô đi vào cùng tôi xin lỗi Lục Quang và Lolita ngay lập tức! Lục Quang hiện tại rất suy sụp, Lolita nói gì anh ấy cũng không buồn để tâm! Cô không cảm thấy cô rất tàn nhẫn hay sao?
Nhìn thấy cô ta muốn kéo Tề Tiểu Tô, dì Bạch vô thức muốn ngăn cô ta lại, chỉ sợ giữa họ xảy ra tranh chấp, ai bị thương cũng khiến bà khó ăn khó nói với Thủ trưởng ban chấp hành.
Chủ yếu vẫn là bà không muốn Phương Viện Viện làm Tề Tiểu Tô bị thương.
Bà cút ra! Đừng có ngáng chân ngáng tay!
Phương Viện Viện thấy bà muốn ngăn cản, lửa giận bốc lên, trở tay đẩy bà một cái.
Dì Bạch đã có tuổi, bị cô ta đẩy như vậy, lùi về sau mấy bước, đứng không vững được liền ngã ngồi trên mặt đất.
Tề Tiểu Tô hơi đau đầu, nhất thời không kịp đỡ lấy bà, sau khi phản ứng lại được thì dì Bạch đã bị ngã mất rồi.
Dì Bạch, dì không sao chứ?
Cô lập tức ngồi xuống đỡ bà lên, dì Bạch nắm chặt tay cô, mặt mũi đau đớn.
Bà nó ơi, bà đau ở đâu rồi?
Lão Hồ kinh hãi đến mức sắc mặt thay đổi, tay chân run rẩy cũng muốn đỡ bà dậy. Tề Tiểu Tô vội vàng nói:
Chú Hồ, chú đừng động đậy, đứng cho vững!
Đừng để lát nữa ông không đỡ được dì Bạch lên, chính ông cũng ngã rồi.
Lúc này cô không có thời gian cãi cọ với Phương Viện Viện:
Phương Viện Viện, gọi xe cứu thương ngay!
Phương Viện Viện chỉ tay vào dì Bạch mà quát to:
Đủ rồi đấy, ngã nhẹ một cái như thế, diễn cái gì mà diễn? Bà có thấy phiền không hả? Mau đứng lên!