Chương 12: Thầy giáo có bị chấn động não không?



Mau đuổi theo, túm nó lại! Chúng mày đừng để nó dọa, chẳng lẽ tao lại để cho nó có cơ hội làm hỏng chuyện thi Đại học của chúng mày à?
Hoàng Vũ Chân vội hô to.

Nghe cô ta nói vậy, trong lòng mấy nữ sinh cũng yên tâm hơn, lập tức đuổi theo Tề Tiểu Tô lên trên tầng.


Con đĩ đấy chạy lên tầng 3 khối chúng ta rồi, bây giờ bên trên làm gì có người, nó không còn đường nào chạy trốn nữa đâu, lên trên chặn nó đi!
Một nữ sinh mặt tròn cười rồi kêu lên.

Có lẽ vì thấy Tề Tiểu Tô không chạy xuống nhà mà ngược lại chạy lên trên tầng nên chúng xác định cô không còn đường nào để chạy nữa, thế nên tốc độ mới chậm lại một chút.

Trong đáy mắt Hoàng Vũ Chân thoáng lóe lên vẻ độc ác, vừa rồi bị đạp một cái, đến giờ bụng cô ta vẫn còn đau. Ban đầu cô ta vốn chỉ muốn dạy cho Tề Tiểu Tô một bài học, nhưng bây giờ, cô ta lại cảm thấy thực sự phải nhờ anh họ mình ra tay mới được.


Chúng mày đuổi theo đi, cho nó một trận trước đã, tao gọi điện thoại cho anh họ tao, bảo lão ấy qua xử lý.


Mấy nữ sinh kia vừa nghe vậy, trên mặt thoáng dâng lên vẻ sợ hãi và e ngại, cũng có người thở phào một hơi.


Đi thôi, chỉ cần anh họ của Vũ Chân ra tay thì Tề Tiểu Tô chết chắc rồi!
Nữ sinh mặt tròn lúc trước nghiến răng nói, kéo kéo tay áo rồi dẫn đầu xông lên tầng 3.

Tề Tiểu Tô nghe tiếng bước chân của chúng, trong miệng thầm chửi thề:
Tiểu Nhất, rốt cuộc cậu có đáng tin không hả? Chẳng lẽ cậu muốn tôi chạy lên để nhảy lầu à?


Giọng điệu của Hệ thống Tiểu Nhất lập tức trở nên hơi cứng ngắc:
Tất cả những người coi thường bản Hệ thống đều là lưu manh!


Tề Tiểu Tô:



Đệch!


Tề Tiểu Tô, mày đứng lại cho tao, đừng có cố mà giãy chết nữa!
Tiếng quát của mặt tròn ở phía sau truyền tới.

Có ngu mới đứng lại ấy! Tề Tiểu Tô tiếp tục lao về phía đầu bên kia của hành lang. Không ngờ cửa một văn phòng ở trước mặt đột nhiên mở ra, một người bước ra ngoài, Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt, tuy nhìn thấy anh ta rồi nhưng chạy nhanh quá nên căn bản không ngừng lại được…

Rầm.

Đúng lúc người đó vừa quay người lại, Tề Tiểu Tô liền đâm thẳng vào lòng anh ta, hơn nữa còn đẩy anh ta ngã luôn xuống đất, toàn thân đè lên người đối phương.

Dường như cô còn nghe thấy gáy đối phương đập cộp một cái thật mạnh xuống sàn xi măng, khiến cô cũng không khỏi xuýt xoa cho anh ta.

À, mà cũng không máu chó đến mức ngã xuống vừa vặn môi chạm môi gì gì đâu, va cú này xong, thậm chí cô còn cảm thấy số phận của mình thật đáng lo ngại. Có điều, trên người đối phương thoang thoảng mùi mực nước khiến cô bất chợt hơi thất thần, có người lại có mùi mực nước trên người sao?


