Chương 165: Cười như ác ma



Tiểu Tô…
Nghiêm Uyển Nghi căng thẳng nhìn Tề Tiểu Tô, Chúc Tường Viêm cũng móc điện thoại ra.

Nghiêm lão lại vẫn bình tĩnh, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện thái dương ông đã rịn mồ hôi.

Trận này mặc dù nói là thi đấu làm nóng người, nhưng tiền đặt gấp mười lần, giờ nhìn đã hơn trăm triệu rồi! Nếu như trận này Tề Tiểu Tô thua, trận đấu đá tiếp theo có thể nói không cần đấu nữa.

Tình thế tốt đẹp vừa rồi thoáng cái thay đổi. Mặc dù là Nghiêm lão nhìn quen sóng gió, lúc này cũng cảm thấy trong tim có chút khó chịu.

Tề Tiểu Tô nói không căng thẳng cũng là giả, vừa rồi năng lượng của Hệ thống không đủ nên hơi sơ suất, khiến cho bây giờ sự tín nhiệm của cô với năng lực của Hệ thống cũng hơi dao động.

Nhưng cô không tin nhiều khối xảy ra sai lầm như vậy, sót một hai khối không tra được đã đành, ba khối vừa rồi cô chọn ra hẳn đều sẽ không sai mới đúng.

Cô cắn răng:
Tiểu Nhất, khối thứ ba cậu không nhầm đấy chứ?


Nếu như nhầm, ba khối còn lại đã để cho nó hấp thu rồi, bây giờ muốn đổi cũng không còn kịp.


Yên tâm, bản Hệ thống làm việc, không sai được.


Tề Tiểu Tô suýt nữa ném cái búa qua. Thế này mà còn kêu không sai được à?

Có điều, cô đảo mắt một vòng, cho dù Hệ thống có sai, cô cũng có cách xoay chuyển lại, bảo đảm thắng chắc.


Không sao, cứ cắt đi, chưa đến cuối cùng cũng không ai biết thắng thua.


Thấy cô bình thản như vậy, Quyền Tứ cười lạnh một tiếng.

Bản lĩnh của Minh Thông là Thạch Quỷ dạy, mà hắn đã từng nhìn thấy bản lĩnh cược đá của Thạch Quỷ, chỉ cần trong hàng đá thô này có hàng, Minh Thông nhất định có thể lấy ra.

Nhưng tiếp theo cắt liên tiếp hai khối, tất cả đều là đá thô.

Không có, không có, không có ngọc.

Khối đá thô thứ ba của Tề Tiểu Tô kia đã mài đến còn bằng nửa quả trứng gà, nhưng vẫn không có chút ngọc nào, lúc này mồ hôi của Nghiêm lão thật sự chảy xuống rồi.

Tề Tiểu Tô rút khăn giấy đưa qua:
Nghiêm lão, bình tĩnh đi ạ.


Nghiêm lão cười khổ:
Tôi còn không bằng cháu.


Quyền Tứ không nhịn được châm chọc:
Nghiêm lão đương nhiên không bằng cô rồi, Nghiêm lão đã đồng ý, nếu như cô thua, vậy khoản tiền kia, thua lỗ là tập đoàn Lập Hoa. Có điều, Nghiêm lão phải cẩn thận chút, đến cuối cùng nói không chừng không chỉ là trăm triệu đâu.



Đúng thế, làm sao có thể chỉ mười triệu chứ?
Minh Thông tiếp lời hắn, nụ cười của gã nở rộ, khối đá thô thứ năm lại cắt ra một khối vân hoa như quả bóng bàn! Như màu lục, lại gần đến màu lam, giống như đầm nước Cửu Trại Câu, trong suốt mà mỹ lệ.


Đây, đây đây đây là… lại còn ra một khối ngọc xinh đẹp như vậy!


Có người không nhịn được hít sâu một hơi.

Mặc dù nước ngọc này không bằng loại pha lê, nhưng thắng ở vẻ đẹp!

Màu sắc đẹp như vậy, chế tạo thành đồ trang sức, bao nhiêu phụ nữ sẽ si mê.


Ha ha ha, khối này, tôi định giá ba trăm vạn, không biết Nghiêm lão có ý kiến gì không?
Minh Thông lập tức thở phào một hơi dài.

Chắc thắng!

Một nghìn vạn cộng thêm ba trăm vạn, một nghìn ba trăm vạn, mặc dù chỉ là thắng hiểm một nghìn hai trăm sáu mươi vạn, nhưng cũng là thắng! Mười lần, chính là một trăm ba mươi triệu!

Cơ thể Nghiêm lão khẽ lảo đảo.

Điện thoại của Chúc Tường Viêm đã vô thức gọi ra ngoài.

Người xung quanh đều nhìn Nghiêm lão và Tề Tiểu Tô, có đồng tình, có cười trên sự đau khổ của người khác, có khinh thường Tề Tiểu Tô, có xem thường Nghiêm lão, hàng trăm sắc thái của đời người, vẻ mặt nào cũng có.

Nghiêm Uyển Nghi đỡ Nghiêm lão, lo lắng nhìn ông:
Bố?


Nghiêm lão trầm mặc chốc lát.

