Chương 133: Anh sẽ giành lại trái tim em
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1507 chữ
- 2022-02-04 05:44:57
Nghiêm lão, Nghiêm tổng,
Cô do dự một chút mới lên tiếng:
Quả thật cháu cũng có qua lại với Long Đào, cảm thấy bản chất của anh ta cũng không tệ lắm, ít nhất nếu như hợp tác, anh ta có thể tin được. Hơn nữa không giấu hai người, giữa cháu với anh ta đã là quan hệ hợp tác rồi.
Mặc dù đã mơ hồ đoán được điều này, nhưng thật sự nghe chính miệng cô khẳng định, bố con Nghiêm thị vẫn khá kinh ngạc.
Một cô gái nhỏ như vậy, còn thật sự có quan hệ hợp tác với Bí thư Long ư?
Chẳng lẽ nói cô thật sự có năng lực gì, có thể giúp Bí thư Long sao? Nếu quả thật là như thế, vậy bọn họ thực sự phải suy nghĩ lại.
Cô Tề có tiện tiết lộ chút không?
Chuyện cháu hợp tác với Nghiêm tổng, ít nhiều cũng cần Bí thư Long mở đường cho, trừ chuyện này, cháu còn có một công ty khác, đến lúc đó cần Bí thư Long giúp đỡ. Đây là lời hứa của anh ta với cháu, còn về chuyện cháu hứa gì với anh ta thì không tiện nói ra.
Bố con Nghiêm thị nhìn nhau một cái, đều có chút tán thưởng sự
giảo hoạt
của Tề Tiểu Tô. Những chuyện này, sau này chung quy bọn họ cũng sẽ biết, nhưng thứ bọn họ thật sự muốn biết, cô lại không nói lộ một chút nào cả.
Nhưng Tề Tiểu Tô càng thông minh, chứng minh bọn họ hợp tác với cô càng đáng tin, cho nên cuối cùng bố con Nghiêm thị chỉ cười ha ha một tiếng.
Vậy được, chúng tôi biết rồi.
Bọn họ không biết, bởi vì lựa chọn ngày hôm nay, đến lúc đó tập đoàn Lập Hoa tránh được một tai hoạ lớn thế nào, thoát được tai họa ngập đầu. Lúc ấy, bọn họ nghĩ lại ngày hôm nay cũng sẽ thở phào một hơi, vui mừng vì sự lựa chọn này.
Tiếp theo Nghiêm lão tránh không nói đến Bí thư hay Thị trưởng nữa, mà nói đến chuyện buổi đấu đá.
Chiều mai phải đi rồi, ngày kia ngày kìa là cuối tuần, chúng ta phải đi ba ngày, Tiểu Tề, vậy chẳng phải là cháu sẽ phải xin nghỉ một ngày sao?
Tề Tiểu Tô cười khổ nói:
May mà cháu đã nói trước với hiệu trưởng Dương và cô Dương rồi, chắc hẳn bọn họ sẽ cho nghỉ thôi ạ.
Được vậy là tốt nhất. Đi đấu đá cũng sẽ có rất nhiều khách hàng lắm tiền nhiều bạc, nếu Tiểu Tề có phôi tốt cũng có thể mang đi, có thể tung hàng ở bên đó, những khách hàng kia mua hàng rất phóng tay.
Nghiêm lão nói.
Tề Tiểu Tô cũng hơi động lòng.
Cô còn có viên cực phẩm chưa bán, vừa hay cầm đi đổi tiền. Sắp tới công ty phải bắt đầu mua thêm đồ dùng văn phòng và trả tiền thuê, còn phải tuyển nhân viên, đây là một khoản chi phí rất lớn.
Lúc bà Lâu xem tướng cho cô chẳng lẽ không nhìn ra ngũ hành của cô thiếu tiền sao?
Tạm biệt bố con Nghiêm thị, Tề Tiểu Tô lại nhận được điện thoại của Long Đào, điều này thật sự khiến cho cô cảm thấy mình đúng là thành người bận rộn công việc bộn bề rồi.
Ngọn núi ở thị trấn Minh Quang kia đã có bảy nơi để mắt tới rồi.
Câu đầu tiên Long Đào đã nói như vậy.
Tim Tề Tiểu Tô nhảy lên.
Bí thư Long, tôi đã chuẩn bị tuyển người rồi, chắc không phải anh muốn nói với tôi, chuyện này không giải quyết được đúng không? Nếu thế thì tôi thật sự phải nghi ngờ năng lực của anh đấy.
Bị cô nói thẳng một câu như vậy, Long Đào cứng họng một lát mới không nhịn được thấp giọng cười nói:
Cô nhóc này nói chuyện không khách khí gì cả. Tôi định nói với cô là, tôi đã dặn dò các bộ phận công thương cả rồi, các cô phải nắm chắc thời gian đăng ký, chứ nếu công ty cô còn chưa thành lập thì tôi biết làm thế nào?
Tề Tiểu Tô lập tức hơi ngượng ngùng.
Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ bên này.
