Chương 1057: Liên minh - bà ấy cũng yêu tôi


Thủ trưởng giật mình, đang định nhanh chóng đưa tay đón lấy, nhưng Tề Tiểu Tô đã giữ chắc quyển album lại.


Tề Vân Diên!
Ông trầm giọng gọi:
Sao cô có thể tùy tiện xem album ảnh của người khác như vậy chứ?


Ông tức giận.

Đây là một cảm giác tức giận kèm bất an.

Tề Tiểu Tô cũng tức giận:
Ngài mau nói cho tôi biết, sao ngài có được những bức ảnh này?


Những bức ảnh trong trang thứ hai, tất cả đều là phong cảnh thành cổ ở thành phố D, có một vài chỗ cô có thể nhận ra, có một vài chỗ thì không, nhưng, rất rõ ràng tất cả đều là thành phố D!

Vì thủ đô của Liên minh bây giờ vốn đã không còn những tòa nhà cổ và đường phố xe cộ như vậy nữa!

Đây là sự khác biệt rất rõ ràng, hai thời đại hoàn toàn khác nhau, vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.


Đây là những bức ảnh lịch sử cũ tôi tìm được trên mạng, chỉ là tôi có hứng thú với thời đại đó, không được sao?
Thủ trưởng nói.


Ha!
Tề Tiểu Tô không nhịn được sự châm biếm:
Tìm trên mạng? Vậy được, ngài thử tìm lại một lần cho tôi xem xem!
Cô còn nhớ, bây giờ muốn lên mạng tìm những bức ảnh cũ của hai mươi năm trước cũng khó, vì lúc đó chẳng qua chỉ tầm thập niên tám mươi, mọi người vẫn còn dùng cuộn phim để lưu trữ ảnh, rất ít người tải lên mạng.

Từ thế kỷ hai mươi mốt đến thủ đô của Liên minh hiện tại, phải trải qua bao nhiêu lâu chứ? Sao có thể dễ dàng lên mạng tìm thấy nhiều ảnh cũ như vậy chứ?

Hơn nữa, những thành phố khác không chụp, thủ đô không chụp, thành phố du lịch không chụp, mà tất cả đều chụp tại thành phố D!

Thật sự cho cô là con ngốc sao?


Giáo quan Tề, hôm nay tôi tìm cô đến là muốn bàn với cô chuyện của Viện Viện...



Thật ngại quá, tôi vốn không muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì của Phương Viện Viện, hơn nữa, tôi có thể đoán được, cô ta nhất định vẫn đang ăn vạ phải không? Đòi tôi xin lỗi hoặc làm chuyện gì đó để cô ta hả giận sao?


Tề Tiểu Tô lạnh lùng nhìn ông, nếu nói trước đây cô đối với Thủ trưởng luôn có một cảm giác tôn kính dành cho lãnh đạo tối cao, bây giờ sau khi nhìn thấy những bức ảnh này thì cảm giác đó cũng không còn. Bây giờ cô chỉ muốn biết, những bức ảnh này rốt cuộc là do ai chụp, có liên quan gì với bố của cô không!

Vì nơi đó là trường tiểu học Phiến Lĩnh!


Viện Viện đã kiểm tra ra một chút vấn đề, hai ngày nay nó cứ nói bụng rất đau, rất có thể một cú đá đó của cô đả thương đến...
Thủ trưởng vừa nói vừa nhìn chằm chằm quyển album trong tay cô, muốn tìm cơ hội lấy nó lại.

Tề Tiểu Tô lại cắt ngang lời ông:
Vậy thì đi kiểm tra đi, là dạ dày bị rách hay lá lách bị vỡ rồi? Có vấn đề gì, cứ cầm báo cáo đi kiện tôi đi, tôi không ngại gặp nhau ở tòa đâu.
Tề Tiểu Tô lạnh giọng nói:
Còn nữa, dì Bạch không sao chứ? Nếu dì Bạch có chuyện, ông sẽ giúp Phương Viện Viện hay dì Bạch?



Tôi...
Thủ trưởng thờ dài nặng nề:
Giáo quan Tề, bên phía dì Bạch, tôi nhất định sẽ bắt Viện Viện đến đó xin lỗi dì ấy. Nhưng Viện Viện bây giờ suốt ngày chỉ kêu đau bụng, lại không chịu siêu âm kiểm tra, dù gì nó cũng là con gái, bác sĩ nói sợ nếu thật sự cứ đau lâu quá, cũng có thể sau này sẽ ảnh hưởng đến việc nó mang thai làm mẹ. Thế nên chuyện này rất quan trọng.


Ông ta vuốt mặt, lại ấn ấn huyệt Thái Dương, nói:
Một cú đá của cô nghe nói trực tiếp đá nó bay ra rất xa, có hơi nặng tay một chút...


Hệ thống Tiểu Nhất nghe đến đây, không nhịn được thắc mắc hỏi:
Thủ trưởng cũng kỳ lạ thật, thông thường mà nói, con gái bất luận vì nguyên nhân gì, bị người ta đánh thành như vậy, ít nhất cũng phải vô cùng tức giận với cô, mắng vài câu chắc chắn sẽ có đúng không? Hơn nữa với một người yêu thương Phương Viện Viện như ông ta, lúc này không phải nên xé xác cô ra mới đúng sao? Nhưng nhìn xem ông ấy vẫn luôn thương lượng rất đàng hoàng với cô.


Lúc này tâm tư của Tề Tiểu Tô chỉ đặt hết lên mấy bức ảnh, vốn không hề suy nghĩ đến những chuyện này.


