Chương 313: Trêu chọc
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1578 chữ
- 2022-02-06 09:16:01
Bên kia hơi dừng một chút, sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Vệ Thường Khuynh.
Em không đi nổi đâu, em chạy tới đâu thì bản Thiếu soái cũng tìm được em, thực tế một chút đi, đừng đánh giá mình quá cao thế.
Quả thực quá... vô lại!
Tề Tiểu Tô lập tức nổi giận:
Vệ Thường Khuynh, em không nói đùa với anh đâu nhé!
Ừ ừ ừ, không nói đùa.
Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài,
Làm sao bây giờ?
Cái... cái gì làm sao bây giờ?
Tề Tiểu Tô đang định trút hết đống tức tối trong lòng ra, nghe thấy anh đột ngột quay sang nói một câu không đầu không đuôi như thế, cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Làm sao bây giờ cái gì mới được chứ?
Nhớ em, làm sao bây giờ?
Tề Tiểu Tô lập tức ngẩn cả người.
Sự tức giận bị khóa lại trong một quả bóng bay, còn câu này của anh chẳng khác nào cây kim chọc thủng quả bóng bay đó,
bụp
một tiếng, cơn tức tối hoàn toàn tan biến.
Ngay sau đó cảm giác hoảng loạn và vui sướng ập tới.
Cô mím môi không biết phải nói gì.
Cô không có kinh nghiệm yêu đương, trong lòng lại hơi muốn trốn tránh Vệ Thường Khuynh, nếu không phải lần này vô cùng tủi thân, vô cùng lo lắng thì vừa rồi cô cũng chẳng tới mức mới nhận được điện thoại đã không nhịn được mà chất vấn anh như vậy.
Rốt cuộc thì anh cũng không phải người của thời đại này, cô lo lắng anh sẽ không thích ứng được, ví dụ như ăn, mặc, ở, đi lại, theo như lời của Hệ thống Tiểu Nhất nói thì hai thời đại hoàn toàn khác nhau.
Cô nghĩ, nếu cô xuyên không về thời cổ đại thì chắc cũng chẳng biết phải làm thế nào cả.
Chính vì lo lắng và tủi thân nên mới ôm một bụng tức như thế.
Nhưng tất cả đều bị chọc thủng vì một câu nói của anh.
Sao mà em biết anh phải làm gì bây giờ chứ...
Cô ôm lấy cái gối, lại cắn môi dưới.
Nhớ anh không?
Đã là hơn 11 giờ đêm, đêm khuya yên tĩnh, trong tiếng điện thoại truyền ra giọng nói đầy mê hoặc của anh như đánh thẳng vào lòng cô, làm trái tim cô đập nhanh tới mức chẳng khác nào con nai chạy loạn.
Ai thèm nhớ anh!
Vệ Thường Khuynh đang ngồi trong phòng chờ ở sân ga, hai chân duỗi thẳng, lưng ngả về sau, người hơi nghiêng, một tay đặt lên lưng ghế nghe cô lẩm bẩm như đang nói chuyện thì cảm thấy trong lòng vừa ấm vừa mềm mại, mềm tới rối tung rối mù.
Trước kia anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trước giờ luôn lạnh lùng, mạnh mẽ, huấn luyện binh sĩ rất điên cuồng, cũng từng cho rằng dẫu có yêu đương và lấy vợ thì cũng sẽ có nền nếp, chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà cũng như được ăn mật ngọt thế này.
Nghe giọng nói mềm mại của cô, anh chỉ hận không thể chạy về như điên, ôm chặt cô vào lòng, hôn cô.
Lúc trước anh đã tới quân khu tranh thủ tìm cơ hội tham gia huấn luyện đặc biệt, huấn luyện sẽ kéo dài khoảng sáu tháng ở một sa mạc hoang dã cách thành phố D rất xa, ở đó không có tín hiệu di động, không thể nói chuyện, không thể bỏ ngang được, giờ anh đang ở ga, mười phút nữa tàu sẽ tới.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
Quân khu? Huấn luyện đặc biệt? Anh vào quân khu bao giờ, làm thế nào mà lấy được một suất huấn luyện đặc biệt đó? Anh anh anh...
Anh là một cư dân ngoại lai, ngay cả hộ khẩu, chứng minh thư đều không có, dù ở thế kỷ 22 anh có là Thiếu soái đi chăng nữa thì ở đây cũng chẳng là gì, còn không có hộ khẩu cơ ấy!
Vào quân khu thì vào đi, lén vào tham quan thì anh vẫn có bản lĩnh đó. Nhưng mà lại còn đi gặp người ta? Còn giả mạo làm người của quân đội? Giả mạo thì cứ giả mạo đi, lại còn tranh thủ kiếm một cơ hội tham gia huấn luyện đặc biệt nữa?
Hoàn toàn không tưởng tượng được!
Cô có một đống thắc mắc.
Anh có chứng minh thư không? Người ta không bắt anh à? Thế giờ anh là bộ đội thật à?
