Chương 1050: Liên minh - lục quang
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1571 chữ
- 2022-02-09 04:01:45
Tề Tiểu Tô ngây người một lúc:
Nhưng ngoại trừ nước hoa ra, em thật sự không phát hiện ra gã ta có điểm nào không giống người bình thường.
Suy nghĩ một lúc, cô lại lắc đầu nói:
Cũng không đúng, thật ra cũng không phải tất cả đều bình thường. Ví dụ tai của gã có hơi nhọn một chút, còn nữa, da của gã thật sự đẹp đến mức không bình thường, còn nữa, em cảm thấy những người đàn ông bình thường tuyệt đối không thể đẹp trai như vậy.
Vệ Thường Khuynh nghiêng người sang, tiến sát vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
Vợ yêu, em đang ra sức khen một gã đàn ông khác ngay trước mặt chồng mình đấy hả? Gã ta thật sự đẹp trai đến thế sao? Da đẹp vậy sao? Còn nữa, anh chính là một người đàn ông bình thường, em cảm thấy anh không đẹp trai sao?
Phụt, thật sự đủ lắm rồi đấy.
Tề Tiểu Tô không nhịn được bật cười, đang định nói chuyện, nhưng đôi môi đã bị anh chặn lại.
Chẳng mấy chốc Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy năng lượng của mình cũng sắp bị nụ hôn mãnh liệt của họ thiêu rụi, sau khi kết thúc, hai má Tề Tiểu Tô đỏ bừng, xinh đẹp như hoa đào.
Làm Vệ Thường Khuynh suýt chút nữa không nhịn được lại muốn ăn cô.
Anh đang ghen tuông linh tinh gì vậy chứ, rõ ràng anh cũng biết, em không thể nào thích loại đàn ông đó rồi mà.
Hai tay Tề Tiểu Tô đặt trên ngực anh, ngăn anh lại tấn công sang, cô hơi thở dốc nói:
Hơn nữa, trong lòng em, anh là đẹp trai nhất.
Hệ thống Tiểu Nhất: Lời âu yếm này bản Hệ thống chỉ cho 80 điểm, sến sẩm giả tạo quá rồi đấy.
Tề Tiểu Tô: Cút. Không dỗ dành người đàn ông này tử tế thì ngày tháng sau này đừng hòng yên ổn nữa.
Nhưng em vẫn rất tán thưởng ngoại hình của gã ta.
Vệ Thường Khuynh nhìn chằm chằm vào cô.
Đầu của Tề Tiểu Tô đầy vạch đen:
Đó không phải là suy nghĩ thật lòng của em, lúc đó em bị loại thuốc đó ảnh hưởng, bây giờ tỉnh táo lại rồi, em cảm thấy ngoại hình của gã rất thắm, thật đó, một chút khí chất đàn ông cũng không có, cả tư cách so sánh với anh cũng không có.
Hệ thống Tiểu Nhất: Càng ngày càng sến súa rồi.
Tề Tiểu Tô: Có tin tôi ném cậu về lò luyện không?
Hệ thống Tiểu Nhất: Được được được, hai người một người chịu nói một người chịu nghe, bản Hệ thống tự tắt máy không phải được rồi sao?
Tề Tiểu Tô: Đúng ra cậu nên tắt máy từ lâu rồi mới phải. Nếu không phải do cậu nhiều chuyện, tên này có khó dỗ thế không chứ?
Cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng được dỗ ngọt.
Nhưng là bằng cách không phù hợp với trẻ con.
Tóm lại, cái giá Tề Tiểu Tô đổi lại là đau lưng mỏi gối, mới xem như chuyện này được bỏ qua.
Trời còn chưa sáng, chắc khoảng bốn giờ, cô đã bị Vệ Thường Khuynh kéo dậy.
Sớm thế này, chúng ta đi đâu vậy?
Tề Tiểu Tô trở thành
điểm tâm khuya
, bị ăn đến không còn chút sức lực, khó khăn lắm mới ngủ được hai tiếng đã bị lôi dậy, chỉ hận không thể cắn một cái thật to lên vai anh.
Vệ Thường Khuynh để mặc cho cô cắn, vừa mặc quần áo chỉnh tề cho cô, vừa ôn tồn giải thích:
Chúng ta đến chung cư.
Đến chung cư, bố mẹ Tần Tốc đã được đón đi từ lâu, nay chỉ có một mình Mạt Ca Lạc ở đó, nhưng anh ta truyền tin đến báo rằng có rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích của anh ta, căn chung cư đó đã nhiều lần bị tín hiệu tiên tiến kiểm soát, anh ta luôn muốn Vệ Thường Khuynh đến đó để bàn bạc lại, xem có cần đổi chỗ khác cho anh ta không, còn nữa, giúp anh ta điều tra rõ, rốt cuộc phía căn cứ nghiên cứu, còn ai vẫn luôn đi tìm anh ta.
Tình thế hiện tại thế nào, bên phía anh ta cũng không biết được.
Hôm nay Vệ Thường Khuynh tìm hiểu một chút, phát hiện bên phía căn cứ nghiên cứu đã đến quân đội xin lệnh khám xét, có ý định không lôi được anh ta ra sẽ không từ bỏ, anh cũng cảm thấy đã đến lúc nên đổi chỗ khác cho Mạt Ca Lạc rồi.
