Chương 526: Có chút giống cô
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1632 chữ
- 2022-02-07 11:39:43
Tề Tiểu Tô nhíu mày, xem ra, người bên trong đã nhận nhầm bọn họ với người khác rồi.
Chẳng lẽ trước đó đã có người tìm tới đây rồi sao?
Trực giác mách bảo cô rằng người tới là Tiền Hoa Quế.
Hàn Dư nhìn cô một chút rồi tức giận quát lên:
Ném đồ lại dám ném vào mặt ông, muốn chết đúng không?
Lúc này, người đàn bà ở trong mới phát hiện người tới là một đôi nam nữ, người đàn ông khá tuấn tú, thiếu nữ lại xinh đẹp, lập tức ngẩn người ra. Sau khi khôi phục lại tinh thần liền vội vàng nói lời xin lỗi.
Ôi chết, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tại tôi không nhìn thấy rõ, già cả nên mắt cũng mờ rồi, tưởng hai vị là đám người xấu, rất xin lỗi nhé, anh bạn, cô gái à, hai vị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi nhé!
Người đàn bà kia vừa nói còn vừa nhẹ tát lên mặt mình hai cái.
Tề Tiểu Tô nhìn bà ta một chút. Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, trắng trẻo, to béo, đôi mắt híp lại như chẳng thấy Tổ quốc đâu, môi dày, nhìn có vẻ là người rất dễ chịu, nhưng âm thanh sắc nhọn ban nãy đã bán đứng bà ta, đây là một người phụ nữ rất chua ngoa, đanh đá.
Người đàn bà này cũng họ Tiền là Tiền Lai Lai, là người ở thị trấn Vũ Lũng này, cũng là mẹ kế của Tiền Hoa Quế.
Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng làm Tề Tiểu Tô suýt nữa phì cười.
Tiền Hoa Quế đã sắp 60 tới nơi rồi mà mẹ kế của bà ta còn trẻ hơn cả bà ta nữa sao?
Có điều, chuyện như thế này cũng là bình thường, bố cưới vợ còn ít tuổi hơn con gái, trong mắt một người đàn ông, như thế mới là có bản lĩnh lớn.
Tiền Lai Lai, đặt tên thế này để chiêu tài chắc.
Có thể vào nhà nói chuyện được không?
Tề Tiểu Tô khẽ ngẩng lên.
Tiền Lai Lai vội vàng mời họ vào nhà, bà ta còn tưởng hai người Tề Tiểu Tô tới tìm chỗ ở nên cực kỳ nhiệt tình chào mời:
Anh bạn à, hai người mới cưới đúng không? Ở đây tôi có phòng màu hồng phấn, rất thích hợp cho các cặp đôi mới cưới như hai người ở đấy, giường cũng lớn, hai mét, cam đoan mỗi ngày đều thay khăn trải giường mới, còn có đèn ngủ rất xinh đẹp và lãng mạn, căn phòng này của chúng tôi mang theo vận may, có mấy đôi vợ chồng ở đây mấy ngày, không bao lâu sau liền có thai đấy...
Bà ta vừa mở miệng liền nói liến thoắng, cũng chẳng cho người ta có cơ hội ngắt lời. Hàn Dư nghe đến mức tai cũng đỏ lên, mặt càng nghẹn tới đỏ bừng, trong lòng không ngừng run rẩy, hiểu lầm quá lớn rồi, nếu mà đội trưởng của anh ta mà nghe thấy mấy lời này thì chắc chắn anh ta sẽ bị lột da treo lên cây sau sơn trang mất.
Đủ rồi, nói hươu nói vượn cái gì thế hả?
Anh ta vội vàng ngắt lời Tiền Lai Lai, còn giơ nắm tay lên.
Tiền Lai Lai hoảng sợ lùi về sau hai bước, nhìn anh ta đầy sợ hãi. Người đàn ông trẻ tuổi này vừa nhìn đã biết là người tập võ, giờ chỉ có mình bà ta ở nhà, nếu gã mà ra tay với bà ta thật thì sao có thể chịu nổi một đòn chứ.
Tề Tiểu Tô xua tay bảo Hàn Dư lui sang một bên, nhìn lướt qua một vòng, thấy sân này thu dọn khá sạch sẽ, lúc này cũng không có ai nên hỏi thẳng:
Vừa rồi bà nghĩ chúng tôi là ai hả? Có người tới nhà bà tìm ai à?
Tiền Lai Lai vừa nghe thì mắt lập tức trở nên cảnh giác:
Cô là ai, hỏi thăm cái này làm gì?
Tiền Hoa Quế.
Tề Tiểu Tô nói ra cái tên này.
Tiền Lai Lai lập tức kinh hãi, vội vàng nhìn xung quanh một vòng, nóng nảy hỏi:
Cô biết bà già đó sao?
Bà già đó. Xem ra tình cảm mẹ kế con chồng cũng không được tốt cho lắm, nghĩ cũng đúng, vốn dĩ tuổi tác đã khiến người ta cảm thấy xấu hổ rồi, người như Tiền Hoa Quế sao có thể có quan hệ tốt với người khác được chứ.
Có người tới tìm bà ta sao?
Tề Tiểu Tô thầm nghĩ, không ngờ trực giác của cô lại chuẩn như thế.
Tiền Lai Lai bĩu môi:
Không phải hai người cũng tới tìm bà ta đấy chứ?
Không phải, chúng tôi không tới tìm bà ta.
Vậy hai người tới đây làm gì?
