Chương 146: Giận không phát ra được
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1423 chữ
- 2022-02-04 05:44:59
Sức cô vốn không lớn như vậy, nhưng vừa rồi áo Lâm Vũ Hi vốn đã bị Nhị Điều xé, chẳng qua bây giờ là cô xé hẳn ra thôi.
Nhưng cô không ngờ, bên trong áo khoác của Lâm Vũ Hi lại không mặc gì!
Xé một cái, trên người cô ta hoàn toàn trần trụi!
Chết tiệt!
Chúc Tường Đông mắng một câu, nhưng lúc này không thể quan tâm cởi áo khoác cho Lâm Vũ Hi nữa, chỉ có thể gầm lên với Tề Tiểu Tô:
Dẫn cô ấy đi!
Tề Tiểu Tô giật mình, lập tức kéo Lâm Vũ Hi lảo đảo lui ra xa.
Gió lạnh thổi tới, Lâm Vũ Hi chợt tỉnh táo lại, cô ta cũng biết mình đã được cứu, thoát khỏi nguy hiểm, lập tức ngẩn ra tại chỗ, cũng không hét nữa.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Lúc này Lâm Vũ Hi rất nhếch nhác, tóc tai tán loạn, trên mặt cũng sưng lên, khóe miệng có máu, mắt cũng khóc sưng lên, không nhìn ra được là có đẹp hay không nữa.
Tôi cởi trói cho cô đã.
Tề Tiểu Tô cố gắng xé dây trói tay cô ta ra, bây giờ cô cũng rất mệt, tay cũng không có bao nhiêu sức.
Đang định gọi Vệ Thường Khuynh cho cô mượn chút sức, nhưng quay đầu lại thấy Vệ Thường Khuynh đang xoay người đi, căn bản không nhìn về phía cô.
Tề Tiểu Tô ngớ người một chút mới nghĩ ra, mình coi như là cùng Nhị Điều xé hết áo của Lâm Vũ Hi rồi.
Chỉ là cô thật sự không ngờ Lâm Vũ Hi chỉ mặc một cái áo phong phanh, bên trong không mặc gì nữa.
Cô hơi lúng túng tiếp tục cởi dây trói, mặc dù không phải cô chỉ mặc một bộ, nhưng bên trong chính là áo lót, dĩ nhiên không thể nào cởi quần áo của mình cho Lâm Vũ Hi mặc được. Chỉ chờ Chúc Tường Đông chế ngự được Nhị Điều, sau đó cởi quần áo ra cho Lâm Vũ Hi, may mà ở đây không có người khác…
Nhưng Tề Tiểu Tô quên mất bọn Báo.
Ngay lúc cô vừa cởi được dây trói trên tay cho Lâm Vũ Hi, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, có khoảng bảy tám người nhanh chóng chạy qua đây.
Anh Đông
Mấy người Báo phanh kít lại.
Bọn họ nhìn thấy Tề Tiểu Tô và Lâm Vũ Hi.
A!
Lâm Vũ Hi hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy ngực, vội vàng xoay người. Tề Tiểu Tô cũng phản ứng lại vội chắn trước mặt cô ta, có lẽ đám Báo còn chưa nhìn rõ, dẫu sao tóc dài rối tung của cô ta cũng che mất một phần trước ngực rồi.
Anh Đông
Đám Báo lúng túng nhìn sang chỗ khác, chạy tới chỗ Chúc Tường Đông. Lúc này, Nhị Điều đã bị Chúc Tường Đông đánh ngã trên đất, chỉ có thể ôm cục tức mà không phát ra được thôi. Lập tức có hai thủ hạ lôi gã dậy.
Chúc Tường Đông sa sầm mặt, cởi áo khoác, bên trong mặc một cái áo ba lỗ bó sát người, bước nhanh qua chỗ Lâm Vũ Hi, khoác áo của mình cho cô ta.
Anh Đông
Lâm Vũ Hi nhào vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.
Chúc Tường Đông vỗ nhẹ lưng cô ta,
Được rồi, không sao rồi.
Tề Tiểu Tô nghe thấy Báo lẩm bẩm một câu,
Thật sự không biết buổi tối không đi xem anh Đông thi đấu, chạy ra ngoài làm gì.
Báo.
Chúc Tường Đông liếc anh ta một cái. Báo giơ giơ tay, ra vẻ mình chẳng nói gì cả.
Lúc Chúc Tường Đông đi qua, Tề Tiểu Tô đã di chuyển đến sau lưng Vệ Thường Khuynh, dựa vào tấm lưng rộng rãi thẳng tắp của anh, thở dài một hơi.
Mệt chết tôi rồi.
Vệ Thường Khuynh quay lưng lại với cô, môi khẽ cong lên.
Em coi bản Thiếu soái là tường à.
Tề Tiểu Tô để tay sau lưng vỗ vỗ lưng anh, uể oải nói:
Thiếu soái là quân nhân, thường dân trời sinh ỷ lại vào quân nhân!
Ừm, quả nhiên, quân nhân khiến cho người ta có cảm giác an toàn thế này đây, dựa vào tấm lưng này cảm thấy rất vững vàng, hoàn toàn không lắc lư chút nào.