Lúc này qua đó, họ mới có thể tránh được tiểu đội kiểm soát.
Bây giờ qua đó sao?
Tề Tiểu Tô vẫn còn mơ màng được anh giúp mặc xong quần áo, rồi bị anh lôi dậy, lơ ngơ theo anh ra khỏi cửa, ra bãi đậu xe.
Vệ Thường Khuynh nhìn thấy dáng vẻ có chút mơ màng này của cô, trong lòng ít nhiều cũng có chút không nỡ, tối qua do anh giày vò cô quá nhiều, làm bây giờ cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Vốn muốn để cô ở nhà ngủ, một mình anh qua đó. Nhưng vừa nghĩ đến phía căn cứ nghiên cứu bây giờ đã bắt đầu nhắm đến cô, anh vốn không dám mạo hiểm, cô không nằm trong tầm quan sát của mình, anh sẽ cảm thấy không yên tâm, đi đâu cũng phải dẫn cô theo mới có thể yên tâm một chút, cùng lắm lát nữa sau khi đến nơi anh vừa nói chuyện với Mạt Ca Lạc, vừa tiếp tục ôm cô ngủ là được.
Mạt Ca Lạc từ trong phòng ngủ nghe thấy tiếng chuông cửa bị dọa thức dậy, sau khi xác nhận là Vệ Thường Khuynh thì mới mở cửa, đợi anh lách người vào trong, lập tức nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó lại bật tất cả hệ thống phòng hộ lên.
Thấy đôi mắt Tề Tiểu Tô lim dim ngồi tựa người lên vai anh, trong lòng Mạt Ca Lạc chợt thấy căng thẳng.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nếu không phải chuyện lớn, sao Vệ Thường Khuynh lại đưa Tề Tiểu Tô trong trạng thái mệt mỏi này ra ngoài chứ? Cậu ta chiều chuộng cô ấy như chiều con gái, sao có thể làm vậy được.
Vệ Thường Khuynh ra hiệu cho anh ta vào phòng sách ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi vào phòng sách hai người họ đã bá chiếm một bên sô pha dài, Vệ Thường Khuynh thì ngồi, để cho Tề Tiểu Tô gối đầu trên đùi anh, ôm lấy cánh tay anh làm gối:
Vợ, em ngủ thêm một lát nữa đi.
Sau đó quay sang Mạt Ca Lạc:
Vào phòng của tôi lấy một chiếc chăn mỏng ra đây.
Mạt Ca Lạc:
...
Không chỉ đến ngược cẩu, còn muốn đến nô dịch anh ta có phải không?
Anh ta nhịn.
Lấy chăn mỏng sang, lại nhìn anh lấy chăn đắp lên cho cô, đến khi ngay cả một ngón chân cũng không nhìn thấy nữa, Vệ Thường Khuynh mới quay sang nhìn anh ta.
Bọn người bên phía căn cứ nghiên cứu y học vốn chưa từng buông tha cho anh, họ đã đệ đơn xin quân đội, thế nên bây giờ quân đội cũng đang tìm anh.
Mạt Ca Lạc nghiến răng:
Tôi đã biết họ sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi như vậy. Nhưng, hình như họ biết tôi đã trở về, có phải các người đã tiết lộ gì không?
Mạt Ca Lạc nghi ngờ họ, vì mấy ngày nay, kiểm soát đối với anh ta mới bắt đầu nghiêm ngặt hơn.
Vẻ mặt Vệ Thường Khuynh lạnh xuống:
Có phải đầu óc của anh bị chó gặm rồi không?
Mạt Ca Lạc bị một câu trách mắng này của anh làm cho không còn lời nào để nói, anh ta đen mặt trầm mặc hồi lâu.
Chẳng qua anh ta cũng chỉ thuận miệng nói ra một khả năng thôi, cũng không phải nói họ cố ý tiết lộ hành tung của mình, biết đâu họ vô tình thì sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại họ cũng không thể nào sơ suất như vậy được.
Vậy thì là chuyện gì?
Không biết. Tạm thời không cần quan tâm tới chuyện này, tôi đến đây là muốn hỏi anh, anh có quen người nào tên là Lục Quang không?
Nghe thấy cái tên Lục Quang này, sắc mặt Mạt Ca Lạc lập tức thay đổi.
Vệ Thường Khuynh liền biết ngay đã hỏi đúng người rồi.
Mạt Ca Lạc biết Lục Quang.
Quen?
Anh lặp lại một lần nữa.
Mạt Ca Lạc sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài nói:
Đương nhiên là quen rồi.
Nói nghe thử xem.
Nói thế nào nhỉ.
Mạt Ca Lạc nhíu mày nói:
Hai người cũng biết tôi là người thí nghiệm Số Một trong căn cứ nghiên cứu đúng không. Bản thân tôi là tự tìm chết, tự nguyện vào đó làm người thí nghiệm, nhưng Lục Quang thì không phải như vậy.
Ý anh là sao?
Từ nhỏ gã đã đi theo tiến sĩ Lam rồi.
Mạt Ca Lạc nhớ đến Lục Quang vẫn cảm thấy nổi hết da gà:
Cậu có hiểu ý của tôi không?
Ý anh là từ nhỏ gã ta đã được xem là người thí nghiệm sao?
Mạt Ca Lạc lắc đầu.