Trầm mặc như vậy đối với đám Quyền Tứ mà nói là vùng vẫy lúc hấp hối thôi. Khối đá thô thứ sáu cắt ra, phế liệu. Nhưng bây giờ bọn họ đều không để ý đến khối này nữa.

Không để ý, đã thắng rồi, khối này có hay không cũng chẳng sao cả!

Chỉ có một khối của Tề Tiểu Tô kia, thợ cắt đá đầu đầy mồ hôi, tập trung toàn bộ tinh thần lên khối đá đã mài rất nhỏ kia, vẫn đang mài cẩn thận từng chút từng chút một, giống như căn bản không nghe thấy những người khác đang nói gì.

Nhưng cũng đã không có ai để ý nữa rồi.

Nhỏ như vậy, có thể ra được cái gì chứ?

Không thể nào.

Tề Tiểu Tô thua chắc rồi. Là cô tự nói mười lần tiền đặt cược, lần này, Nghiêm lão và tập đoàn Lập Hoa coi như sắp bị cô hại thảm rồi.

Một trăm ba mươi triệu, dù có tiền, số tiền này cũng không phải ít.

Lúc này tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán. Ai bảo Nghiêm lão tin tưởng một cô gái nhỏ như vậy chứ? Cho dù cô có chút bản lĩnh, nhưng cũng chưa từng trải nhiều, mới mười mấy tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu đâu?

Trường hợp thế này, trận đấu thế này, nói đến là đến được sao? Thật là, cũng không xem xem mình có bao nhiêu khả năng, học vài chiêu đã muốn ra ngoài bay với diều hâu, ngã cũng ngã chết.


Nghiêm lão, dĩ nhiên, nếu ông không nhận thua, chúng tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể báo cáo đúng sự thật với Nghê đổng của chúng tôi thôi.
Quyền Tứ cười tươi như hoa cúc.

Sau lưng Nghiêm lão chính là tập đoàn Lập Hoa, nếu như ông dám quỵt nợ, chuyện này nhất định sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ giới kinh doanh, đến lúc đó ai dám hợp tác với tập đoàn Lập Hoa?

Kinh doanh xem trọng chính là uy tín.

Không phải tất cả mọi người đều dùng thủ đoạn và sự hung ác như Nghê Hào.

Ít nhất, Nghiêm Lập Hoa ông không làm được.


Nghiêm mỗ từ trước đến giờ nói được làm được, một trăm ba mươi triệu, Nghiêm mỗ vẫn trả được, coi như mua kinh nghiệm cho đứa cháu nhà mình thôi.
Nghiêm lão trầm giọng nói.

Đứa cháu nhà mình?

Một trăm ba mươi triệu, ông cứ sẵn lòng trả thay cô như vậy sao?

Tề Tiểu Tô giơ tay đỡ bên kia của ông, giống như Nghiêm Uyển Nghi.

Nghiêm lão nghiêng đầu nhìn cô.


Nghiêm lão, còn chưa đến bước cuối cùng, khối này của chúng ta còn chưa cắt xong đâu.


Mọi người xì mũi coi thường.


Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Minh Thông hừ một tiếng. Gã vừa rồi cũng âm thầm chảy cả người mồ hôi lạnh, nhưng gã cũng không ngờ đống đá thô này lại toàn hàng tốt như vậy!

Xem ra ông trời cũng đứng về phía gã.

Tề Tiểu Tô cười:
Chúng tôi chơi là chấp nhận thua, chỉ là không biết nếu như đổi thành Quyền Tứ thua, liệu có chịu trả nợ không? Có thanh toán hết tiền đặt cược ngay tại chỗ cho tôi không?


Quyền Tứ thách thức:
Nghê đổng chúng tôi trước nay uy tín, đừng nói một trăm triệu, có gấp đôi cũng thanh toán ngay tại trận, tuyệt không nói hai lời.


Nói xong, chỉ thấy Tề Tiểu Tô để điện thoại xuống.

Cô nhún vai:
Ghi âm lại, sợ ông Quyền Tứ thật sự quỵt nợ.


Lúc này, thợ cắt đá miệt mài mài đá kia đột nhiên run rẩy kêu lên:
Trời ơi! Đỏ mặt trời!



Cái gì?!


Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Vừa rồi không có ai để ý đến ông ta, không ngờ ông ta lại đã mài xong khối cuối cùng, cầm giữa ngón cái và ngón trỏ là một viên ngọc hình ô liu.

Viên ngọc màu đỏ mang theo chút kết vàng!

Bề mặt óng ánh giống như hào quang, diễm lệ vô cùng!

Mặc dù chỉ là nhỏ như trái ô liu, nhưng cảm giác cứ mài như thế này một chút thôi, lại khoan một lỗ nhỏ là có thể làm mặt dây chuyền luôn được rồi.

Trước đây có người mua mặt dây chuyền ngọc đỏ còn nhỏ hơn thế này, tốn chín trăm vạn!

Khối này còn như mang theo hào quang, phẩm chất còn tốt hơn ngọc đỏ trên thị trường nhiều! Cho dù bây giờ nó vẫn chỉ là một khối thô, nhưng chín trăm vạn là chắc chắn!


Không biết khối này có được giá tám trăm vạn không?
Tề Tiểu Tô cười dịu dàng nhìn Quyền Tứ.

Nhưng nụ cười kia ở trong mắt Quyền Tứ lại giống như ác ma!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.