Chương 330: Đụng phải xui xẻo
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1537 chữ
- 2022-02-06 09:16:03
Tiểu Tô, sao không ăn cơm ở căng tin rồi hãy đi?
Ba người ra khỏi trường học, Tề Tiểu Tô bắt xe, dẫn bọn họ chạy thẳng tới trung tâm thương mại.
Tớ còn hẹn chị cậu nữa, chúng ta cùng ăn cơm, ăn xong chị ấy phải đến showroom ô tô, cũng ở gần đấy.
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của Khưu Linh Phương, dù sao cũng ở cùng một chỗ, dứt khoát hẹn nhau luôn.
Thật sao? Tốt quá rồi! Gần đây chị tớ bận quá, lâu lắm rồi tớ không được ăn cơm cùng chị ấy.
Khưu Tuyết Phương nói xong, cảm thấy hình như mình nói sai rồi, lập tức nhìn Tề Tiểu Tô, vội vàng giải thích:
Ôi, Tiểu Tô, không phải tớ đang nói cậu bóc lột nhân viên đâu! Tớ thấy chị tớ mặc dù mỗi ngày đều rất bận, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, ngày nào cũng phấn chấn, xem ra là thật sự rất thích công việc này.
Điểm này cô ấy ngược lại không lừa người.
Khưu Linh Phương đối với công việc này, còn cả với công việc Tề Tiểu Tô trước đó cho cô ấy đều nhiệt tình, bận cũng vui vẻ, không có chút than phiền nào.
Ngay cả Khưu Tuyết Phương cũng nhìn ra sự tiến bộ và thay đổi của cô ấy.
Bây giờ chị cô càng ngày càng giống tinh anh rồi.
Tề Tiểu Tô cười lắc đầu:
Tớ không bóc lột nhân viên, bây giờ chủ yếu là công ty vừa mới thành lập, nhân viên cũng vẫn chưa tuyển dụng đủ, đợi vào quỹ đạo rồi sẽ tốt hơn nhiều.
Mặt khác, Khưu Linh Phương cũng có nguyên nhân của cô ấy, cô ấy vốn chưa đủ kinh nghiệm, công việc này đối với cô ấy mà nói là thách thức lớn, cho nên bản thân vẫn phải học tập, đương nhiên vất vả rất nhiều.
Bản thân cô còn không phải đang học tập sao? May mà cô còn có Hệ thống nghịch thiên, nếu không sẽ bận gấp mười lần bây giờ.
Đến trung tâm thương mại, Khưu Linh Phương đã đến rồi, đang gọi thức ăn cho bọn họ ở nhà hàng trên tầng hai trung tâm thương mại.
Để tiết kiệm thời gian nên chị gọi trước rồi, em không để ý chứ?
Khưu Linh Phương nói.
Không sao, như vậy càng tiện. Tiểu Thiên, em có kén ăn không?
Tề Tiểu Tô nhìn Tô Á Thiên. Cậu ta nào có dám nói kén ăn? Đương nhiên là vội lắc đầu.
Được, vậy ăn cơm thôi.
Khưu Tuyết Phương và Tô Á Thiên nói thế nào đi nữa cũng là đứa bé choai choai, thấy một bàn thức ăn liền hoan hô bắt đầu ăn. Khưu Linh Phương nhìn bọn họ cười một tiếng, chuyển hướng nói với Tề Tiểu Tô:
Tề tổng, đợi lát nữa hay là cùng đến showroom ô tô đi, không phải em cũng muốn mua xe sao? Chị hẹn được một người bạn trong ngành, quen ở đại học truyền hình, đợi lát nữa bảo cậu ấy giúp đỡ tham khảo chút.
Thật ra nếu nói hiểu biết, căn bản không cần người khác, Hệ thống Tiểu Nhất có thể so sánh tất cả các loại xe, chọn lựa ra cái thích hợp nhất với cô, giá cả rẻ nhất.
Có điều, đối với Hệ thống Tiểu Nhất mà nói, xe bây giờ đều là đồ cổ, dựa theo tiêu chuẩn của nó, Tề Tiểu Tô cảm thấy chỉ có xe cao cấp mới miễn cưỡng lọt được vào mắt nó.
Cho nên cô vẫn cần người khác để tham khảo.
Được, vậy thì đi xem xem.
Chị,
Tô Á Thiên vừa nghe liền có tinh thần:
Chị sắp mua xe à?
Tề Tiểu Tô gật đầu. Nói với Khưu Linh Phương:
Chị cũng dành thời gian đi học lái xe đi, sau này sẽ có lúc cần đến, tiền tính vào công ty.
Được.
Khưu Linh Phương vui mừng, nghiêng đầu vui vẻ nhìn em gái, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cô.
Thế nhưng, Tề Tiểu Tô thật sự không ngờ giữa trưa đi dạo showroom ô tô lại cũng có thể gặp người quen, hơn nữa còn là người cô căn bản không muốn gặp.
Tông Bình, anh đã đồng ý cuối năm mua xe tặng em rồi đấy, không thể nuốt lời đâu.
Một giọng nói nũng nịu vang lên, cách bọn họ mấy mét.