Còn không dậy à…


Giọng nói chất chứa
thâm tình
truyền vào tai cô, lúc này Tề Tiểu Tô mới tỉnh táo lại, nhận ra mình vẫn còn đang đè lên người người ta kia kìa! Khuôn mặt già của cô bỗng đỏ bừng lên, lập tức bò dậy, cúi đầu buông tay xuống, lùi lại hai bước, trước khi cúi đầu, cô còn không quên liếc mắt nhìn mấy nữ sinh đuổi theo phía sau cô kia, phát hiện ra chúng đang ngẩn người nhìn chằm chằm người đàn ông đang lồm cồm bò dậy đó.


Này bạn học, đè tôi rồi còn không chịu kéo tôi dậy à?


Một cánh tay đưa ra trước mặt cô, mảnh mai, thon dài, sạch sẽ, móng tay được cắt rất gọn gàng, chỉnh tề. Tề Tiểu Tô vô thức đưa tay ra nắm lấy bàn tay đó, người kia liền thuận theo thế kéo của cô để đứng dậy.

Lúc này Tề Tiểu Tô mới phát hiện ra, câu nói vừa rồi của anh ta hơi… mập mờ. Cái gì mà đè anh ta?


Giờ cũng không cần xin lỗi gì à?



À, xin lỗi anh, em không cố ý.
Bây giờ Tề Tiểu Tô mới bình tĩnh lại, tuy là do cô không cẩn thận nhưng cũng đâu cần phải như một nàng dâu nhỏ trước mặt anh ta thế này chứ!

Cô đứng thẳng lưng lên, nhìn về phía người đàn ông kia.

Đó thực sự là một người đàn ông rất xuất sắc! Mái tóc ngắn thời thượng xõa xuống, lông mày dài như kiếm, đôi mắt sáng như sao hơi cong cong, phiến môi hơi dầy, nhìn rất gợi cảm.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, quần bò màu xanh lam, không phải ôm sát người nhưng vẫn phác họa rõ nét đường nét trên cơ thể anh ta, đúng là kiểu thoạt nhìn thì rất gầy mà nhìn kỹ lần nữa lại cảm thấy cơ thể rất rắn rỏi.

Có điều, sắc mặt của anh đẹp trai lúc này thực sự không đẹp chút nào, lông mày nhíu lại, ánh mắt quan sát cô một lượt, lại ngẩng đầu nhìn đám Hoàng Vũ Chân.


Giờ này các cô còn chưa rời khỏi trường, ở đây làm gì?


Hoàng Vũ Chân cắn môi, từ nhỏ đến giờ, gia đình cô ta rất có điều kiện, hoàn cảnh sinh hoạt của cô ta cũng khiến cô ta được tiếp xúc với những người có tầng lớp, địa vị khá cao. Tuy vừa rồi người đàn ông trẻ này vừa bước ra từ phòng giáo vụ, hơn nữa vào thời điểm này, trừ giáo viên ra, hẳn sẽ không có người khác ở đây, nhưng cảm giác mà anh ta mang lại cho cô ta hoàn toàn không giống các giáo viên bình thường khác trong trường.

Thế nên, cô ta cũng không ngông cuồng hống hách như lúc trước, ngược lại còn âm thầm lùi về phía sau một bước.

Nhưng nữ sinh mặt tròn kia lại không có con mắt nhạy bén như vậy, trước giờ nó bị Hoàng Vũ Chân dùng như tay sai quen rồi, ban đầu kinh ngạc, ngỡ ngàng cũng là vì anh ta đi từ trong phòng giáo vụ ra mà thôi, nhưng giờ nhìn rõ khuôn mặt lạ lẫm thế kia, chắc chắn không phải giáo viên, trong lòng nó thoáng yên tâm một chút, vẫn cứng đầu cứng cổ nói:
Anh là ai? Liên quan gì đến anh?


Người đàn ông kia càng nhíu chặt mày hơn, nhìn nó nói:
Em là học sinh lớp 12 à?



