Chương 127: Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1530 chữ
- 2022-02-04 05:44:56
Bên cạnh có người khuyên can, nhưng không có hiệu quả gì, rõ ràng người phụ nữ kia mắng đang sướng mồm, nếu không cũng sẽ không mắng mười mấy phút không ngừng như vậy.
Khưu Tuyết Phương nhanh nhẹn chen từ trong đám người vào, nhìn một cái là thấy chị mình đứng trước quầy thu tiền, một quyển hóa đơn bán hàng trong tay đã sắp bị vo tròn lại.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước mặt cô.
Vóc dáng người phụ nữ hơi đẫy đà, trang điểm đậm, mặc một cái váy hoa liền, một tay xách một cái túi nhỏ xinh xắn, một tay đang chỉ vào chị cô.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, dường như không chịu nổi sự ồn ào của bà ta, dáng vẻ tức giận lại không thể làm gì. Người đàn ông kia bụng hơi to, tóc cắt rất ngắn.
Chị! Ai bắt nạt chị!
Khưu Tuyết Phương không cần biết đúng sai vọt tới, ôm cánh tay Khưu Linh Phương chị mình, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên váy hoa kia.
Tiểu Tuyết, sao em lại đến đây? Chị không sao, em cứ đứng sang một bên trước đi.
Khưu Linh Phương muốn kéo cô ra.
Nhưng Khưu Tuyết Phương nhất quyết không buông tay, ngẩng đầu nhìn mặt cô, hiện giờ trên mặt cô vẫn còn có một dấu tay chưa tiêu đi, lập tức nổi giận.
Nói thì nói, sao còn đánh người chứ?
Ôi, chị gái đi bán
hàng
, còn đưa cả em gái theo à? Nhìn cũng rất xinh đẹp đấy? Đúng là nồi nào úp vung nấy, tôi đoán chắc hẳn chị em hai người các cô đều là một loại hàng cả! Sao cô không hỏi vì sao tôi lại đánh chị cô đi?
Người phụ nữ trung niên kia liếc mắt nhìn nói.
Khưu Linh Phương nổi giận:
Bà Tiêu, bà nói tôi đã đành, đừng có kéo em tôi vào! Em tôi vẫn còn đang đi học.
Còn đang đi học thì sao? Có người chị không biết xấu hổ như cô, cô ta ở trường học chắc cũng gây không ít hoạ cho người khác đâu nhỉ? Trường nào thế? Tôi phải lưu ý chút, đừng có chung trường với con trai tôi, nếu không thì tôi thật sự rất lo lắng.
Hôm nay bà ra ngoài đã ăn bao nhiêu cân tỏi thế? Sao mồm thối vậy!
Khưu Tuyết Phương đốp chát lại không chút lưu tình, sau đó lại nhìn xung quanh,
Chị, trong cửa hàng có mình chị thôi à? Cửa hàng trưởng của bọn chị đâu? Người của mình bị bắt nạt, còn không ra đỡ lưng!
Tiểu Tuyết!
Khưu Linh Phương!
Một người đàn ông vội vã đi đến,
Tôi ra ngoài có một chút cô đã gây chuyện rồi!
Cửa hàng trưởng, tôi không...
Cô im miệng, cô còn cãi nữa à? Nhìn đi, cô có biết thế này sẽ mang đến ảnh hưởng rất tồi tệ đối với cửa hàng của chúng ta không hả?
Người đàn ông kia lạnh lùng quát lên:
Mau xin lỗi vị phu nhân này đi!
Nhưng tôi không gạ gẫm chồng bà ấy, chỉ giới thiệu hàng hóa bình thường thôi, vị phu nhân này không hỏi đúng sai đã tát tôi một cái, tôi còn phải xin lỗi bà ấy sao?
Khưu Linh Phương không dám tin nhìn ông ta.
Cửa hàng trưởng kéo tay cô, kéo cô ra một chút, thấp giọng nói:
Cô không muốn làm nữa à? Đắc tội khách hàng mà cô còn cãi cái gì? Tôi cũng biết người đàn ông kia thích cô, muốn mượn cơ hội gần gũi với cô, nhưng như vậy thì thế nào chứ? Khách hàng là thượng đế, câu này lúc cô mới vào làm tôi đã nói với cô rồi! Mau xin lỗi bà ấy đi, nhất định phải khiến bà ấy hết giận, nếu không tôi sẽ xử lý cô!
Khưu Tuyết Phương cũng nghe thấy lời của cửa hàng trưởng, cô trợn to mắt, tức giận nói:
Ông làm cửa hàng trưởng cái kiểu gì thế, nhân viên của mình bị người ta bắt nạt mà còn bắt chị ấy xin lỗi à! Chị, chúng ta không làm nữa! Đi thôi.
Nói rồi cô định kéo Khưu Linh Phương rời đi.
Nhưng Khưu Linh Phương cắn cắn môi, cửa hàng trưởng kia lập tức giơ tay ngăn bọn họ:
Cho dù không làm nữa, cũng phải xin lỗi rồi hãy đi, nếu không tiền lương tháng này đừng lấy nữa!
Lần này cả hai chị em đều tức gần chết.