Chúc Tường Đông cõng Lâm Vũ Hi qua, thấy dáng vẻ kiệt sức của Tề Tiểu Tô, nghĩ đến chuyện cô vừa chạy lên mười sáu tầng, mặc dù hắn lạnh lùng như sắt, lúc này trong lòng cũng không nhịn được khẽ dịu đi.
Đi, mời cô ăn khuya.
Nước miếng Tề Tiểu Tô rào rào chảy xuống. Tối nay cô và Nghiêm Uyển Nghi vốn chưa ăn no, sau đó hải sản nướng gói về cũng không biết ở đâu rồi, dày vò một đêm như vậy, cô đã sớm đói đến mức bụng kêu ọt ọt.
Báo, bạn tôi đâu?
Nhưng cô vẫn không quên Nghiêm Uyển Nghi.
Lâm Vũ Hi nhìn cô một cái, lại nhanh chóng vùi mặt vào ngực Chúc Tường Đông, không để cho người ta nhìn thấy mặt cô ta.
Báo đi ở bên cạnh Tề Tiểu Tô, liếc cô một cái:
Cô còn không tin người à, người bạn kia của cô có Tiểu Viêm trông rồi, không xảy ra chuyện gì đâu.
Bạn gì?
Chúc Tường Đông đi ở phía trước mặc dù không quay đầu, nhưng hình như vẫn để ý tới bọn họ nói chuyện.
Bạn gái xinh đẹp.
Báo lớn tiếng nói một câu.
Chúc Tường Đông ồ một tiếng, rất tự nhiên nói tiếp:
Hẳn là không đẹp bằng cô.
Báo lập tức nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt sáng lên, nói:
Đúng thế!
Không biết có phải là ảo giác của cô không, Tề Tiểu Tô cảm thấy hình như thân hình Lâm Vũ Hi cứng lại.
Thang máy sửa xong rồi à?
Làm gì có. Đi thang bộ xuống.
Chân Tề Tiểu Tô suýt mềm ra. Lúc này, Vệ Thường Khuynh ném ra một câu:
Cho em thời gian năm phút, chạy xuống tầng một.
...
Vệ Thiếu soái, làm người đừng quá đáng quá!
Có muốn cường hóa lần thứ hai không?
Tề Tiểu Tô nghiến răng:
Muốn!
Vậy thì chạy đi.
Anh nói rồi tự dẫn đầu xông xuống trước. Tề Tiểu Tô thở ra một hơi lớn, hạ quyết tâm, chưa chắc cô không thể làm được, cùng lắm thì lăn xuống thôi.
Báo và Chúc Tường Đông bị cô đẩy ra, bọn họ ngạc nhiên nhìn cô phóng xuống dưới như lửa đốt mông, tốc độ nhanh đến mức khiến cho bọn họ đều có chút nghẹn họng không nói nên lời.
Chúc Tường Đông buồn bực:
Cô ấy vội đi ăn khuya à?
Báo gãi gãi sau gáy:
Em cũng không biết. Nhưng mà, cô nhóc này thật có sức sống.
Phải là dồi dào sức sống mới đúng, nghe nói vừa rồi bọn họ cũng bò lên, bây giờ cô vẫn còn sức à?
So với ai đó, xuống tầng còn cần lão đại của bọn họ cõng, thật đúng là vô cùng khập khiễng.
Lâm Vũ Hi ôm cổ Chúc Tường Đông, cảm nhận được rõ ánh mắt hơi chán ghét của Báo. Cô ta âm thầm nghiến răng.
Một đường chạy chạy chạy chạy, xoay xoay xoay xoay, lúc xuống được gần mười tầng chân Tề Tiểu Tô mềm ra đầu óc choáng váng.
Còn hai phút.
Vệ Thường Khuynh cũng không quay đầu lại, chạy ở trước mặt báo giờ, không thở gấp tim không đập mạnh.
Tề Tiểu Tô cắn chặt môi dưới, trợn mắt nhìn bóng lưng anh, trong lòng vẽ ra rất nhiều vòng tròn, chạy xuống gần như quán tính.
Còn mười giây.
Chân Tề Tiểu Tô mềm ra, cả người ngã xuống cầu thang.
A!
Vệ Thường Khuynh lập tức xoay người, cô vừa vặn khua tay ngã xuống, trên mặt là vẻ cam chịu số phận, dường như còn đang chờ một giây tiếp theo hôn cầu thang.
Vệ Thường Khuynh lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
Giơ tay, dễ dàng đón lấy cô.
Ừm, có thể tùy cơ ứng biến mà. Nếu không nhào xuống như vậy thì đúng là quá giờ rồi.
Anh hài hước nói.
Lúc này nghĩ lại Tề Tiểu Tô mới thấy sợ.
Cô cảm thấy đây hoàn toàn có thể gọi là nhặt lấy một mạng về.
Suy cho cùng, ngã xuống nhẹ có thể bị thương, nặng thì có khi còn ngã chết ấy chứ. Cô ngã từ mười bậc thang xuống cơ mà.
Nghe lời trêu chọc của Vệ Thường Khuynh, cô lập tức giận không phát ra được.