Chương 125: Thích cô như vậy


Hoàng Vũ Chân cũng do dự, không phải là vì cô ta nghĩ đến chức vị của bố mình, mà là cô ta thật sự bị Tề Tiểu Tô doạ, sợ nói ra lời này sẽ thật sự phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trước đây ở tiệm VIV cô ta đã từng bị Tề Tiểu Tô chỉnh một lần, có chút bóng ma tâm lý.

Cô ta do dự như vậy, các học sinh khác liền châm biếm.

Tề Tiểu Tô thu điện thoại về, khinh bỉ nói:
Bây giờ cho cô cơ hội cô không nói, lần sau nếu như tôi còn nghe thấy cô bôi nhọ tôi sau lưng, cẩn thận tôi đánh đến mẹ cô cũng không nhận ra cô đâu.


Thật ngang ngược, bạn học Tề Tiểu Tô, cô đang bắt nạt người ta ngay trước mặt mẹ người ta đấy.

Tề Tiểu Tô đâu có chỉ bắt nạt Hoàng Vũ Chân, cô khom người nhặt tiền lên, nhướng mày với Tằng Nhu, lại nói một câu:
Bà Hoàng, thật đấy, tôi rất hoan nghênh chồng bà đến điều tra tôi, nhưng mà, trước đó, chắc chắn tôi sẽ nói thật, liên quan đến mặt ngọc sáu mươi vạn này...


Tằng Nhu nhớ lại lời dặn dò trước đó của chồng, tái mét mặt, bất giác cuống lên kéo mặt ngọc đó xuống, sau đó kéo tay Hoàng Vũ Chân, vội đẩy học sinh đang đứng xem ra, chạy ra ngoài không cả chào hiệu trưởng Dương.

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng như bị ma đuổi vậy.

Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô nhìn một cái là có thể nhìn ra giá trị miếng ngọc của bà ta, thì bà ta cũng không đến nỗi sợ hãi hỗn loạn như vậy. Phải biết rằng, ngay cả mấy người hiệu trưởng Dương cũng không nhìn ra.

Hơn nữa, Tề Tiểu Tô hoàn toàn khác với học sinh trong tưởng tượng của bà ta, bà ta đã bao giờ gặp phải người nào ngông cuồng như vậy đâu. Lại đi cầm tiền đập người, còn giơ máy ghi âm đến bên miệng người ta, dáng vẻ như kiểu các người có giỏi thì cứ nói ra đi, nói ra rồi tôi sẽ lập tức đưa đến toà án làm chứng cứ để kiện vậy.

Đúng là quá ngông cuồng.

Mẹ con bọn họ bối rối chạy mất, Tề Tiểu Tô cười như không cười nhìn về phía những học sinh đến xem kịch kia, nhất là mấy người có quan hệ tốt với Hoàng Vũ Chân, đôi môi đỏ khẽ hé ra:
Các cậu có muốn nhân cơ hội này nói mấy câu không?



Ha ha, Tề Tiểu Tô, bọn tớ không tin cậu là loại người đó đâu.



Ôi, sắp vào lớp rồi! Mau đi thôi!


Tất cả học sinh vây xem lập tức chạy hết không còn một ai.

Hiệu trưởng Dương vừa giận vừa buồn cười nói một câu:
Học sinh bây giờ thật đúng là!


Chỉ còn Chu Thuần ở lại. Cậu ấy nhìn Tề Tiểu Tô muốn nói lại thôi. Có thể có người rất ghét hành động vừa rồi của Tề Tiểu Tô, nhưng không biết tại sao, vừa rồi nhìn cô, tim cậu ấy lại đập thình thịch, cảm thấy thích cực kỳ thích Tề Tiểu Tô vênh váo như vậy.

Không phải cô nói tôi hư vinh sao? Tôi cầm tiền đập thẳng vào người cô. Không phải nói người khác tặng tôi hai bộ quần áo là tôi được bao nuôi sao? Tôi tặng luôn cho cô hai bộ đấy.

Đúng là vừa tuỳ tiện lại có chút càn quấy vô sỉ. Nhưng sao càng nhìn lại càng thích cơ chứ, thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Hơn nữa, lúc cô vênh váo lên, nhìn nét mặt thật sự rất rực rỡ, rực rỡ đến mức cậu ấy suýt quên mất đây là phòng hiệu trưởng, quên mất còn có giáo viên ở đây, thật sự muốn nhào tới ôm lấy cô, hỏi cô.

Tề Tiểu Tô, yêu sớm với anh đi? Được không?

Bạch Dư Tây vỗ vào vai cậu ấy,
Chu Thuần, em cũng quay về học đi.


Một câu nói khiến cho cậu ấy lập tức quay về thực tế.

Môi cậu mấp máy, vốn muốn thay Tề Tiểu Tô giải thích với Dương Linh Linh một câu, nói bọn họ không yêu sớm, nhưng lúc này cậu ấy lại không hề muốn nói ra. Dù sao cậu cũng muốn khiến cho lời đồn này trở thành sự thật.


Mau lên lớp đi.
Hiệu trưởng Dương nhìn cậu một cái, cũng phất phất tay.

Chu Thuần chỉ đành rời đi.

Bạch Dư Tây nhìn Tề Tiểu Tô, không nhịn được cười:
Tật xấu học ở đâu ra thế? Dám lấy tiền đập người?


Ừm, đừng tưởng vừa rồi anh không nhìn ra, rõ ràng thằng nhóc Chu Thuần kia bị cô nhóc này mê hoặc rồi. Chậc chậc, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái:
Thầy Bạch cũng nên lên lớp rồi.


