Chương 425: Bẫy ông ta đến cùng
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1564 chữ
- 2022-02-07 11:39:31
Thấy phản ứng của cô, Chúc Tường Viêm ngẩn ra, sau đó không nhịn được bật cười. Sao cô ấy lại thú vị như vậy chứ. Đã hai lăm tuổi rồi còn đơn thuần ngượng ngùng như nữ sinh mười mấy tuổi ấy.
Xem ra, phản ứng như lửa tối qua của cô cũng là do tác dụng của thuốc, nếu như trong trạng thái cô đang tỉnh táo... cũng không biết cô sẽ xấu hổ thành cái bộ dạng gì.
Nghĩ đến đây, Chúc Tường Viêm lại cảm thấy cả người phát nóng, có chút phản ứng.
Trong đầu toàn là cơ thể trắng như tuyết, hoạt bát xinh đẹp của cô.
Nhưng tối hôm qua lăn qua lăn lại suốt đêm, anh ta có muốn cũng không thể giày vò cô nữa.
Để cho cô nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính vậy.
Chúc Tường Viêm cảm thấy mình thật sự quá chu đáo rồi.
Em muốn ngộp chết à? Mau dậy đi, anh mang cháo gà cho em này, bổ dưỡng lắm, dậy rửa mặt rồi ăn, em phải bồi bổ vào.
Câu nói bồi bổ như vậy lập tức khiến cho cả người Nghiêm Uyển Nghi đỏ ửng lên.
Anh ra ngoài đi, anh ra ngoài trước đi! Em tự dậy được!
Cô chui ở trong chăn kêu lên.
Trên người em chỗ nào anh chẳng nhìn thấy rồi chứ, khụ khụ, bên trong anh cũng thăm hỏi thân mật rồi...
Chúc Tường Viêm!
Nghiêm Uyển Nghi sắp điên đến nơi rồi, lời như vậy anh ta cũng có thể nói ra khỏi miệng được?
Chúc Tường Viêm khẽ cười, đặt cháo xuống tủ đầu giường, ngồi xuống giường, giơ tay lần theo mép chăn vào trong, sờ đến da thịt trơn mịn của cô,
Mệt lắm à? Anh mát xa cho em nhé?
Nghiêm Uyển Nghi sợ hãi kêu lên.
Ha ha, Tiểu Nghi, em thật đáng yêu.
Chúc Tường Viêm lại không nhịn được cười, dứt khoát dùng sức kéo chăn ra, xoay người đè lên trên,
Chúng ta cứ thế này mà bàn chuyện đám cưới đi.
Bên này, Chúc Tường Viêm và Nghiêm Uyển Nghi đang
thân mật không khoảng cách
nói chuyện đám cưới, bên kia, ông Lâm đã vội vàng không thể đợi được xông vào một nhà kho giấu đá thô của mình.
Nói là nhà kho, thật ra cũng là một căn biệt thự.
Biệt thự vẫn mới, ông ta mới mua không lâu, vốn định đón nhân tình mỗi tháng ông ta tốn hai vạn tệ bao dưỡng kia đến ở, nhưng bây giờ để cho những chỗ đá thô nóng bỏng tay này chiếm trước rồi.
Ông ta đã dặn dò tâm phúc của mình trực tiếp dẫn người đến đây.
Lâm Chí đã nghĩ rất chu đáo, kế hoạch một, ông ta lừa được người, hai bên thuận lợi hoàn thành giao dịch. Kế hoạch hai, nếu như đối phương không muốn mua, ông ta sẽ dứt khoát đổ cái mầm hoạ này lên người cô, tung tin ra ngoài, để những kẻ đang tìm đống hàng khắp nơi ở thành phố N này tìm đến cô.
Tới lúc đó, những kẻ kia tìm đến cô rồi, ở ngay ngoài sáng, ông ta cũng không cần nơm nớp lo sợ không biết đối phương rốt cuộc đang núp ở chỗ nào, dụ người ra rồi thì biết phải làm sao nữa, đến lúc đó tính sau đi.
Đương nhiên, đây là cách khi đến đường cùng, tốt nhất thì vụ làm ăn này nên thành thì vẫn hơn.
Lúc ông ta đi vào, Tề Tiểu Tô và Đồng Xán đang đi tham quan phòng khách xa hoa.
Chỗ này thật là tráng lệ.
Đồng Xán nói.
Tề Tiểu Tô cười:
Đồng Xán, ý của anh là có hơi thở của nhà giàu mới nổi à?
Chất đống loạn hết lên, tự cho là khí thế, kết quả căn bản là đồ nhà quê.
Đồng Xán nhếch khóe miệng.
Lúc này, Lâm Chí tiến vào.
Chào hai vị, ngại quá, công ty thật sự là quá nhiều việc, nhận được điện thoại mới vội chạy đến đây.
Vừa rồi Lâm Chí nhìn Tề Tiểu Tô và Đồng Xán cách một đám người, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần mới phát hiện cô còn xinh đẹp hơn trước đó. Mà người thanh niên bên cạnh cũng phong độ hiên ngang, tuấn tú lịch sự.
Trẻ tuổi như vậy.
Có thể mang bao nhiêu tiền đến chơi đấu đá chứ?
