Chương 467: Lương lệ không biết giữ mồm giữ miệng
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1732 chữ
- 2022-02-07 11:39:36
Đến ngay cả Lương Lệ đứng bên cạnh những người này, thỉnh thoảng cũng cảm thấy lạnh rùng mình.
Anh ta thầm than thở, không biết Boss thấy mấy người này sẽ có phản ứng thế nào đây. Nói đến mới nhớ, cho đến tận lúc nhận được những người này, trong lòng anh ta mới bắt đầu thấp thỏm lo âu vì không hiểu vì sao lúc ấy anh ta lại nghe lời đội trưởng mà làm theo, việc này chẳng phải là nên hỏi ý kiến của Boss trước sao?
Tuy nói sau đó anh ta cũng đã gọi điện cho Boss và Boss cũng bảo anh ta mang người về, nhưng giọng điệu của cô ấy lúc đó rất thản nhiên, không biết là có tức giận hay không nữa.
Trời ạ. Lương Lệ vỗ vỗ lồng ngực của mình, anh ta thầm hạ quyết tâm, về sau nếu gặp được đội trưởng, thì dù anh ấy nói gì, anh ta nhất định phải từ chối cái đã, sau đó chờ khi nào hỏi được Boss hẵng hay.
Anh ta nâng mắt nhìn hướng lối ra, vừa đúng lúc thấy ba người Tề Tiểu Tô, Đồng Xán và Khưu Linh Phương đi tới.
Cô Tề!
Ba người Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy những người này từ sớm, không phải ánh mắt họ tinh tường mà vì những người này có phong cách quá đặc biệt.
Nhìn từ xa Tề Tiểu Tô đã cảm thấy hài lòng, khí chất quân nhân cứng như sắt thép trên người những người này vẫn chưa bị mất đi, tốt lắm. Cô biết có những quân nhân xuất ngũ xong, do ngừng huấn luyện cường độ cao trong quân đội, bắt đầu ăn uống thả cửa, nên chỉ chưa đến hai năm sau là người của họ đã phát tướng béo ra, không còn vạm vỡ như lúc trước nữa.
Nhưng những người này thì không như thế, bọn họ vẫn giữ được nét sắc bén như cũ, giống như kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra khỏi vỏ.
Tề Tiểu Tô đi đến trước mặt họ, mấy người Hàn Dư cũng đang quan sát cô.
Bọn họ không ngờ rằng, đội trưởng lại đưa họ tới làm việc cho một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế này. Nhỏ tuổi là một chuyện, cái quan trọng là cô cũng đẹp quá đi, khiến cho mấy người đàn ông lớn tuổi như bọn họ cũng phải nóng bừng cả lỗ tai.
Trước kia thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, đi huấn luyện, trên cơ bản thì họ chưa từng có phụ nữ, lần này bỗng nhiên nhìn thấy Tề Tiểu Tô, trong phút chốc họ cũng không biết nên để tầm mắt của mình vào đâu nữa.
Ánh mắt Đồng Xán hơi thay đổi, những người này thật sự nằm ngoài sự dự liệu của anh ta.
Đây chính là người mà…
anh ấy
đưa đến đây sao? Rốt cuộc thì
anh ấy
kia là ai? Người đó có đáng tin không? Không phải anh ta nghi ngờ quá mức mà vì chuyện Tề Tiểu Tô muốn làm hiện giờ không thể không cẩn thận. Nếu có người ở đằng sau lưng đâm cô một dao thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng Tề Tiểu Tô lại có vẻ tin tưởng những người này.
Chỉ cần nhìn dáng dấp cô cũng biết tất cả bọn họ đều là những người đàn ông thực thụ, trong lòng lại càng cảm thấy hài lòng hơn.
Tôi là Tề Tiểu Tô, chào mừng các anh.
