Chương 423: Bẫy người, kiếm tiền, hai cái đều không thể nhầm lẫn


Nhưng chung quy ông ta không phải loại người hoàn toàn không có đầu óc, sẽ không nhào tới như vậy. Ông ta xích lại gần Nghiêm lão, thấp giọng hỏi:
Nghiêm lão, cô bé này có lai lịch gì thế? Ông có quen không?


Vừa rồi, Nghiêm lão đã nhận được một tin nhắn của Tề Tiểu Tô, trong tin nhắn chỉ có mấy chữ.

Mong Nghiêm lão phối hợp với cháu.

Ông không biết Tề Tiểu Tô muốn làm gì, nhưng Nghiêm lão bây giờ đã tin tưởng Tề Tiểu Tô tuyệt đối rồi, đừng nói chỉ là phối hợp với cô diễn chút kịch, cho dù cô nói cho cô mượn cả tập đoàn Lập Hoa chơi chút, có lẽ Nghiêm lão cũng không nói hai lời tặng tập đoàn Lập Hoa cho cô.

Cho nên nghe thấy câu hỏi này của ông Lâm, ông cân nhắc một hồi liền nói:
Cô ấy là Tiểu Tề, là một người rất có thiên phú đấu đá, anh nhìn những viên ngọc kia xem, đều là cô ấy đấu đá thắng đấy.



Giỏi như vậy sao? Tuổi còn trẻ mà có thể kiếm tiền như thế à.
Ông Lâm nói. Lúc này ông ta lại không nhịn được nghĩ đến con gái mình, nếu như Vũ Hi cũng có thể kiếm tiền như vậy, có thiên phú như vậy, công ty của ông ta coi như có người kế nghiệp rồi.

Đúng lúc này, Đồng Xán lại nói một câu:
Như vậy không hay lắm. Em xem, em mang toàn bộ tài sản nhà chúng ta đi lăn qua lăn lại hết sạch mới đổi lấy được mấy viên ngọc như vậy, nếu như bán rẻ nữa, em đấu thua thì phải làm thế nào?



Thua thì thua, sau này lại kiếm tiền là được.
Tề Tiểu Tô phớt lờ nói.


Nhưng ai sẽ tin chuyện này chứ? Lấy đá thô đã lộ ra đồ tốt của mình đi đổi lấy đá thô của người khác? Chắc chắn người ta không nghĩ em ngốc thì cũng nghĩ em là kẻ lừa gạt.


Ông Lâm nghe đến đây không nhịn được gật đầu một cái.

Không sai, không sai, người bình thường sao lại tin có chuyện tốt như vậy được?

Nhất định sẽ cho là bọn họ có vấn đề.

Phải biết, đá thô không chắc chắn, ai biết cắt ra rồi có ngọc hay không? Cho dù có, vậy phải bao nhiêu đá thô mới có thể ngang bằng được với mấy viên ngọc tốt trên tay bọn họ chứ?

Giá trị của mấy viên kia, lớn như vậy tính ước chừng ra ít nhất cũng phải hơn mười nghìn vạn.

Nghĩ tới mười nghìn vạn này, ông Lâm lại không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Nếu như có khoản tiền này, lại có thể đẩy đống đá thô trong tay đi, vậy đúng là lãi lớn rồi.

Ông ta thật sự không thể không động tâm được.

Nghiêm lão nhìn Tề Tiểu Tô, cô nhìn qua đây, chớp mắt cười một tiếng với ông:
Nghiêm lão, ông nói xem, thật sự sẽ không có ai tin tôi muốn đổi đá thô đã lộ ra đồ tốt lấy đá thô thật sao?



Cô Tiểu Tề,
Ông Lâm không nhịn được tiếp lời:
Sao cô lại không thể đợi được đến lúc bán những viên ngọc này đi thế? Chỗ này có thể bán không ít tiền, nếu như giảm giá, vậy sẽ thua thiệt không ít đâu.



Ông là ai hả? Tôi muốn chơi đá thô thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến ông? Lo chuyện bao đồng.
Cô nói rất tuỳ ý, giống như một tiểu thư nhà giàu chanh chua.

Ông Lâm khựng lại.

Nếu như trước đó ông ta còn có chút nghi ngờ, thì giờ ông ta tin hoàn toàn rồi.

Bởi vì nếu như là đặt bẫy, sao có thể càn rỡ không khách sáo như vậy? Cô không sợ mắng cho người ta đi mất sao. Xem ra thật sự là một tiểu thư nhà giàu được dung túng thành hư thôi.

Tô Vận Đạt hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao, không phải nói muốn đến bán ngọc nguyên thạch sao? Bây giờ sao tự dưng lại dùng chiêu này? Vậy anh ta bán hay không bán đây?

Đúng lúc anh ta đang ngẩn ra, đã có người nhìn trúng hai viên ngọc trước mặt anh ta,
Hai viên này giá thế nào?


Lúc Tô Vận Đạt đang luống cuống, tin nhắn điện thoại vang lên. Anh ta mở ra xem, là Tiểu Tô gửi.

Cậu út, bán theo kế hoạch.

Tô Vận Đạt ngẩn cả người, anh ta nhìn Tề Tiểu Tô, cô vẫn đang làm nũng với Đồng Xán, căn bản không nhìn thấy cô lấy điện thoại ra nhắn tin, tin nhắn này gửi từ lúc nào vậy?