Bạch Dư Tây cũng đứng lên thật, giơ tay xoa xoa đầu cô,
An phận chút.
Nói xong, anh ta nói một tiếng với hiệu trưởng Dương và Dương Linh Linh, rồi cũng đi ra ngoài.

Hai anh em Dương Linh Linh và hiệu trưởng Dương đều trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô.

Rốt cuộc quan hệ của cô và Bạch Dư Tây là thế nào? Nhìn có vẻ rất thân mật.

An phận chút à? Là sao?

Tề Tiểu Tô cũng hơi cạn lời. Cô không an phận chỗ nào?


Tiểu Tô, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Vận Đạt nhìn hồi lâu không phản ứng nổi.


Cậu út cứ ngồi đi đã, cháu có chuyện nói với hiệu trưởng chút.
Vừa rồi Tề Tiểu Tô thật sự có chút việc muốn nhờ hiệu trưởng Dương giúp đỡ, cô nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có ông ấy giúp được thôi.

Dương Linh Linh đang định đứng lên, Tề Tiểu Tô lại kéo lấy cô:
Cô Dương, em muốn bàn bạc với cô trước một chút, sau này có thể em sẽ rất bận, cô cũng biết, em nhận việc này của Nghiêm tổng, khả năng không có cách nào tới trường hàng ngày được, cho nên thủ tục xin nghỉ, cô xem...


Cô chớp đôi mắt to, nét mặt rất vô tội.

Phải biết là trong trường trung học rất ít khi có người xin nghỉ, dẫu sao học tập cũng căng thẳng.

Nhưng chuyện này không thể trách cô được.

Dương Linh Linh nghe vậy có chút khó xử nhìn anh mình. Cô cũng biết mảnh đất bên cạnh trường học này thật sự rất quan trọng với Nhất Trung, bây giờ Tề Tiểu Tô phải lo việc này, chắc chắn không có cách nào đi học đều được, nhưng là giáo viên phụ trách, cô cảm thấy có mấy lời cô vẫn phải nói.


Tề Tiểu Tô này, hiện tại thân phận của em là học sinh, học kỳ hai lớp mười một rồi, nếu thành tích của em luôn không tiến bộ được, thì đến lớp mười hai càng khó theo hơn.



Thưa cô, chuyện học tập em tự biết sắp xếp ạ, nhất định sẽ nâng cao được thành tích.


Hiệu trưởng Dương do dự một chút nói:
Linh Linh, Tề Tiểu Tô muốn xin nghỉ thì phê cho em ấy đi, nếu như thi học kỳ này mà thành tích không tốt, nghỉ hè anh sẽ đích thân dạy bù cho em ấy.


Tô Vận Đạt trợn trừng hai mắt.

Chuyện này là sao?

Muốn xin nghỉ thường xuyên làm gì? Hiệu trưởng còn muốn đích thân dạy bù cho con bé à?

Dương Linh Linh chỉ đành đồng ý.

Sau khi cô rời đi Tề Tiểu Tô mới nói với hiệu trưởng Dương:
Hiệu trưởng, thật ra thì em có chút chuyện muốn xin thầy giúp, là thế này, thầy có quen người nào lo được mấy việc ký kết hợp đồng, với mấy phương diện về chuẩn bị nhân sự không ạ? Nếu có thầy có thể giới thiệu cho em không? Em muốn mời họ.


Chờ khi cô dẫn Tô Vận Đạt từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, Tô Vận Đạt đã sắp bị lòng hiếu kỳ dày vò chết rồi.


Tiểu Tô, rốt cuộc cháu muốn làm gì? Còn muốn tuyển người?


Tề Tiểu Tô nhìn anh ta một cái, trong lòng khẽ động, hỏi ngược lại:
Cậu út, hôm nay cậu đi tìm việc, có thu hoạch gì không?


Tô Vận Đạt bị cô hỏi như vậy lập tức hơi ngại ngùng.


Công việc luôn phải tìm từ từ, làm sao gấp được.


Vậy có nghĩa là chưa tìm được. Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói:
Vậy cậu tìm tiếp đi, tìm thêm hai ngày nữa, nếu như vẫn không tìm được, cậu nói với cháu một tiếng.


Đây không phải là coi thường anh ta sao?

Tô Vận Đạt lập tức vỗ vỗ ngực:
Buổi chiều cậu sẽ có thể tìm được, chậm nhất là ngày mai.


Tề Tiểu Tô cười một tiếng.

Cô trở về lớp, giáo viên đang dạy cũng không làm khó cô, trực tiếp bảo cô trở về chỗ ngồi. Lần này ánh mắt bạn học trong lớp nhìn cô đều có chút khác.

Những bạn học vừa rồi đi theo xem quay về miêu tả, chuyện Tề Tiểu Tô nhìn một cái là ra giá của viên ngọc mà Tằng Nhu đeo, còn ngông cuồng cầm năm vạn tệ đập người, bỗng chốc truyền khắp cả lớp.

Có người cảm thấy cô quá ngông, nhưng cũng có người tin tưởng cô, cảm thấy cô bị oan mới tức giận. Còn cảm thấy cô như vậy rất ngầu.

Nhưng càng nhiều hơn chính là suy đoán về Tề Tiểu Tô.

Bọn họ đều tin cô không phải được bao nuôi rồi, vậy thì, tiền của cô ở đâu ra?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.