Viện Viện đã nói, trừ khi cô đi gặp nó, ở trước mặt nó nói tiếng xin lỗi, bằng không nó sẽ không chịu đi siêu âm. Xem như là tôi cầu xin cô đi, cho dù lời xin lỗi không có thành ý cũng được, chỉ đi ứng phó một chút, để con bé làm kiểm tra trước hãy nói, có được không?



Không được.
Tề Tiểu Tô thẳng thắn từ chối.
Cho đến nay tôi vẫn không hề hối hận đã đá Phương Viện Viện một cú. Hơn nữa, ngài thật sự cho rằng cô ta còn là một đứa bé sao? Ngài dung túng cô ta như vậy, không phải đang dạy cô ta, mà là đang hại cô ta! Đương nhiên, ngài dạy dỗ con gái thế nào, tôi không quản được, nhưng, muốn tôi đến xin lỗi Phương Viện Viện, chuyện này là không thể!



Giáo quan Tề!
Thủ trưởng để lộ thần sắc đau khổ:
Xem như là tôi cầu xin cô, cũng không được sao?



Tôi vẫn là câu đó, không được.


Thủ trưởng chán nản ngồi bệt xuống sô pha, lòng bàn tay ấn chặt huyệt Thái Dương, cúi đầu, giọng nói đầy chua chát:
Tôi biết tôi chiều chuộng nó như vậy là không đúng. Nhưng, chỉ cần nghĩ đến đó là con gái của bà ấy, đó là sự tiếp diễn của sinh mạng bà ấy, đó là con gái của tôi và bà ấy, tôi liền cảm thấy không có cách nào không đối xử tốt với nó cả. Nếu tôi không yêu thương Viện Viện, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với bà ấy.



Bà ấy
mà ông chỉ, hẳn là mẹ ruột của Phương Viện Viện?

Vì sự kích thích của mấy bức ảnh kia, Tề Tiểu Tô có chút chua ngoa.


Đừng nói cứ như ngài là thần thánh vậy, nếu ngài yêu bà ấy, sao lại làm tổn thương bà ấy? Không lẽ ngài chưa từng nghĩ đến việc vì ngài đã xen vào nên đã phá hoại tình cảm tốt đẹp của vợ chồng họ! Ngài chưa từng nghĩ đến, đối với bà ấy, đối với chồng bà ấy, đây là một chuyện đau khổ biết mấy? Còn có sự tồn tại của Phương Viện Viện, ngài bảo hai vợ chồng họ phải đối mặt như thế nào với đứa trẻ? Ngài nói ngài yêu bà ấy, nhưng rõ ràng chính ngài đã làm tổn thương bà ấy sâu sắc nhất.


Dường như bị câu nói này của cô đả thương nghiêm trọng, Thủ trưởng bỗng đột nhiên ngẩng đầu dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
Cô ăn nói lung tung! Cô chẳng biết gì cả, dựa vào đâu mà ở đây chỉ trích tôi? Rõ ràng bà ấy cũng yêu tôi!


Tề Tiểu Tô sững sờ.

Hôm đó, không phải chính ông đã thừa nhận chân tướng mà bà Vệ nói ra sao, thừa nhận là do ông uống say, lên nhầm giường, ngủ nhầm với vợ của người anh em mình mà?

Sao bây giờ lại nói, bà ấy cũng yêu ông chứ.

Cô không nhịn được cười lạnh:
Thủ trưởng, tôi vốn cho rằng ngài vẫn luôn là một người đàn ông tốt nho nhã lịch sự, nhưng bây giờ xem ra, ngài chẳng qua cũng vậy mà thôi, ngài làm tổn thương người đàn ông đó, còn rắp tâm nói dối để vợ ông ấy cũng phản bội ông ấy sao?


Nếu mẹ ruột của Phương Viện Viện yêu ông ấy, sao không li hôn với chồng để ở bên ông ấy chứ? Như vậy, họ còn có thể cho Phương Viện Viện một thân phận hợp pháp quang minh chính đại.

Hốc mắt Thủ trưởng đỏ bừng.

Ông đau đớn nhắm nghiền mắt, hai dòng nước mắt từ hốc mắt tuôn xuống.

Tề Tiểu Tô thấy ông như thế, những lời chỉ trích khắt khe cũng không thể thốt ra nữa.


Phải, là tôi đã gây tổn thương cho họ.
Giọng nói của Thủ trưởng trầm xuống, giống như trong nháy mắt đã mất đi tất cả sức lực:
Đó vốn là một mối quan hệ làm cho mọi người đều đau lòng.


Tề Tiểu Tô muốn nói, tôi không hề có hứng thú muốn nghe nghiệt duyên của các người năm đó, không muốn nghe câu chuyện của ông.

Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ cằn cỗi nặng trĩu này của ông, cô lại không thể nói tiếng nào.


Họ vốn rất yêu thương nhau, vốn dĩ là thế.
Thủ trưởng nói:
Nhưng tôi đã xen một chân vào, là tôi, là tôi không tốt, tôi bị mẹ của Viện Viện thu hút, bất tri bất giác muốn đến gần bà ấy. Sau đó, chồng bà ấy kiểm tra ra cơ thể có vấn đề, ông ấy không thể có con được.


Thủ trưởng cũng không biết vì sao phải nói những chuyện này với Tề Tiểu Tô nữa, nhưng tâm sự đã chôn giấu gần hai mươi năm giờ đã trở nên quá nặng nề.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.