Nhưng trong cơn hồ đồ, anh ta vẫn dựa theo định giá lúc đầu của bọn họ, bán hai viên ngọc kia đi.

Ba nghìn một trăm vạn, cứ như vậy bán ra.

Tô Vận Đạt tiếp tục choáng váng. Nhiều tiền như vậy…

Đúng lúc này, Đồng Xán đã không chịu nổi sự van nài của Tề Tiểu Tô, đành phải đồng ý,
Được được được, anh đi một vòng, xem có ai đồng ý đổi đá thô lấy chỗ ngọc này không. Nhưng mà chúng ta đổi mấy viên thôi có được không?



Không được, không được! Chỉ mấy viên đó thì có gì thú vị chứ? Nếu là mấy viên thì em đã không cần đến nơi này làm gì rồi, không phải nói chợ phiên ngọc này sẽ có mấy công ty đá thô tham gia sao? Hơn nữa đều là đá thô khá tốt nữa, anh đi tìm mấy người đó đi, chúng ta bao hết đá thô của công ty bọn họ! Nhất định em sẽ cắt ra ngọc siêu cấp tốt, đến lúc đó lại bán đi, là chúng ta có thể đi tham gia hội đấu giá rồi, em muốn có thật nhiều tiền, đến lúc đó đi cạnh tranh danh hiệu dẫn đầu.


Tề Tiểu Tô nói rồi kiêu ngạo khẽ hếch cằm:
Lấy được danh hiệu dẫn đầu rồi, xem lão già ở nhà còn nói em chơi cái này là công việc không chính đáng nữa không.


Cho nên, nhà bọn họ hẳn là tài lực hùng hậu rồi. Chỉ là trưởng bối trong nhà không đồng ý, mới cầm những viên ngọc này đi bán rẻ, nhưng cũng quá để ý chút tiền thua lỗ này.

Ông Lâm vội đi đến bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi cho đàn em của mình.


Cậu nhất định phải để ý người này, đúng, là một người đàn ông trẻ tuổi chưa đến ba mươi, anh tuấn cao lớn, mặc quần đen áo sơ mi trắng, nhìn thấy hắn ta rồi cậu phải lôi kéo buôn bán thật tốt cho tôi! Nếu như hắn hỏi đá thô, cậu cứ nói nhà kho của chúng ta còn rất nhiều, bởi vì chất nhiều hàng nên thiếu vốn lưu động, nếu như có giá tốt sẽ dễ thương lượng…


Tề Tiểu Tô nhìn bóng lưng ông ta, trong mắt thoáng qua một tia rét lạnh.

Lâm gia sao…

Đồng Xán nhanh chóng quay trở lại, nói với Tề Tiểu Tô:
Cũng không biết vận khí của em tốt hay xấu nữa, thật sự có một công ty như vậy, anh vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, quay lại hỏi em đã quyết định chắc chắn chưa, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.



Em làm việc từ trước đến nay không hối hận. Mau, chúng ta thu dọn đi tìm bọn họ nói chuyện đi.


Tề Tiểu Tô túm lấy cánh tay anh ta.

Mặc dù còn cách quần áo, nhưng Đồng Xán vẫn cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay cô truyền đến cánh tay mình. Anh ta không nhịn được cười nói:
Được, được, được.


Anh ta nhanh chóng giúp Tề Tiểu Tô thu mấy viên ngọc nguyên thạch trước mặt vào, vẫy hai người, bảo bọn họ chuyển giúp ngọc nguyên thạch lên xe.


Tiểu Tề…
Nghiêm lão thật sự không biết cô muốn làm gì, mặc dù tin tưởng cô, nhưng vẫn có chút lo lắng gọi cô lại, cô muốn làm gì thế này?

Tề Tiểu Tô xoay đầu lại, phất phất tay nói:
Không sao, Nghiêm lão mọi người tiếp tục đi.


Lời này cũng là kêu Tô Vận Đạt, Lương Lệ bọn họ tiếp tục bán ngọc. Muốn bẫy ông Lâm, cô không cần dùng đến hết hai mươi tám viên ngọc, có tám viên trong tay cô đã đủ nhiều rồi.

Mọi người cứ trơ mắt nhìn cô dẫn Đồng Xán rời đi như vậy.

Chúc Tường Đông nghiêng mình khỏi cây cột bên cạnh đi ra, nhìn bóng lưng bọn họ, lấy điện thoại ra gọi:
Báo, kêu các anh em chuẩn bị đi.



Rõ!
Báo ở bên kia lập tức gật đầu một cái, sau khi cúp điện thoại phất phất tay, mười mấy người tụ tập đến.


Anh Báo, sắp làm chuyện phi pháp hả?


Báo đập sau gáy cậu ta một cái nói:
Cái gì gọi là phi pháp hả, nói như thể chúng ta đang làm chuyện xấu không bằng!


Người kia sờ đầu, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng:
Chẳng lẽ chúng còn làm chuyện tốt sao?



Này! Đừng tưởng ông đây không nghe thấy nhé,
Báo dứ dứ nắm tay,
Nhị thiếu của chúng ta bị người khác ức hiếp rồi, chúng ta phải trả thù cho anh ấy, mày nói xem là chuyện tốt hay chuyện xấu?


Mọi người nghiêm mặt, lập tức đứng nghiêm chỉnh nói:
Chuyện nghiêm túc!


Đám khỉ này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.