Chương 1092: Liên minh - không phải lúc
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1593 chữ
- 2022-02-09 04:01:50
Hỏi xong, cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của anh. - Từ trước tới nay, Tề Tiểu Tô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế ở Vệ Thường Khuynh.
Cô không hiểu nên sờ lên mặt mình, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình quá chăm chú và bên trong ánh mắt đó còn có cả... sự cảm kích?
Ô!
Không phải chứ!
Vệ Thường Khuynh cảm kích cô? Cô đã làm ra chuyện gì sao?
Trước kia, lúc cô cứu được anh, anh cũng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn, lúc đó anh lạnh lùng muốn chết.
Giờ giữa họ còn có vấn đề của Vệ Kiêu, vậy mà anh lại cảm kích cô?
Mà không chỉ có cảm kích, còn có cả vui sướng? Hưng phấn? Sợ hãi?
Vệ Thường Khuynh đỡ cổ ngồi lên, rồi giúp cô đặt hai cái gối đầu ở đằng sau để cô dựa vào, động tác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng đến mức khiến cô cảm thấy hơi không quen.
Tên Vệ Thiếu soái này có khi nào từng nhẹ nhàng như thế chứ?
Vệ Thường Khuynh, sao vậy anh?
Tế Tiểu Tô nhìn chằm chằm vào anh, chẳng lẽ cơ thể của cô có vấn đề
Vệ Thường Khuynh nghiêng người về phía cô, anh không trả lời mà bỗng dưng bưng lấy mặt cô, rồi ấn xuống môi có một nụ hôn vô cùng dịu dàng. Đúng là quá kì lạ.
Mỗi lần Vệ Thiếu soái hồn cô đểu như muốn nuốt luôn cổ vào trong bụng, tỉnh xâm lược rất cao, có bao giờ anh dịu dàng như vậy chưa? Cứ như thể cô là một con búp bê dễ vỡ vậy!
Tế Tiểu Tô không thể chịu được nữa bèn hỏi Hệ thống Tiểu Nhất:
Tiểu Nhất, cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc thì tôi bị bệnh
gi?
Chẳng lẽ là vì Vệ Thường Khuynh không đành lòng nói cho cô biết?
Hệ thống Tiểu Nhất cũng đang bị sốc đến mức không thể lên tiếng, dường như trong lúc nhất thời nó cũng không biết phải làm sao để tiếp nhận thông tin kỷ chủ của mình đột nhiên mang thai.
Nghe Tề Tiểu Tô hỏi, nó do dự nói:
Không phải bệnh, chính cô cũng không biết hả?
Chắc chắn là Thiếu soái muốn tự mình nói cho Tế Tiểu Tô biết tin này rồi, nên tốt nhất là nó đừng nói ra.
Không phải bệnh?
Hai mắt Tề Tiểu Tô lập tức mở to. Chẳng lẽ là...
Vợ à, trong bụng em có con của anh
Cuối cùng Vệ Thường Khuynh cũng nói ra, anh dùng một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Gặp quỷ rồi!
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh dịu dàng đến mức sắp chảy ra nước luôn rồi!
Tế Tiểu Tô trợn tròn mắt nhìn bàn tay anh đặt trên bụng mình, hầu như không thể nói nên lời:
Anh, anh nói là, em mang thai?
Vệ Thường Khuynh nhẹ gật đầu.
Trời ạ, cô mang thai!
Tin tức này làm Tể Tiểu Tô như nổ tung.
Bọn họ trở về căn nhà E8706, cô được anh ôm vào phòng tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ thuần cotton rồi ngồi dựa vào thành giường, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào bụng mình, lúc này cô mới có cảm giác chân thực.
Cô mang thai rồi.
Nói đúng ra, hiện giờ cô đã hai lăm tuổi, còn tuổi của thân thể mới hai mươi, vậy mà cô đã có thai rồi.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở trong bệnh viện nên không chú ý chuyện kinh nguyệt bị trễ, cô còn tưởng rằng do mình thay đổi chỗ ở nên mới bị chậm.
Nhưng cô không hề nghĩ rằng mình có thai.
Chuyện này khiến cô phải dở khóc dở cười, đứa bé này lại được thụ thai trong bệnh viện, đến lúc đó khi người ta vừa nhắc tới là biết ngay, trong lúc Vệ Thường Khuynh đang nằm viện dưỡng thương mà vẫn không ngừng làm việc.
Thật mất mặt.
Vệ Thường Khuynh bề một ly sữa bò vào phòng, thấy cô đang thất thần đặt tay lên bụng. Anh đi tới đưa cốc sữa nóng cho cô rồi khẽ nói:
Em đang nghĩ gì thế?
Cô cứ ngẩn người từ lúc chiều tối đến giờ rồi.
Tế Tiểu Tô nhận cốc sữa rồi nhìn anh:
A khuynh, anh nói xem, có phải đứa bé này tới không đúng thời điểm không?
Tim Vệ Thường Khuynh giật thót, nhưng trên mặt anh lại không biểu hiện gì cả, anh hỏi:
Tại sao lại nói như thế?