Giọng nói này Tề Tiểu Tô không quen, nhưng cái tên cô ta gọi thì cô không xa lạ gì. Cho nên cô theo bản năng nhìn qua bên kia, quả nhiên vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người nóng bỏng đang thân mật kéo khuỷu tay chú hai Tề Tông Bình của cô, cùng nhìn một chiếc xe con màu đỏ.
Bảng giá của chiếc xe kia là khoảng hai mươi bảy vạn tệ.
Tề Tiểu Tô không nhịn được khó chịu.
Cô biết chuyện Tề Tông Bình sau này có phụ nữ bên ngoài, nhưng hình như không sớm như vậy. Hơn nữa, ông ta có tiền mua chiếc xe hai mươi mấy vạn tặng người khác sao?
Vừa nghĩ tới chuyện bà cụ Trần không hiểu ra sao chuyển đến bệnh viện Thánh Á mà cô trước đó nghe được ở bệnh viện, cô đã cảm thấy nhất định là có chuyện gì mà cô không biết, cũng đã khác rất nhiều so với kiếp trước rồi.
Có điều, chuyện của Tề Tông Bình cô căn bản không muốn để ý đến, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Đáng tiếc, cô không muốn để ý, nhưng người khác chưa chắc sẽ bỏ qua cho cô.
Lúc cô đang định xoay người đi về phía bên kia, Tề Tông Bình nhìn thấy cô.
Ông ta theo bản năng rút cánh tay khỏi tay cô gái kia, dịch ra một chút, sau đó vội kêu lên:
Tiểu Tô!
Tề Tiểu Tô dừng bước.
Khưu Linh Phương thân là trợ lý, bây giờ ít nhiều đã học được chút nhìn người, liền kéo Tô Á Thiên và Khưu Tuyết Phương nói:
Đi, hai đứa theo chị đi tìm người, Tề tổng, bọn chị qua bên kia trước nhé.
Tề Tiểu Tô khẽ gật đầu.
Tô Á Thiên vốn dĩ không muốn đi nhưng bị Khưu Linh Phương lôi đi.
Tề Tông Bình đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô, quan sát cô từ trên xuống dưới, trong lòng rất kinh ngạc. Mới có một khoảng thời gian không gặp như vậy, cả người Tề Tiểu Tô giống như thay đổi hoàn toàn, quần áo khí chất khác hẳn.
Tông Bình, đây là ai thế, trông thật xinh đẹp.
Người phụ nữ trẻ tuổi kia ghé lên, nhìn Tề Tiểu Tô, trong mắt toát ra mấy phần thù địch, giọng điệu cũng có chút chua chua. Không nhịn được lại giơ tay muốn khoác vào khuỷu tay Tề Tông Bình, nhưng bị ông ta tránh đi.
Cô ta lập tức có chút xấu hổ.
Tề Tông Bình sợ cô ta nói ra cái gì, vội nói:
Đây là cháu gái anh! Con gái của anh trai anh, Tề Tiểu Tô.
Thái độ của người phụ nữ kia lập tức thay đổi 360 độ, giả lả cười ha ha hai tiếng:
Hoá ra là cháu gái, cái đứa mồ côi xui xẻo chết cả cha lẫn mẹ ăn nhờ ở đậu nhà anh đó hả?
Tề Tiểu Tô vừa vặn nhìn thấy trên bàn tiêu thụ bên cạnh có mấy cái cốc giấy, trong cốc vẫn còn nước trà, cô cũng không nói gì, đi tới hai bước, cầm cốc lên, xoay người tạt vào mặt người phụ nữ kia.
Nực cười!
Ngay cả bà quản gia có bối cảnh đáng sợ trong sơn trang Long gia cô cũng dám ra tay, người phụ nữ ở đâu chui ra này mở miệng là dám nói đến chuyện bố mẹ đã mất của cô?
Có phải là cô nhìn quá mức hiền lành lương thiện rồi không?
Nước trà đó vẫn nóng, quá nửa cốc đều hắt lên mặt người phụ nữ đó, cô ta ngẩn ra, đợi giọt nước tí tách chảy lên mặt, cô ta mới phản ứng được, lập tức rít lên.
A!
Tề Tông Bình kinh sợ, vội vàng vừa móc khăn giấy ra lau mặt cho cô ta, vừa nghiêng đầu mắng Tề Tiểu Tô:
Tề Tiểu Tô! Có phải cháu điên rồi không hả! Sao lại có thể vô duyên vô cớ hắt nước trà vào người khác như vậy! Cháu lập tức xin lỗi đi!
Xin lỗi? Xin lỗi là xong à ? Mặt của em, mặt em đau quá ! Tông Bình, trà vẫn còn nóng! Có phải mặt em đã bị bỏng rồi không ?
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kêu lên.
Xin lỗi? Không sai, xin lỗi tôi cũng không tha thứ.
Tề Tiểu Tô khoanh hai tay trước ngực, nhìn Tề Tông Bình,
Chú hai thân mến, chú lăng nhăng thì lăng nhăng, dù sao cháu cũng không quản được, nhưng tốt nhất là quản mình cho tốt, còn có cái miệng người phụ nữ của chú nữa, lần sau còn nói đến bố mẹ cháu, thì không phải đơn giản là hắt nước trà như vậy đâu.