Thật ra vào giờ khắc này Lâm Chí là có chút do dự, liệu thế lực nhà đối phương có mạnh lắm không? Nếu như chọc vào người không nên dây vào, thì chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi.
Nhưng nơi này là thành phố N, hai người này tuyệt đối không phải người của thành phố này, cho dù nhà đối phương có chút thế lực, ở thành phố N, rồng lớn không đè nổi rắn địa phương, bọn họ có thể làm gì chứ? Có lẽ ông ta lau dấu vết sạch sẽ chút sẽ chẳng có ai biết được gì cả.
Nghĩ như vậy, Lâm Chí yên tâm lại.
Ông là ai?
Tề Tiểu Tô cố ý xấc xược khoa trương nói, nhìn giống như một thiên kim tiểu thư bị chiều hư. Bởi vì con gái ông ta chính là như vậy, cho nên Lâm Chí nhìn quen rồi, ngược lại càng tin thêm mấy phần.
Đàn em của ông ta, người dẫn Tề Tiểu Tô bọn họ tới vội vàng tiến lên giới thiệu với bọn họ:
Đây là ông chủ của chúng tôi, ông Lâm Chí.
Ồ, hoá ra là Lâm tổng.
Tề Tiểu Tô khinh thường quan sát ông ta nói:
Nghe nói chỗ này của ông có rất nhiều đá thô, sao chúng tôi nhìn chỉ là một cái nhà hoang vu đổ nát thế này, đá thô đâu?
Lâm Chí nghẹn họng, biệt thự ông ta tốn trên nghìn vạn để mua, chỉ có vườn hoa vẫn chưa cắt sửa xong, lại bị cô nói thành cái nhà hoang vu đổ nát! Cái miệng của con nhóc chết tiệt này thật là làm người ta phát ghét.
Nhưng lúc này tất nhiên ông ta sẽ không so đo với Tề Tiểu Tô, cũng quan sát cô một cái, hỏi:
Xem đá thô phải có tiền, cô Tiểu Tề có tiền không?
Nếu như nói ra tên thật của cô, nói không chừng Lâm Chí còn từng nghe nói đến rồi, dẫu sao bây giờ ở giới đấu đá, Tề Tiểu Tô cũng không phải là người hoàn toàn không có tên tuổi, mặc dù có tên tuổi ở thành phố K, nhưng ở thành phố N này cũng có rất nhiều người đã nghe đến tiếng tăm của cô rồi. Nhưng từ đầu Nghiêm lão đã quen gọi cô là Tiểu Tề, lúc giới thiệu cũng trực tiếp gọi cô là Tiểu Tề, nhất thời, Lâm Chí căn bản không liên hệ được Tiểu Tề và Tề Tiểu Tô với nhau.
Tề Tiểu Tô lắc đầu:
Bây giờ tôi không có nhiều tiền như thế, dùng ngọc để đổi được không? Trước đó đàn em của ông nói là có thể, chẳng lẽ muốn lừa người à?
Dĩ nhiên không phải, có thể dùng ngọc để đổi.
Đương nhiên Lâm Chí sẽ không cự tuyệt.
Vậy dẫn chúng tôi đi xem đá thô trước đi, tôi nói với ông này, nếu như tùy tiện đưa tôi mấy viên thì cắt không đã nghiền, không có ý nghĩa gì hết, đúng rồi, mấy người tìm máy cắt đá đến cho tôi chưa? Tôi có thói quen, phải cắt mấy viên đá ngay tại chỗ.
Lâm Chí không nhịn nói ở trong lòng, phiền quá đi.
Nhưng ông ta để nhiều đá thô ở đây như vậy, trước đó cũng từng cắt đá ở đây rồi, đương nhiên không thiếu máy cắt đá, nghe vậy lập tức gật đầu,
Có thể, có thể, không thành vấn đề.
Ông ta dẫn Tề Tiểu Tô và Đồng Xán đến sân sau, Tề Tiểu Tô và Đồng Xán nhìn nhau, lập tức nháy mắt.
Ai ya, chỗ đá thô này đúng là không ít! Chất đống đầy sân sau! Chỗ này ít nhất phải có hơn nghìn viên! Cho dù là bán với giá thấp, hơn nghìn viên này cũng không ít tiền, chẳng trách đối phương không tha cho ông ta.
Tề Tiểu Tô đến gần đống đá thô kia, vừa đi vừa dùng chân đá đá mấy khối.
Lâm Chí không hề lo lắng cô nhìn ra cái gì, đến cả ông ta và thợ bậc thầy mấy chục năm kinh nghiệm cũng không nhìn ra, con nhóc này có thể nhìn ra cái gì chứ? Nếu nói chẳng qua cô có may mắn đấu đá thì ông ta còn tin, bởi vì có người trời sinh đã có vận may như vậy.
Nhiều đá thô như vậy, Lâm tổng, tôi muốn mua trước mấy viên để thử vận may.
Tề Tiểu Tô nói. Lúc cô đang đá một viên đá thô thì nghe thấy Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói một câu mà quyết định thay đổi kế hoạch ban đầu.
Thay đổi kế hoạch như vậy càng có thể bẫy chết Lâm Chí!
Cô muốn mua trước mấy viên?
Lâm Chí ngẩn ra. Thật sự chỉ mua trước mấy viên thế thôi à? Vậy nếu như không cắt ra được ngọc quý cô sẽ không mua nữa sao?