Tới nghe bà kể chuyện xảy ra vào hơn năm năm trước.
Tề Tiểu Tô lấy ra một sấp tiền một trăm tệ còn mới nguyên, tổng cộng năm nghìn tệ, những tờ tiền màu đỏ sáng ngời làm cho hai mắt của Tiền Lai Lai cũng lập lòe ánh sáng.
Là một kẻ tham tiền, vậy thì tốt rồi.
Tiền Lai Lai lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều:
Vào nhà rồi nói, vào nhà rồi nói.
Bà ta mời Tề Tiểu Tô vào trong một căn phòng, Hàn Dư đứng ở ngoài cửa canh giữ.
Trong phòng cũng khá sạch sẽ, xem ra Tiền Lai Lai này là người rất chăm chỉ dọn dẹp. Tề Tiểu Tô ngồi xuống chiếc ghế đi-văng bằng gỗ, sấp tiền kia được đặt ở trên bàn uống nước ngay trước mặt cô.
Thỉnh thoảng, Tiền Lai Lai lại liếc nhìn sấp tiền đó một chút.
Cô gái, cô muốn hỏi gì nào?
Cách đây năm năm rưỡi, bà đã được gả tới Tiền gia rồi có đúng không?
Đúng thế, tôi gả vào nhà này từ ba mươi năm trước cơ mà.
Tiền Lai Lai nhấn mạnh, bà ta là bà chủ của Tiền gia này từ lâu rồi, không phải mãi sau này mới tới.
Những người khác trong gia đình này đâu cả rồi?
Bọn họ mở một cửa hàng nhỏ trên thị trấn, bán hàng ăn nhanh, con trai con dâu tôi đều lên đó hỗ trợ, chồng tôi đã chết hai năm trước rồi.
Bà vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, lúc trước có người tới tìm Tiền Hoa Quế sao?
Còn chẳng phải thế sao? Không chỉ có một người tới tìm đâu, lúc trước đã có mấy người tới hỏi xem Tiền Hoa Quế có về đây hay không, mấy người đó nhìn có vẻ không dễ trêu vào đâu, tôi nói bà ta không về đây, bọn họ chẳng nói gì liền đi luôn. Hai ngày vừa rồi lại có người tới hỏi nữa, hai người đàn bà với một lão già, ba người này thì không dễ tống cổ lắm, tôi nói người không tới đây mà bọn họ cũng không tin, cứ tới mấy lần ấy, nói bà ta và cái con đĩ nhỏ Hà Mỹ Điền dụ dỗ người đàn ông của bọn họ đi đâu đó, đến giờ vẫn chưa về nhà, vì thế mới đi tìm Tiền Hoa Quế và Hà Mỹ Điền để tính sổ.
Tiền Lai Lai nói với thái độ khinh bỉ ra mặt.
Hôm qua bọn họ tới nhà tôi làm ầm ĩ tới mức khách sợ quá cũng bỏ đi luôn, thế nên vừa rồi tôi mới nổi nóng, tưởng là bọn họ lại tới cửa gây chuyện nữa nên mới ném một cái bình nhỏ ra ngoài.
Bà ta nói xong, mắt lại nhìn về phía sấp tiền.
Dụ dỗ người đàn ông nhà bọn họ?
Tề Tiểu Tô nhíu mày, tạm gác chuyện này sang một bên đã, hỏi rõ sự tình xảy ra năm đó, cũng hứa hẹn chỉ cần bà ta kể tỉ mỉ, rõ ràng thì số tiền này sẽ thuộc về bà ta.
Tiền Lai Lai rất muốn có số tiền kia nên cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra năm đó.
Lúc đó, du khách tới thị trấn Vũ Lũng này cũng chưa nhiều như bây giờ đâu, thế nên, phu nhân kia vừa xuất hiện đã khiến người ta rất chú ý, tôi còn nhớ rõ, bà ta mặc một chiếc váy sườn xám thêu phượng hoàng màu vàng, dáng người đẹp tới mức lão chồng tôi cũng nhìn không rời mắt. Không nói dối cô chứ, nhà tôi nổi tiếng là sạch sẽ, vì thế vị phu nhân đó liền tới nhà tôi nghỉ chân, bà ta còn dẫn theo mấy người như xã hội thời xưa ấy, hình như là người hầu nhà bà ta, đến rót nước cũng có người làm giúp, kiểu cách cực kỳ...
Tiền Lai Lai cảm thán vài tiếng.
Tề Tiểu Tô nghĩ tới bà Chương, cảm thấy rất đúng với kiểu của bà ta.
Sau đó bà ta liền hỏi thăm chúng tôi về một người đàn ông, cũng không biết tên gọi của người đàn ông đó là gì, tuổi cũng không rõ, chỉ nói là thoạt nhìn hơn bốn mươi, cũng có thể là hơn ba mươi, rất đẹp trai, nói là chỉ cần nhìn thấy sẽ không bao giờ quên được.
Xem ra, lúc đó đúng là bà Chương kia tới thị trấn Vũ Lũng để tìm người rồi.
Vậy rốt cuộc các người đã từng gặp người đàn ông đó chưa?
Tề Tiểu Tô lại hỏi.
Chưa hề! Căn bản chưa gặp bao giờ luôn!
Tiền Lai Lai còn nói thêm:
Sau đó, lại có một cặp vợ chồng tới đây, người phụ nữ rất đẹp, ồ, nói tới cô ấy, hình như có nét rất giống cô thì phải?