Tiểu Tô đứng ở bên cạnh xem, đúng là đi đến đâu cũng có những thứ cực phẩm này. Nhưng cô cũng thầm cảm thán, sống ở tầng lớp thấp thật không dễ dàng gì, vì chút tiền lương còn phải vứt bỏ tôn nghiêm.
Cô nhớ tới cuộc đời làm việc kiếp trước của mình vừa bắt đầu đã bị ép nghỉ việc, đột nhiên có chút đồng cảm với Khưu Linh Phương.
Nghĩ rồi cô đi về phía một chiếc xe đạp đa chức năng trong phòng, ngồi lên thử một chút, hỏi Hệ thống Tiểu Nhất:
Tiểu Nhất, cậu bảo tôi phải rèn luyện, liệu thứ này có tác dụng không?
Tiếng Hệ thống Tiểu Nhất vang lên:
Có tác dụng. Cô cũng có thể mua túi cát bên kia, bản Hệ thống vừa vặn lập kế hoạch rèn luyện cho cô.
Vậy thì tốt.
Tề Tiểu Tô liền cao giọng gọi bên kia:
Chị Khưu, chị qua đây một chút, em muốn mua mấy dụng cụ, chị giới thiệu giúp em được không?
Nhưng, chị đã chuẩn bị từ chức rồi...
Tề Tiểu Tô cố ý kéo khoá kéo cặp sách, lấy ra một cọc trăm tệ, nghe vậy liền dừng lại:
Vậy sao? Em là bạn học của Tuyết Phương, vốn là vì chị ở đây mới đến cửa hàng này mua đồ, nếu chị sắp từ chức rồi, vậy công việc tiếp theo của chị vẫn là nhân viên bán dụng cụ thể thao chứ? Lần sau em sẽ tìm chị mua đồ.
Cửa hàng trưởng kia nhanh mắt, nhìn thấy miệng khoá kéo vừa rồi Tề Tiểu Tô kéo ra, bên trong còn có mấy chồng tiền, trong lòng ông ta chấn động bởi sự hào phóng của nữ sinh này, lại phản ứng rất nhanh, lập tức lộ ra một nụ cười với Tề Tiểu Tô:
Xin quý khách chờ một chút, Khưu Linh Phương còn chưa nghỉ việc, cứ mua ở đây là được rồi.
Dù sao thì chồng người đàn bà kia mua hai thứ rồi, chắc sẽ không đến mua nữa, bỏ đi thì bỏ đi đi, khách hàng mới vẫn quan trọng hơn!
Khưu Linh Phương, cô mau đi tiếp bạn học của em gái cô đi, ở đây giao cho tôi!
Đừng mà, cửa hàng trưởng, tôi thật sự muốn từ chức. Tiền lương kia...
Mặc dù Khưu Linh Phương không biết vì sao Tề Tiểu Tô phải làm như vậy, nhưng biết cô ấy là bạn học của em gái mình, cô cảm thấy hẳn là tới giúp mình, lập tức bắt lấy cơ hội đòi tiền lương.
Cửa hàng trưởng đen mặt lại,
Cô bán xong đơn này tôi sẽ kết toán cho cô!
Vậy tiền hoa hồng của đơn này?
Được được được, đều tính cho cô hết!
Khưu Tuyết Phương lập tức bật ngón tay cái với Tề Tiểu Tô.
Này, ý các người là thế nào hả? Chuyện xin lỗi thôi là thôi luôn thế à? Tôi nói cho các người biết...
Người phụ nữ trung niên kia nhanh chóng bị cửa hàng trưởng mời đi ra ngoài, đồng thời còn đuổi người đứng xem đi.
Trong cửa hàng lập tức yên tĩnh đi rất nhiều.
Khưu Tuyết Phương đứng bên cạnh nhìn Tề Tiểu Tô đạp xe đạp tập thể dục kia,
Tề Tiểu Tô, cám ơn cậu, nếu không phải cậu nhanh trí như vậy, có lẽ chị tớ sẽ bị ép bỏ tiền lương hơn nửa tháng này mất.
Em tên là Tề Tiểu Tô sao? Thật sự cám ơn em.
Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, Khưu Linh Phương liền kinh ngạc với vẻ đẹp của cô.
Sao phải bỏ tiền lương, không muốn xin lỗi, nên không cần khoản tiền đó luôn à?
Tề Tiểu Tô cười một tiếng hỏi.
Hai chị em Khưu gia cùng cau mũi, vẻ mặt rất giống nhau.
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, vì chút tiền đó mà khom lưng, không phải phong cách của bọn tớ.
Khưu Tuyết Phương quơ quơ nắm đấm.
Tề Tiểu Tô lập tức bật cười.
Bởi vì một điểm này, cô lại thấy thích chị em Khưu gia hơn.
Tề Tiểu Tô, cậu diễn tiếp đi,
Khưu Tuyết Phương chắp tay với cô,
Nhờ cả vào cậu đấy, đợi chị tớ lấy được tiền lương rồi, chúng ta sẽ chạy luôn.
Tớ có diễn đâu, tớ thật sự muốn mua thứ này.
Tề Tiểu Tô chớp mắt.
Đừng mua ở đây, chị biết một nhãn hiệu khác, chất lượng tốt hơn nhãn hiệu này nhiều.
Khưu Linh Phương cũng nháy mắt với cô.