Ngắt điện thoại, cô cũng gần về đến trường học, cách giờ học còn bảy tám phút, cô tranh thủ gọi điện thoại cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng, nhân tài lần trước thầy hứa giới thiệu cho em đâu à? Em đang cần lắm ạ.
Hiệu trưởng Dương cười:
Tiểu Tô à, thầy biết em vội, thầy cũng vội mà, nhưng chiều nay em trai bạn học cũ của thầy mới bay từ nước M về, cũng phải cho anh ta chút thời gian nghỉ ngơi chứ. Thế này đi, buổi tối thầy hẹn anh ta cho em được không?
Tề Tiểu Tô vui vẻ,
Được ạ.
Nhưng thầy cảnh báo trước, tên nhóc đó rất kiêu ngạo, em phải tự mình thu phục được cậu ta. Nếu cậu ta không đồng ý theo em thì thầy cũng hết cách.
Điều này là đương nhiên ạ, em cũng không thể ép người ta được.
Ngắt điện thoại, Tề Tiểu Tô lại đau đầu. Xem ra buổi tối cô còn một trận chiến phải đánh nữa. Nếu không phải là buổi trưa cô có việc, Vệ Thường Khuynh còn muốn sắp xếp kế hoạch tập luyện cho cô, có lẽ bây giờ anh ấy cũng đang rất phiền muộn.
Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị lên cầu thang, một cánh tay giơ ra, kéo cô xuống.
Nếu không phải khoé mắt đã liếc thấy Chu Thuần, Tề Tiểu Tô còn suýt chọc hai tay vào mắt đối phương rồi.
Dưới cầu thang là một góc chết, một bên khác là tường, phía sau là một cái cây bon sai, vì là góc tối, cũng không có ai rỗi việc mà nấp vào đây cả.
Chu Thuần, anh làm cái gì vậy? Sắp vào lớp rồi!
Tề Tiểu Tô nhíu mày.
Còn ba phút, đủ nói mấy câu rồi.
Chu Thuần bình tĩnh nhìn cô, hỏi:
Tề Tiểu Tô, trước kia anh rất chắc chắn, em có thích anh mà.
Mỗi người đều ít nhiều có cảm giác đối với người thích mình ghét mình, dù cho người này không có biểu hiện gì với anh ta.
Huống hồ, trước kia Chu Thuần vốn dĩ luôn để ý tới Tề Tiểu Tô, đương nhiên cậu ấy ít nhiều có thể nhận ra cô không phản cảm với mình, thậm chí là có cảm tình.
Nhưng mấy ngày nay lại không thấy loại cảm giác này đâu nữa, thay đổi rồi.
Điều này khiến cho trong lòng Chu Thuần hơi hoảng hốt, hơi trống trải.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra. Thật ra, đối với Chu Thuần có lẽ chỉ là mấy ngày, nhưng đối với cô mà nói thì đã cách năm năm rồi.
Không chỉ cách năm năm, ở giữa còn cách nhiều người nhiều chuyện như vậy. Lúc vừa sống lại cô còn có chút hưng phấn, nghĩ có lẽ mình có thể bắt đầu một chút gì đó với Chu Thuần, nhưng bây giờ xem ra loại hưng phấn đó chẳng qua là một chút tác dụng phụ của việc sống lại mà thôi.
Đối với Chu Thuần, cô đã sớm không có loại cảm giác non nớt năm đó nữa.
Còn không đợi cô nói gì, Chu Thuần lại đột nhiên hỏi:
Là vì thầy Bạch sao?
Thấy Tề Tiểu Tô lại ngẩn ra, Chu Thuần cho rằng mình đoán trúng rồi, trong mắt cậu hiện lên sự cay đắng và khó tin,
Nhưng anh thật sự không hiểu nổi, mới được bao lâu đâu, tại sao em lại thích thầy Bạch chứ? Thầy ấy đã làm gì sao?
Chu Thuần…
Bởi vì có người lên xuống cầu thang, cho nên bọn họ nói chuyện đều rất nhỏ, điều này cũng khiến cho Tề Tiểu Tô cảm thấy có chút kìm nén.
Không, Tiểu Tô, em không cần nói gì cả, anh chỉ muốn nói với em, nói không chừng em đối với thầy Bạch chỉ là bị cuốn hút nhất thời thôi, anh sẽ đợi em hết lạc đường quay trở lại.
Hai tay Chu Thuần bám vào hai vai cô, bình tĩnh nhìn cô,
Tiểu Tô, anh cũng sẽ không ngồi im, em đợi đi, anh nhất định sẽ giành lại trái tim em.
Giống như là tuyên ngôn nhất định tấn công, nói xong cậu khẽ đẩy cô một cái,
Em lên trước đi.
Chuông vào lớp vang lên, Tề Tiểu Tô muốn nói gì với cậu cũng không kịp, không biết làm sao chỉ đành lên tầng trước.
Giờ học buổi chiều, cô học còn nhanh hơn buổi sáng.
Chỉ là giờ ra chơi lại bị Vệ Thường Khuynh xách ra nhảy cóc 100 cái, làm cho chân cô sắp giống chân con cóc rồi.
Đinh.
Lúc tan học, báo động của Hệ thống đột nhiên lại vang lên.