Đứa bé này đến khiến anh ngây ngất, phấn khởi đến tận bây giờ vẫn không thể đè xuống được, thế mà cô lại nói là nó đến không đúng thời điểm?
Tề Tiểu Tô sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích:
Anh đừng hiểu lầm, không phải em không chào đón đứa bé này, cũng không phải em không thích đứa con của hai chúng ta, mà là em nghĩ đến...
Cô nhìn anh rồi tiếp tục nói:
Bên tổ đặc biệt vừa mới giải mã được tin tức đến từ thế kỷ hai mươi mốt, trên đó lại nhắc đến tên của mẹ em, hơn nữa còn có nội dung như thế. Anh nói xem, nếu những tín hiệu kia mới được phát đi gần đây thì có phải chứng tỏ là mẹ em vẫn còn sống không?
Có khả năng này
Cho nên, nếu xác định ra thời gian chính xác thì có phải em nên quay trở về tìm bà ấy?
Hẳn là vậy
Thế nhưng mà, vượt thời không đâu đơn giản như vậy, trong bụng em đã có đứa nhỏ, không biết có bị ảnh hưởng gì không? Em còn có thể trở về sao?
Tế Tiểu Tô nói xong thì nhìn anh với vẻ mù mờ.
Vệ Thường Khuynh ra hiệu cho cô uống cốc sữa bò trước, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, anh cầm tay cô và nói:
Bây giờ em không tiện trở về, anh sợ bé con sẽ bị tổn thương
Cô biết điều ấy chứ.
Cô đang mang thai, chính cô cũng cảm thấy mình không thích hợp để xuyên về.
Nhưng nếu thật sự tra ra những tín hiệu đó được phát đi gần đây, thì cũng không thể khẳng định 100% cái tên Tô Vận Linh chính là mẹ của cô, có thể là trùng tên họ thì sao?
Đám Tiểu Lý nói bọn họ không giải mã sai, nhưng ai biết có khả năng xuất hiện một sai lầm như vậy không?
Nhưng cho dù là thế thì cô vẫn phải trở về.
Cô nhất định phải tự mình về tra cho rõ ràng thì mới có thể yên tâm được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Phải hơn chín tháng nữa cô mới sinh, chẳng lẽ cô còn phải đợi chín tháng nữa à? Cho dù cô có thể đợi, nhưng đứa bé vừa sinh ra vẫn còn quá nhỏ và yếu ớt, cô cũng không thể bỏ đứa bé lại mà đi, nhưng cũng không mang nó theo được, vậy phải làm sao bây
giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Cổ nhìn anh.
Vệ Thường Khuynh nói:
Nếu quả thật là tin tức mới được phát đi gần đây, vậy thì anh sẽ trở về. Anh sẽ tự mình về điều tra, em thấy có được không?
Tế Tiểu Tô yên lặng nhìn anh.
Cô có thể cảm giác được, trong thời điểm như thế này chắc chắn anh không hề muốn rời khỏi cô, vả lại, lần này đi, ai biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể điều tra ra được:
Nếu vào lúc cô sinh con mà anh không có ở bên, thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Vệ Thường Khuynh thấy vẻ mặt cô như vậy thì hơi cau mày:
Tề Tiểu Tô, Tề Vân Diên, em dám nói một câu không muốn đứa bé này thử xem.
Sao cô có thể không muốn con chứ!
Nếu đã mang thai rồi, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ nó!
Nhưng khi nhìn dáng vẻ và giọng điệu này của Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy hơi tủi thân.
Bây giờ trong mắt, trong lòng anh chỉ có con thôi phải không? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em nữa hay sao?
Cô trừng mắt với anh.
Vệ Thường Khuynh đưa tay kéo mặt cô lại:
Nếu em dám nói vậy, bản Thiếu soái sẽ đánh lên cái mông của em
Vệ Thường Khuynh!
Đừng tức giận, đừng tức giận, không được hét to!
Vệ Thường Khuynh sợ hãi, vội vã an ủi cô.
Không dám, không dám, ai dám đụng đến một sợi tóc của em, anh sẽ giúp em đánh hắn được không? Chúc Niệm Tế nói em luôn phải bình tĩnh hòa nhã.
Anh tự đánh chính mình đi
Tề Tiểu Tổ vẻo anh một cái.
Hai người náo loạn một trận, cuối cùng Tề Tiểu Tổ cũng thấy buồn ngủ, cố ngủ rất nhanh.
Vệ Thường Khuynh nằm bên cạnh nhìn cô thật lâu, sau đó anh nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống lầu gọi điện thoại.
Lúc nhận điện thoại, Thủ trưởng ban chấp hành đang chuẩn bị đi nghỉ.
Thế nào rồi, Vân Diên ngủ rồi à?
Um.
Có phải con bé nghĩ đến chuyện của mẹ nó không?
Vệ Thường Khuynh nói qua những lời cô đã nói, Thủ trưởng thở dài:
Thường Khuynh, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Hiện giờ Vân Diên đang mang thai, cậu chắc chắn không thể rời khỏi con bé được, con bé rất cần có cậu. Vì vậy, tôi đã quyết định, tôi sẽ quay trở về