Phải thì sao? Mà không phải thì sao?
Câu trả lời này của nữ sinh mặt tròn rất xấc xược. Nhưng dũng khí trong lòng nó lại lui dần, giờ nó mới chậm chạp nhận ra rằng người đàn ông này rất đẹp trai, thế nên lại nói thêm một câu:
Sao anh lại đi từ trong phòng làm việc của thầy giáo chúng tôi ra?


Người đàn ông đưa tay xoa xoa khối u sau gáy mình, lại liếc Tề Tiểu Tô một cái,
Để tôi tự giới thiệu chút vậy, tôi là Bạch Dư Tây, Dư trong dành cho, Tây trong cà chua, vừa được điều chuyển đến trường trung học thành phố D, dạy tiếng Anh lớp 12, nếu các em đều là học sinh lớp 12, như vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau trên giảng đường.


Mấy nữ sinh đều ngớ người. Có nghe ai nói là sắp đổi giáo viên tiếng Anh đâu, người này… đi cửa sau vào à?

Có điều, ánh mắt mấy nữ sinh đều sáng rực lên, dù sao, có một giáo viên
bổ mắt
thế này cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Trọng điểm chú ý của Tề Tiểu Tô lại là ở màn tự giới thiệu của anh ta,
Tây trong cà chua
, ông thầy Bạch này hẳn là thích cà chua lắm ấy nhỉ?

Mình đè ngã một ông thầy giáo thế này, đến lúc lên lớp 12, liệu anh ta có chơi xỏ cô không nhỉ? Đột nhiên cô hơi lo lắng một chút. Nhưng cô cũng hiểu được vì sao vừa rồi Hệ thống Tiểu Nhất lại bảo cô chạy lên tầng rồi, có phải nó biết là người đàn ông này ở đây, và cũng đủ năng lực để cứu cô không?

Nói vậy, Hệ thống Tiểu Nhất cũng có năng lực dự báo à?

Cô phấn khởi hẳn lên. Tiểu Nhất siêu quá! Chẳng trách vừa rồi lúc bị cô nghi ngờ, nó lại gắt gỏng như thế. Nhưng cô cũng không quên Tiểu Nhất từng nói, từ sau khi giúp cô sống lại, năng lượng của nó cũng chỉ còn lại rất ít, chỉ khi nào cô gặp chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, nó mới có thể nhắc nhở cô trước, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm thôi.

Lúc trước cô cảm thấy việc phải dùng khoáng thạch cao cấp để giúp Hệ thống Tiểu Nhất bổ sung năng lượng là một việc quá khó, chẳng khác nào chơi bẫy nhau, giờ lại cảm thấy rất đáng giá! Nhưng mà, cô biết làm thế nào mới kiếm được tiền mua khoáng thạch cao cấp chứ?!

Phiền lòng quá đi mất!


Sao câm hết cả rồi?
Bạch Dư Tây lại liếc nhìn chúng một cái,
Vừa rồi hình như tôi nghe thấy các em hô gì đó? Giãy chết à? Ai giãy chết?


Câu đó là do nữ sinh mặt tròn kêu lên, giờ làm sao nó dám nhận? Cũng bất giác lùi về sau một bước,
Không có gì ạ, thầy Bạch, chúng em chỉ đang đùa nhau thôi mà. Chúng em về trước đây ạ. Chào thầy Bạch.


Có thầy giáo ở đây, làm sao chúng nó dám tiếp tục nữa? Mấy đứa chột dạ, đương nhiên không dám ở lại lâu, Hoàng Vũ Chân cũng không nói gì, lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái rồi quay người đi theo lũ bạn.

Tề Tiểu Tô cũng muốn đi về luôn,
Vậy… em cũng về trước đây ạ, chào thầy Bạch.



Sao hả? Không cần quan tâm một chút xem thầy giáo ngã có bị chấn động não không à?
Giọng Bạch Dư Tây nhẹ như gió thoảng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.