Hàn Dư đứng thẳng người:
Cô Tề, tôi là Hàn Dư, vừa mới xuất ngũ không lâu, tôi là tiểu đội trưởng của bọn họ.
Tề Tiểu Tô đảo mắt qua một vòng, cô gật đầu:
Về nhà trước rồi hãy nói. Lương Lệ, anh không sao chứ?
Không sao, không sao.
Thấy Tề Tiểu Tô cũng không tức giận, tim Lương Lệ mới thả lỏng ra được.
Lần này anh ta đưa người tới, bao gồm cả Hàn Dư là mười hai người được đưa đến biệt thự Long gia, một người trong đám thấy được rừng cây kia lập tức hưng phấn kêu lên:
Tiểu đội trưởng, sau này chúng ta không sợ thiếu chỗ thao luyện rồi.
Hàn Dư nhìn chiếc xe Porsche trước mặt nhưng không nói gì. Bọn họ được phân ra ngồi trên ba chiếc xe lái về đây, Tề Tiểu Tô ngồi cùng xe với Đồng Xán và Lương Lệ.
Nhớ đến ánh mắt của người đàn ông tên Đồng Xán lúc nhìn bọn họ, Hàn Dư đột nhiên mỉm cười.
Được, đến lúc đó chúng ta phải đấu thử với anh chàng đẹp trai họ Đồng kia một trận!
Đội trưởng nói bọn họ phải luôn để mắt tới chị dâu, không cho phép bất cứ người đàn ông nào khác tiếp cận cô. Giờ mới thấy ở bên cạnh chị dâu luôn có Đồng Xán, chuyện này phải làm sao đây?
Dù sao cũng phải để anh ta biết rõ thân phận của mình mới được.
Đồng Xán đột nhiên rùng mình một cái.
Tề Tiểu Tô quay sang nói với Đồng Xán:
Anh tự mình dẫn người đi nhận đống đá này rồi đưa về, sau đó vận chuyển chúng đến khu biệt thự bên kia nhé. Anh cho người chuẩn bị ở ngoài sân, chiều tối ngày mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tách đá.
Đồng Xán hơi chần chừ:
Thế còn cô thì sao?
Anh ta đã quen đi theo bên cạnh cô, chuyến này sang thị trấn Minh Quang bên kia ít nhất cũng phải mất một ngày một đêm đó.
Tề Tiểu Tô nhíu mày nhẹ đến mức người khác cũng khó nhận ra, cô nói:
Không phải vẫn còn Lương Lệ và đám Hàn Dư đấy sao? Anh đi đi.
Vâng.
Chị Linh, lát nữa về công ty, chị với La tổng trao đổi xem đến buổi chiều đưa ra thông báo cho các cửa hàng châu báu, những người thích mua ngọc và các quý bà giàu có biết về sự kiện này.
Vâng, Tề tổng.
Khưu Linh Phương nhanh chóng đáp lại.
Mọi người vừa xuống xe, Đồng Xán liếc nhìn Hàn Dư rồi quay người đi tới phía bên kia biệt thự, phòng của anh ta ở đó. Chính xác thì phòng của những người mới đến cũng ở phía bên kia của biệt thự, khi bọn họ còn đang ở trên đường, Tề Tiểu Tô đã gọi cho bà Kim bảo bà ấy và người giúp việc làm theo giờ đi dọn dẹp bốn phòng ngủ lớn. Vệ Thiếu soái đã nói với cô rằng cứ để cho họ ngủ ở giường tầng, trước khi xuất ngũ họ đã quen sinh hoạt như vậy rồi.
Hàn Dư hơi nhếch miệng cười.
Hàn Dư, các anh mới đến nên đi thăm một vòng làm quen với nơi này đi.
Vâng, chị…
Chữ
dâu
bị nuốt xuống dưới cái nhướng mày của Tề Tiểu Tô.
… cô chủ.
Chị cô chủ?
Đây là cách xưng hô gì vậy.
