Chương 131: Cô là tề tổng rồi
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1537 chữ
- 2022-02-04 05:44:57
Bình thường leo bảy tám tầng vẫn được, nhưng sau khi chạy một tiếng lại leo nhiều tầng như vậy, cô cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi.
Đột nhiên tôi nổi hứng muốn đổi nhà có thang máy.
Cô thở hồng hộc nói.
Vệ Thường Khuynh ở bên cạnh vẫn rất thoải mái ung dung:
Vậy cũng phải chờ ba tháng sau.
Cuối cùng leo đến nơi, suýt nữa Tề Tiểu Tô còn không tra được chìa khóa vào ổ, mệt sắp bò ra rồi. Cửa vừa mở, đúng lúc nhìn thấy Khưu Linh Phương đi từ phòng vệ sinh ra, chắc là đã đánh răng rửa mặt rồi. Cô ấy nhìn nhìn Tề Tiểu Tô, lại nhìn cửa phòng đóng chặt của cô.
Chị tưởng là em vẫn đang ngủ, còn đang không biết có nên gọi em dậy không nữa.
Hôm nay phải đi học, cô cứ tưởng có lẽ tối hôm qua thu dọn mệt quá nên Tề Tiểu Tô không dậy được, kết quả là cô lại từ bên ngoài về, cả người còn ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là vừa đi tập thể dục.
Trong lòng Khưu Linh Phương bắt đầu khâm phục Tề Tiểu Tô, bây giờ làm gì có học sinh nào có thể dậy sớm tích cực đi tập thể dục như vậy.
Tề Tiểu Tô thở dài, đưa túi điểm tâm cho cô ấy,
Phiền chị Linh chuẩn bị trước một chút, em đi tắm đã, sẽ xong nhanh thôi.
Cô trừng mắt nhìn Vệ Thường Khuynh, nụ cười của Vệ Thiếu soái tan biến.
Lát nữa tôi lại đến.
Còn đến nữa à?
Lúc này Tề Tiểu Tô còn cho rằng một ngày vận động một tiếng như vậy thôi.
Cô vội vàng gội đầu tắm giặt thay đồng phục ra ngoài, Khưu Linh Phương đã đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn rồi.
Chị Linh, ngồi xuống cùng ăn luôn đi.
Sau khi vận động, Tề Tiểu Tô cảm thấy bây giờ mình có thể ăn được cả một con trâu.
Khưu Linh Phương lại nhìn tên nhà hàng bên ngoài hộp và túi kia, nuốt nước bọt,
Nghe nói cửa hàng điểm tâm Thành D này bán đồ rất đắt, trước kia lúc cửa hàng bọn chị mở tiệc, cửa hàng trưởng đặt mấy phần, nói là để thưởng bọn chị.
Đúng là không rẻ, cô cũng muốn chảy máu luôn đây này.
Nhưng chờ cô cắn một miếng bánh bao, mắt lập tức sáng lên, nhét một cái vào miệng, còn vội vàng nói với Khưu Linh Phương:
Đắt thì đắt, nhưng đáng giá! Ăn ngon lắm, chị Linh, chị thử đi.
Lúc này Khưu Linh Phương mới cầm đũa lên.
Không thể không nói, tiền nào của nấy.
Điểm tâm nhà hàng này làm khá tinh xảo, một chiếc bánh bao cô thật sự có thể ăn một miếng to là hết, còn đắt như vậy, nhưng mùi vị cũng ngon xứng với giá tiền! Vừa ăn là có cảm giác không dừng được!
Đúng là ngon thật.
Khưu Linh Phương cũng ăn đến ngon đến tít mắt.
Ăn xong cũng chỉ mới bảy rưỡi.
Tề Tiểu Tô vừa hay phải đi học, Khưu Linh Phương đi chung với cô một đoạn đường.
Xuống lầu đi mấy bước, Khưu Linh Phương mấp máy miệng, hơi do dự hỏi:
Tề Tiểu Tô, nếu như chị muốn làm trợ lý của em, thì khi nào bắt đầu đi làm? Còn nữa, chị làm việc ở đâu?
Tề Tiểu Tô nhìn cô một cái:
Nếu như có thể, đương nhiên em hy vọng chị có thể đi làm ngay, bởi vì chỗ em thực sự cũng khá vội, sắp bắt đầu rồi. Đi làm thì công việc đầu tiên của chị chính là giúp em tìm được địa điểm làm việc thích hợp, chọn xong em sẽ thuê.
Dù gì cô cũng phải có một công ty, có một phòng làm việc.
Vậy chị muốn thử xem.
Khưu Linh Phương hít một hơi thật sâu. Thật ra tối qua cô ngủ rất muộn, nghĩ mãi về chuyện này, muốn một người trưởng thành, đã từng chìm nổi trong công việc tin một nữ sinh vẫn còn đang đi học nói muốn mở công ty, thật sự là quá khó khăn.
Nhưng Khưu Linh Phương cảm thấy, cho dù cuối cùng chứng minh đây chỉ là một trò cười, cô cũng không tổn thất gì nhiều, cho nên hạ quyết tâm thử xem.
Bởi vì nếu thật sự thành công, thì đối với cô mà nói đây đúng là một cơ hội lớn.
Tề Tiểu Tô đứng lại, giơ tay ra, cười rạng rỡ,
Hoan nghênh chị gia nhập Thịnh Tề, chị đã trở thành nhân viên đầu tiên của Thịnh Tề.
Thịnh Tề?