Vệ Thường Khuynh cười khẽ:
Được rồi, với cái đầu ngốc của em thì sẽ chẳng nghĩ ra đâu, chờ anh về rồi sẽ nói với em. Huấn luyện đặc biệt này cần phải bảo mật, kết thúc huấn luyện, người xếp hạng đầu tiên sẽ tới nước M để tham gia huấn luyện đặc biệt dành cho bộ đội tinh nhuệ trên khắp thế giới, nếu lại lấy được hạng nhất nữa thì sẽ được tăng quân hàm, cũng nhận được quân công hạng nhất.
Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp:
Huấn luyện đặc biệt dành cho quân tinh nhuệ sẽ kéo dài hai tháng, nói cách khác, tổng cộng tám tháng, có thể chờ được không?
Cái gì mà có thể chờ được không?
Có thể chờ anh tám tháng được không?
Tim Tề Tiểu Tô đập nhanh hơn, nói không thể chờ cũng không được, anh sẽ cảm thấy cô nhớ anh tới phát điên cho mà xem, mà nói có thể chờ thì có vẻ giống hứa hẹn, cứ như kiểu chờ anh tám tháng xong rồi sẽ làm gì ấy vậy.
Ôi chao, người ta không thèm đâu, Thiếu soái hư quá!
Hệ thống Tiểu Nhất giả giọng yêu kiều, dễ thương làm cả người Tề Tiểu Tô nổi đầy da gà, đồng thời còn cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Cậu câm miệng lại!
Người ta không có miệng...
Tiểu Nhất!
Bắt nạt cô chứ gì?
Hệ thống và chủ nhân đều bắt nạt cô chứ gì?
Tề Tiểu Tô rất muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng nghĩ tới chuyện trong hơn nửa năm tới anh sẽ không thể gọi điện cho cô thì cô lại không nỡ ngắt cuộc gọi này.
Thế mà Vệ Thường Khuynh còn cố tình hỏi:
Không chờ được? Thật sự không chờ được sao? Nếu thật sự không chờ được thì bản Thiếu soái sẽ quay về, cùng em mở công ty cũng được.
Tề Tiểu Tô lập tức quýnh quáng gào lên:
Chờ được, chờ được.
Cô không biết anh trở thành thương nhân thì nhìn sẽ thế nào, nhưng cô rất, rất thích anh mặc quân trang, anh tuấn, xen lẫn chút cảm giác quyến rũ cấm dục.
Cô chưa thấy người đàn ông nào mặc quân trang đẹp như anh cả.
Vệ Thường Khuynh thấp giọng cười vui vẻ. Nhưng không hiểu sao, Tề Tiểu Tô lại nghe thấy trong tiếng cười đó có một phần miễn cưỡng, sau đó anh khẽ thở dài, nói tiếp:
Tám tháng, lâu quá đi mất!
Cũng bình thường...
Tề Tiểu Tô không nhịn được khẽ nói, hơi an ủi anh,
Thời gian sẽ qua rất nhanh thôi, nháy mắt cái là qua ấy mà.
Nhưng mà nhớ em sẽ làm thời gian đặc biệt dài ra.
...
Thiếu soái thực sự chưa từng tán gái sao? Lời âu yếm thế này nói rõ lưu loát.
Hai người lại rơi vào im lặng, Tề Tiểu Tô bỗng nhớ ra, nhảy dựng lên trên sô pha:
Anh đang ở nhà ga thành phố D á?
Vệ Thường Khuynh đoán được ý của cô, thở dài:
Tiểu Tô ngốc, nếu anh còn ở thành phố D thì sao lúc này chỉ có thể gọi điện cho em chứ?
Không thế thì còn thế nào?
Tề Tiểu Tô không nhịn được mà nghĩ miên man theo câu nói đó của anh, nghĩ tới nụ hôn cuồng nhiệt và hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, trái tim cô lập tức đập nhanh hơn, cả người nóng lên, chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Có phải đang nghĩ tới chuyện xấu gì không?
Anh không nghĩ chuyện xấu thì sao biết em đang nghĩ chuyện xấu chứ?
Cô tranh luận theo bản năng.
Trong mắt Vệ Thường Khuynh ngập tràn vui sướng:
Anh thừa nhận là anh có nghĩ, ví dụ như... hôn em, ôm em.
Tề Tiểu Tô liền đỏ mặt.
Cô nghe được hơi thở hơi dồn dập ở phía bên kia, Vệ Thường Khuynh tự giễu mình mà mắng một câu.
Thật đáng chết!
Sao thế ạ?
Không có gì, tàu đang vào ga.
Vệ Thường Khuynh cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình rồi cười khổ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình mất khống chế thế này. Vừa rồi định trêu chọc Tề Tiểu Tô một chút, ai ngờ sau khi nói câu đó thì trong đầu anh cũng hiện lên buổi tối trước khi rời đi, ở trên sô pha, anh hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve làn da mịn màng, cái eo mảnh khảnh, bộ ngực xinh đẹp...
Nghĩ đến trận cuồng nhiệt đó, thằng em đáng chết của anh liền có phản ứng.
Vì thế anh không dám tiếp tục trêu chọc cô nữa, cũng không dám quá mức tự tin về chuyện này nữa, tự chủ mà anh luôn lấy làm tự hào hoàn toàn lâm vào trạng thái hỏng bét khi ở trước mặt cô mất rồi.