Nhưng lúc này Tề Tiểu Tô cũng không có thời gian so đo với anh ta về vấn đề xưng hô.
Chờ Hàn Dư đưa người ra ngoài, cô lập tức quay sang Lương Lệ.
Trong căn phòng này chỉ còn lại mình cô và Lương Lệ.
Anh gặp được Vệ Thường Khuynh ở đâu?
Tề Tiểu Tô hỏi thẳng, giọng điệu hơi gấp gáp.
A, Vệ Thường Khuynh? Boss nhà anh ta còn gọi thẳng tên họ của đội trưởng cơ đấy…
Có cảm giác hai người này dường như rất thân thiết, nhưng nếu thân thiết thế thì tại sao anh ta chưa từng thấy Boss nhắc đến đội trưởng nhỉ, ít nhất cô ấy cũng phải biết đội trưởng đi làm nhiệm vụ ở nơi nào chứ? Nhưng Boss giống như không hề biết gì hết.
Lương Lệ suy nghĩ một lát lại cảm thấy do dự, hình như anh ta không thể tùy tiện lộ ra thông tin, giờ còn chưa biết nhiệm vụ đã hoàn toàn kết thúc chưa nữa.
Cô Tề, chúng tôi đã ký hiệp ước phải giữ bí mật…
Tề Tiểu Tô ngây người.
Chẳng phải là nhiệm vụ đặc biệt cấp SSS sao? Tôi biết rồi.
A, cô biết rồi sao còn hỏi tôi…
Lương Lệ gãi đầu gãi tai.
Tôi gặp được đội trưởng ở trong bệnh viện.
Tề Tiểu Tô lập tức truy hỏi:
Anh ấy bị thương?
Không phải, anh ấy không bị thương, nhưng mà tay của anh ấy…
Trong đầu Lương Lệ hiện lên gương mặt không biến sắc của Vệ Thường Khuynh khi ấn con chip vào trong miệng vết thương, anh ta rùng mình, người bình thường chắc không làm được như vậy đâu nhỉ?
Tề Tiểu Tô đương nhiên không bỏ qua sự biến hóa trong nháy mắt trên gương mặt của anh ta.
Tay của anh ấy bị làm sao?
Lương Lệ cũng phải nhịn rất vất vả, anh ta vô cùng sùng bái Vệ Thường Khuynh, nhưng đây là việc liên quan tới nhiệm vụ nên anh ta không dám nói với ai về chuyện của anh. Giờ gặp được Tề Tiểu Tô cũng biết ít nhiều, trong lúc nhất thời không thể phanh lại được.
Anh ta lập tức kể về chuyện Vệ Thường Khuynh cứu anh ta như thế nào, tiếp đó là đến chuyện xảy ra ở trong biện viện ngày hôm qua. Anh ta kể chuyện Vệ Thường Khuynh moi con chip từ trong vết thương ra, sau đó lại nhét trở lại, kể đến đây anh ta vừa thấy sùng bái vừa khiếp sợ, không nhịn được mà miêu tả rất chi tiết.
Vết thương kia của đội trưởng chắc chắn là lúc mới vào bệnh viện đã tìm cơ hội rạch ra, rồi cầm máu tạm, đúng lúc thấy tôi đang gọi điện thoại, anh ấy biết cơ hội tới rồi nên móc con chip ra để ở bên ngoài cửa sổ, gọi điện thoại xong mới cầm nó về. Tôi nhìn qua kẽ tay anh ấy thấy ở giữa lòng bàn tay có ít máu, chắc chắn là do lúc lấy con chip ra bị chảy máu. Sau đó anh ấy lấy cớ đi vệ sinh, tôi nói thật đấy, ở ngay trước mặt tôi, anh ấy đem con chip kia ấn vào trong vết thương rồi dán một miếng băng cá nhân lên là xong việc. Lúc vết thương kia bị vạch ra, tôi còn thấy cả máu thịt…