Khưu Linh Phương giơ tay ra nắm lấy tay cô.
Vâng, công thương nghiệp Thịnh Tề, đây là tên công ty của chúng ta.
Cái tên này Tề Tiểu Tô đã nghĩ sẵn từ trước rồi, Thịnh, hưng thịnh, thịnh vượng, vinh thịnh, Thịnh Tề, Tề của Tề Tiểu Tô cô.
Sau này, trong đầu Khưu Linh Phương thường xuyên tái hiện lại buổi sáng rực rỡ ánh nắng này, tái hiện lại cảnh tượng cô gái sau này đứng ở trên đỉnh cao, gần như thành truyền kỳ đó, mỉm cười giơ tay với cô, nói cô là nhân viên đầu tiên của Thịnh Tề.
Lúc này, trong lòng cô vẫn còn rất mơ hồ, dao động.
Nhưng sau này, cô lại vui mừng không thôi, vì khi đó đã kiên trì với sự lựa chọn của mình, không bỏ cuộc giữa đường.
Em đi học đây, chị Linh, hôm nay chị cứ đi tìm một nơi làm việc thích hợp trước đi, tầm nhìn xa chút, giao thông phải thuận tiện, hoàn cảnh tốt, tòa nhà quản lý tốt, ánh sáng trong phòng sáng sủa.
Vậy đại khái phải rộng bao nhiêu? Tề tổng.
Tề tổng?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
Khưu Linh Phương hơi ngượng ngùng giải thích:
Mặc dù em là bạn học của Tiểu Tuyết, nhưng bây giờ chị là trợ lý của em, em là chủ của chị, xưng hô vẫn phải chú ý chút, cũng có thể làm tấm gương tốt cho nhân viên sau này.
Ha ha, tại em chưa quen xưng hô như thế thôi mà.
Tề Tiểu Tô cũng bật cười. Tề tổng à?
Tề tổng.
Cái này đúng là…
Chẳng khác gì cô nương lần đầu lên kiệu hoa.
Có điều, Khưu Linh Phương nói cũng có lý.
Nói thật, chị gọi cũng không quen miệng lắm, có lẽ gọi thêm mấy lần sẽ quen hơn.
Tề Tiểu Tô lại không nhịn được muốn cười.
Thế này đi, chị tìm mặt bằng khoảng bốn năm trăm mét vuông, có lẽ đủ rồi.
Tề Tiểu Tô suy nghĩ rồi nói:
Nếu quả thật có điều kiện tốt, thì rộng hơn chút nữa cũng được.
Khưu Linh Phương hơi líu lưỡi. Nếu phù hợp theo những điều kiện cô vừa nói, thì chắc chắn tiền thuê sẽ không rẻ, còn rộng như vậy nữa, một tháng sẽ phải mất bao nhiêu tiền thuê nhà? Lúc này, Khưu Linh Phương mới có chút cảm giác thật sự đi theo ông chủ.
Hai người chia ra, Khưu Linh Phương bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, Tề Tiểu Tô vào trường tiếp tục làm học sinh.
Vừa vào lớp, Khưu Tuyết Phương đã hưng phấn vẫy vẫy tay với cô.
Tề Tiểu Tô, mau qua đây nói chuyện đi!
Mấy người Cảnh Giai Giai hơi chướng mắt, làu bàu,
Tình cảm tốt thế từ bao giờ vậy? Không phải là được Tề Tiểu Tô cầm tiền đập đấy chứ.
Khưu Tuyết Phương nghe thấy, lập tức liếc mắt nhìn sang:
Tôi thích thích được tiền đập đấy, đáng tiếc không có ai thèm đập cậu.
Cậu!
Cảnh Giai Giai nhìn mấy nam sinh bình thường đối với cô ta rất tốt, hy vọng bọn họ giúp cô ta nói Khưu Tuyết Phương, nhưng lại thấy mấy nam sinh kia đều nhìn Tề Tiểu Tô, không quan tâm đến cô ta, lập tức tức giận cắn môi dưới.
Tình thế trong lớp rõ ràng đã thay đổi rồi, trước kia rất nhiều người đều coi như Tề Tiểu Tô không tồn tại, có mấy ngày còn vì lời đồn mà xem thường cô, ác ý suy đoán về cô, nhưng bây giờ, ánh mắt bọn họ nhìn Tề Tiểu Tô…
Đó là ánh mắt đang nhìn hoa khôi lớp sao?
Tề Tiểu Tô, cậu ngầu thật!
Có người giơ ngón cái với Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô chỉ cười cười, đi đến bên cạnh Khưu Tuyết Phương.
Tớ đi nói với bạn cùng bàn của cậu, đổi chỗ cho tớ, tớ với cậu ngồi cùng nhau được không!
Khưu Tuyết Phương hơi hưng phấn nói.
Cậu ấy bằng lòng là được.
Tề Tiểu Tô không có ý kiến gì.
Kết quả Khưu Tuyết Phương thật sự thương lượng được với bạn cùng bàn của cô, đổi chỗ ngồi, trở thành bạn cùng bàn mới của cô.
Tiết đầu tiên là tiếng Anh, Tề Tiểu Tô vẫn có loại cảm giác đó, hình như bây giờ hiệu quả nghe giảng của cô đặc biệt tốt, giáo viên giảng rất dễ nhớ, từ đơn cũng xem một lần là nhớ kỹ luôn.
Nhưng cô không ngờ, vừa hết tiết cô đã thấy Vệ Thường Khuynh lại lắc lư đi ra.